Chap 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chồng thì làm sao? Ai quy định em không thể có bạn bè khác phái chứ?



"Ngọc, hỏi, em, anh ta, là, ai?....."



Lâm Vỹ Dạ bất mãn nói: "Anh ấy là một người bạn ngoại quốc." - Nói xong, nàng ngẫm lại cảm thấy không đúng, sao lại vây quanh cái đề tài này đây?



Nàng hỏi tiếp: "Ngọc có phải có âm mưu gì hay không? Còn nói cái gì thích náo nhiệt, hừ, ai sẽ tin chứ?"



Quả nhiên, sắc mặt Lan Ngọc mất tự nhiên, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi.



"Nếu Ngọc không nói, em thật sự phải đi gặp King rồi!" - Bất đắc dĩ, nàng đành phải uy hiếp nói.



"Em dám!" - Dừng một chút, Lan Ngọc chậm rãi trả lời: "Em đã quên, mấy ngày nay chúng ta đều không có làm một chút biện pháp đề phòng?"



Lâm Vỹ Dạ trừng lớn mắt nai, cao giọng thét lên: "Cái gì?..... Ngọc không có làm? !"


Thấy nàng như vậy, sợ nàng đau họng,Lan Ngọc vội vàng lấy lòng mà nói: "Cùng lắm thì chúng ta có một đứa con là được, không nên tức giận, không nên tức giận."



Nàng tức giận không tốt, ngực cũng phập phồng kịch liệt, làm cô phải nhìn vào.



Một giờ sau, hai người từ trong bệnh viện đi ra, một người vui vẻ, một người ủ rũ, rất rõ ràng.



Lan Ngọc hai tay để ở sau đầu, thoải mái huýt sáo.



"Dạ, đứa bé này của chúng ta nên đặt tên là gì?"



Lâm Vỹ Dạ: ". . . . . ."



Lan Ngọc còn nói: ". . . . . . Ừ, Ninh Gia Vỹ cái tên này như thế nào?"



Lâm Vỹ Dạ: ". . . . . ."



Lan Ngọc tự ý nói: "Tên không tệ. . . . . . con trai kêu Ninh Gia Vỹ a, con gái. . . . . . Ninh Vỹ Lan đi, ha ha, tên không tệ!"



Lâm Vỹ Dạ: ". . . . . ."



Cái này rốt cục Lan Ngọc phát ra tiếng phàn nàn bất mãn: "Da, sao em không vui?"



Trong nháy mắt, hai người đã đi tới Ninh thị.



Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át.



Lan Ngọc giật mình, không hề nghĩ Vỹ Dạ sẽ vui đến phát khóc!



Nàng còn vui mừng hơn cô, biết được ý nghĩ này, trong lòng của Lan Ngọc vui vẻ trở lại, cô muốn làm ba mẫu mực.



Ai ngờ, Lâm Vỹ Dạ hét lên một tiếng, chỉ vào Lan Ngọc: "Ninh Dương Lan Ngọc! Ngọc cút đi cho em......."



Chỉ một thoáng, đại sảnh tầng một tập đoàn Ninh thị yên lặng..



Nhân viên nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, sau đó bọn họ liền nhìn thấy....


"Ngoan, đừng la. Sẽ làm ảnh hưởng đến cục cưng, động thai thì làm sao bây giờ?" - Lan Ngọc dịu dàng nói, trong mắt tràn đầy yêu thương.



Tổng giám đốc nóng nảy lại một lần nữa biến thành con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn.



Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là Tổng giám đốc phu nhân mang thai, thật sự là thật đáng mừng a!



"Ngọc tránh ra!"



Vỹ Dạ đẩy Lan Ngọc ra, sắc mặt Lan Ngọc  phút chốc căng cứng, bước lên phía trước giữ chặn nàng "Đừng lộn xộn."



Không lay chuyển được cô, nàng vừa đi vừa đập đồ, dùng phẫn nộ trong lòng phát tiết.



Lan Ngọc lại không làm gì!



Muốn có con, ít nhất phải nói với nàng, đây là cái gì?!



Vẻ mặt Lan Ngọc khẩn trương đi theo đằng sau, không thèm quan tâm đến tất cả các thứ bị ném hỏng đằng sau.



"Bảo bối, cẩn thận một chút, chạy chậm lại, đừng để bị thương ."



. . . . . .




"Ôi chao, cái kia quá nặng. . . . . . A, đừng dẫm phải mảnh vụn, chậm một chút."



. . . . . .



"Bảo bối, có mệt hay không?"



. . . . . .



Sau nửa ngày, Lâm Vỹ Dạ đi không được, định ngồi xuống đất, lại khiến cho Lan Ngọc khẩn trương.



"Đừng ngồi, trên mặt đất rất lạnh, dễ động đến thai nhi."



Nàng hoàn toàn hết chỗ nói rồi, bỏ đi, có đứa bé cũng không phải một chuyện xấu.



Hai tháng sau.



Lâm Vỹ Dạ bắt đầu có hiện tượng của phụ nữ có thai : nôn mửa, ăn uống kém, thích ngủ.


Ba tháng sau.



Lan Ngọc bắt Vỹ Dạ ở nhà nghỉ ngơi, cô cũng không đi làm, ở nhà cùng nàng



Ba ba so với mẹ còn khẩn trương hơn.



Sáu tháng sau.



Bụng Lâm Vỹ Dạ lớn rồi, như trái dưa hấu, vừa to vừa tròn. Sợ tới mức Lan Ngọc vội vàng kéo nàng đi bệnh viện kiểm tra, cho rằng đã xảy ra chuyện gì rồi.


Kết quả, khi ở bệnh viện trở về, hai người ngơ ngác nhìn nhau, bác sĩ nói cho bọn họ biết, là thai song sinh.



Cũng khó trách bụng của nàng lớn như vậy.



Tám tháng sau.



Bụng Lâm Vỹ Dạ căng cứng, nàng đi đứng vất vả, kết quả là, tự do của nàng bị hạn chế, lý do là.....



Bụng quá lớn, đi đứng không có tiện, không đi còn hơn.



Buổi chiều ngày nọ, trong nhà có vài người đến, bạn bè ở đại học của Lan Ngọc. Mọi người cũng muốn gặp vợ yêu của cô



Người nào cũng biết, tính tình của Lan Ngọc mọi người đều biết, bọn họ cũng muốn nhìn xem, ai có thể khắc chế tính tình của cô?



Chín tháng... cách ngày dự tính sinh 10 ngày.



Mấy ngày nay luôn khó khăn nhất, không chỉ là Lan Ngọc, mà ngay cả Vỹ Dạ cũng cảm giác được khẩn trương cùng bất an.



Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, một tiếng thét của Lâm Vỹ Dạ trước ngày dự tính, người nhà sợ tới mức luống cuống tay chân, đưa nàng vào bệnh viện, trong khoảng thời gian ngắn đã quên ngồi xe.



Mười tiếng đồng hồ, cuối cùng nàng bình an mà sinh hạ hai đứa bé.... một trai một gái.



Như tên của Lan Ngọc đã đặt: con trai gọi Ninh Gia Vỹ, con gái gọi Ninh Vỹ Lan



Ai nói trên thế giới này không có tình yêu ngọt ngào?



Bọn họ không phải đã tạo nên kỳ tích sao?



Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?



Ninh Dương Lan Ngọc nóng nảy như vậy, xem phụ nữ như cỏ rác cũng có thể trở thành ba, ai còn dám cam đoan những người khác sẽ không có được một tình yêu ngọt ngào như vậy?










The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro