Chap 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kế tiếp, là "Thời gian tốt đẹp" của hai người



"Ngọc, khuya hôm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút được không?"



"Ừ? Đi ngủ sớm một chút?" - Bàn tay cởi cà vạt bỗng nhiên dừng lại.



Hóa ra cô bé này, cũng đã không chờ được nữa rồi, vội vã cùng với cô cùng "làm chuyện buổi tối " ?



"Chú ý sức khỏe, chúng ta đi ngủ sớm một chút . . . . ." - Sói nham hiểm không có ý tốt mà tiếp cận thỏ con.



"Ê, nằm gần em như vậy làm cái gì? Tránh ra, không được quấy rầy em ngủ!"



Thỏ con như chưa bước vào trạng thái, còn đang thẹn thùng. Sói thầm nghĩ.



"Vợ chồng rồi, thẹn thùng cái gì." - Móng vuốt sói liên tục vươn về hướng thỏ con.



"Ai xấu hổ! Ngọc không ngủ, em muốn ngủ!"



Sói nham hiểm sững sờ.



Cho đến giờ phút này, sói nham hiểm mới bắt đầu hiểu: "ngủ" này không phải "ngủ" kia.



A! Lan Ngọc ngửa mặt lên trời, đấm ngực dậm chân!



Sau nửa ngày, mắt thấy Vỹ Dạ sắp ngủ, Lan Ngọc bò lên giường, cởi quần áo xuống, toàn thân chỉ còn lại cái quần che đậy " chỗ quan trọng"



Thấy giường trùng xuống, Lâm Vỹ Dạ chớp mắt, sau đó thấy người bên cạnh



Nghi hoặc, hỏi: "Ngọc, Ngọc lên giường làm gì? Bên cạnh có phòng mà!"



Lan Ngọc âm hiểm cười nói: "Nhưng cái giường kia không có em."



"Ôi dào, không có em thì không có em thôi!"



Chạm vào bàn tay trắng nõn, da mềm mại như long tơ, đè xuống ham muốn vài ngày trước. Nhìn qua, lại bắt đầu ngăn không được



Gặp quỷ ! Trời biết những ngày này Lan Ngọc  làm thế nào mà nhịn xuống đi !



Bất quá, hiện tại có thể, cô có thể "muốn làm gì thì làm" với nàng. . . . .



Lâm Vỹ Dạ trợn tròn mắt, nói: "Trời ạ, Ngọc, Ngọc muốn làm gì?"



"Ngọc nhớ Ngọc đã nói rồi, lúc chúng ta kết hôn, muốn đem em ăn sạch sành sanh. . . . . ." - Lan Ngọc cười tà nói: "Hiện tại, em nên làm là cố gắng làm nghĩa vụ của người vợ."



Không chờ nàng kịp phản ứng, sói nham hiểm lật người, nằm trên người nàng. Cùng với ham muốn mạnh mẽ mà giữ lấy, hung hăng hôn lên nàng



Nụ hôn của cô, giống như bão táp, xâm phạm mạnh mẽ.



Cứ như vậy, trên giường, một đôi vợ chồng mới cưới, bắt đầu chuyện tốt đẹp nhất nhân gian ...... vận động.



Trong phòng, cảnh xuân thơ mộng. Sắc.



Mọi người ở bên ngoài nghe trộm mà lắc đầu, tên chồng này, lúc chưa thỏa mãn dục vọng là đáng sợ nhất!



Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên.




Mẹ Lâm lo lắng nói với ba Lâm "Lão già, tên kia . . . . . À, tôi nói, Lan Ngọc  "thể lực quá tốt" rồi hay không?"



Ba Lâm cười ha ha: "Không có khả năng,tôi nghĩ, nhất định là nó bị đè nén đã lâu rồi!"



Lời này nói không sai, một khi bị đè nén lâu, sau đó phóng thích năng lượng đi, đây chính là tấn công vô hạn a!



Mọi người từ từ tản đi.



Ngày hôm sau, điện thoại vang lên dồn dập.

Lâm Vỹ Dạ bị đánh thức, đưa tay đẩy người bên cạnh.". . . . . . Ê, Ngọc, đi nhận điện thoại."



Người kia lẩm bẩm một tiếng, xoay người, tiếp tục ngủ.



Chuông điện thoại chói tai tiếp tục vang lên.



Rơi vào đường cùng, nàng đành phải nhấc chăn lên, chịu đựng đau nhức giữa hai chân, xuống giường đi nhận điện thoại.



Một cánh tay thon dài đưa qua, đặt trên eo nhỏ nhắn của nàng



"Ngọc đi nhận."



Lâm Vỹ Dạ trợn mắt, cần phải đợi nàng xuống giường mới chịu đi nhận điện thoại.



"Alo !" - Khẩu khí của Lan Ngọc rất hăng.



Đó! Chưa thỏa mãn dục vọng đó! Mẹ Lâm kiên trì nói: "Lan Ngọc, các con nên dậy thôi, xuống ăn cơm đi"







Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro