CHƯƠNG 8.2: Quá khứ của các Mahou Shoujo lớp 10.Ts2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Ngọc Lợi nè..! " Bảo Ngọc thì thầm với cô bé.

-" Tại sao mà mấy con nhỏ đó bắt nạt cậu vậy ?"

-" Chuyện đó... " Ngọc Lợi nhìn xuống đất. Im lặng một lúc. Cô đã sẵn sàng để kể về quá khứ của mình.

-" Nó bắt đầu từ kể khi tớ vừa mới bước chân vào trường này..."

-------------------------

Đó là một ngày đầu tháng 9. Các tân binh của cuộc thi tuyển sinh bình an sau " trận chiến". Được triệu tập để vào trường chuẩn bị cho năm học cấp 3 đầu tiên.

Vốn từ cấp 2. Cô bé đã luôn trầm lặng như vậy rồi. Sau khi lên cấp 3. Một môi trường mới với nhiều bạn bè mới. Khiến cho cô càng khó để làm quen.

-" Bạn ơi. " tiếng cậu con trai ngồi phía sau cô vang lên.

Cô quay lại. Cậu chìa tay ra một cây viết. Ánh mắt niềm nở.

-" Cậu làm rớt nè ! "

Ấn tượng đầu tiên của cô về cậu là một nam sinh đẹp trai.

Cô đưa tay lấy lại cây viết nhưng cậu vẫn chưa chịu buông ra.

-" Mình là Gia Bảo. Cậu tên gì vậy ?"

Cậu học trò cười với cô. Nhưng cô quay mặt đi.

-" Ngọc Lợi..." Cô thì thầm.

" Cho mình xin lại cây viết..."

-" À, ờ. "

Cậu buông tay ra. Cô quay lên ngay. Nhưng cậu vẫn hỏi.

-" Trước cậu học ở trường nào vậy ? "

Cô im lặng, không đáp. Trông có vẻ thiếu thân thiện.

-" Anou... trường cấp 2 của cậu có gần đây không ? ", Cậu nam sinh vẫn không từ bỏ.

Cô lắc đầu.

-" Vậy. Cậu vừa chuyển từ xa lên ha. "

Cô gật đầu.

-" Oh, vậy à."

-" Mà, dù cho chúng ta không quen biết nhau trước đây. Nhưng từ nay học chung một lớp rồi. Giúp đỡ lẫn nhau nhé !"

Cô vẫn im lặng. Thế là cậu nam sinh không hỏi gì thêm nữa.

---------

Sau tiết sinh hoạt chủ nhiệm. Mọi người được sắp xếp lại chỗ. Cô được phân ngồi ở cuối góc lớp. Một nơi rất thích hợp cho những kẻ trầm lặng.

Cô là một cô bé khá xinh xắn. Ban đầu cô cũng đã nhận được nhiều sự chú ý từ các bạn trong lớp. Nhưng rồi những kẻ tới bắt chuyện với cô đều lần lượt bỏ đi vì quá chán nản. Có người còn hiểu lầm sự rụt rè của cô là không tôn trọng họ.

Thế là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Chẳng còn ai muốn nói chuyện với cô nữa...

Tuy nhiên. Trong lớp có một nhóm bạn nữ táo bạo. 3 bạn nữ này cũng là những người bắt chuyện với cô nhiều nhất. Thậm chí còn trao đổi thông tin liên lạc và mời cô vào một ChatBox.

Và dĩ nhiên. Cô không bao giờ nhắn tin dù cho đã tham gia.

Vốn dĩ ý định ban đầu của nhóm là có ý tốt muốn mời cô trở thành thành viên thứ 4. Nhưng cách cư xử lạnh nhạt của một cô gái quá rụt rè như cô khiến cho đám con gái ấy mất dần thiện cảm.

Cho đến một hôm...

----------------------

...

Trong tiết sử. Ngọc Lợi bị bắt đứng lên đọc bài.

-" N-Năm 1784... William Murdoch... một nhà phát minh người Scotland... đã chế tạo một đầu máy xe lửa hơi nước nguyên mẫu..."

-" Đọc gì mà nhỏ thế em. " Cô giáo trên bục giảng nhắc nhở. " Đọc to lên cô xem nào ! "

-" Mau đọc lại đi ! "

-" Trời !" , một cậu học sinh nam kêu lên, " Vậy thì đến bao giờ mới học được đây cô, 3 lần rồi đấy ạ ! "

Tiếng cả lớp nhao nhao.

[ Đúng đó cô ! ]

...

Cậu bạn tên Gia Bảo đang ngồi bàn 3 của dãy 2. Nhìn cô lo lắng.

Cô Thuý gõ mạnh cây thước xuống bàn đáng " cốp " một tiếng.

-" Cả lớp trật tự ! "

...

Đang đứng bối rối. Ngọc Lợi bỗng thấy đột nhiên một học sinh nữ khác giơ tay.

-" Gì đó. Ái Thanh ? "

-" Dạ thưa cô." Nhỏ Ái Thanh đứng lên. " Chỉ vì giọng nhỏ... mà cô cứ bắt bạn ấy đọc đi đọc lại như thế..."

Rồi nhỏ thì thầm. Đôi mắt sắc lẹm.

-" Cô có phải là giáo viên không vậy ?"

Lời nói của ả đã bất giác làm cô chảy máu.

-" Em... ?! "

-" Á à... Em hiểu rồi. " ả nhìn cô giáo bằng ánh nhìn áp đảo và cực kì gian xảo. " Không phải là cô đang muốn... Bắt nạt... bạn ấy chứ ạ ?"

-" Thôi... Thôi được rồi. "

Cô phẩy tay. Hiệu cho Ngọc Lợi ngồi xuống.

-" Ngồi xuống đi em. Tới đây được rồi. Ái Thanh, đọc tiếp đi. "

-" Dạ vâng. Cảm ơn cô. "

Nói xong, ả kín đáo liếc Ngọc Lợi một cái. Nụ cười đầy xảo nguyệt.

...

[ Giờ ra chơi ]

-" Thanh ơi... !"

Ngọc Lợi chạy tới. Nắm tay Ái Thanh đầy cảm động.

-" Etou... Lúc nãy, trên lớp. Cảm ơn cậu nhiều lắm !"

Lần đầu tiên Ngọc Lợi bắt chuyện trước với nhóm con gái.

-" Ôi dào", Ái Thanh đặt một tay lên vai Ngọc Lợi, " Có gì đâu..."

Rồi ả bước qua. Sau lưng là 2 đứa đàn em trông cũng gian xảo không kém.

Ái Thanh ghé sát vào tay Ngọc Lợi. Thì thầm...

-" Cơ mà... Có điều là tao cự kì ghét... mấy con bánh bèo... giống như mày ! ..."

Nói xong ả quày quả bỏ đi. Tụi đàn em đi theo sau cười khúc khích.

Ngọc Lợi như chết trân tại chỗ. Bàng hoàng...

Và thế là, mọi thứ đã bắt đầu...

-----------------------

Những trò quậy phá của băng nhóm ngày càng kinh khủng. Khi thì nhét gián vào tập. Chơi xấu cô trong lúc tập thể dục. Có lúc lại phá hoại đồ đạc của cô...

Nhưng cô lại không dám nói... Không dám nói gì với bất kì ai cả...

Và tình hình ngày càng leo thang. Cho đến đỉnh điểm là những vụ đánh đập, bắt nạt công khai với cô. Diễn ra ngay trong khu vực nhà vệ sinh bỏ hoang.

Chúng đã mấy lần đe doạ giết cô...

Những thương tích chúng gây ra cho cô ngày càng tệ...

Nhưng không một lời nào từ cô được thốt ra cả...

Đau khổ và tuyệt vọng... hoàn toàn không có chút tự do nào. Thậm chí của việc quyết định cuộc sống của mình. Cô bé cũng đã không thể làm được...

[ Và không lâu sau đó. Sau khi phát hiện ra nhân vật lạ vô cớ hiển thị trên chiếc laptop. Cô đã trở thành một Mahou Shoujo ]

...

Và cuối cùng đến hôm nay... Những cớ sự thương tâm đã xảy ra...

...

---------------------

-" Nhưng..." Cô thì thào. " Tất cả là do tớ..."

-" Giá như tớ đã có thể nói chuyện bình thường... giá như tớ đã không gây rắc rối cho người khác..."

" Thì mọi chuyện cũng đâu đến vậy..."

" Tất cả đều là do lỗi của tớ..."

" Tớ đúng là một con ngốc vô dụng... Ây da ~~! "

Bảo Ngọc búng một cái rõ đau vào trán của Ngọc Lợi.

-" Aaa ~~ Sao cậu ~~.."

-" Tớ không cho phép cậu tự nói bản thân như vậy ..."

Cô đứng lên. Xoa đầu Ngọc Lợi.

-" Cậu đó... phải mạnh mẽ lên ...! "

-" Sau này... sẽ có rất nhiều thứ mà cậu phải đối mặt một mình... Cậu nhất định không được để bản thân chùn bước..."

-" Cậu phải mạnh mẽ lên !... "

...

-" Bảo Ngọc..."

Hai đứa nhìn nhau một lúc. Ngọc Lợi ôm chầm lấy Bảo Ngọc.

-" Cảm ơn cậu..."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro