Chap 14: Cắt Tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mười phút sau, Lan Ngọc ngồi trước bồn rửa tay, nửa người trên choàng drap giường sạch sẽ, nhìn Lâm Vỹ Dạ trong gương tay đang cầm kéo, cau mày chần chờ không dám xuống tay.



Nhà họ Ninh không có ai quan tâm Lan Ngọc, tất nhiên càng không thể nào có người cắt tóc cho cô. Lần cắt tóc trước là khi nào? Cô không nhớ nổi, thời điểm quá lâu, muốn ngược dòng đến kiếp trước.



Vài sợi tóc lộn xộn lác đác rơi xuống.



Lan Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt của Lâm Vỹ Dạ ở trong gương thành thật nghiêm túc, giống như đang làm chuyện đao to búa lớn gì liên quan đến sống chết, mỗi một nhát kéo đều vô cùng thận trọng.



Đột nhiên, tay nàng thu lại, vang lên tiếng kinh hô: "Trời ơi! Xong rồi..."



Hai bên không cân đối.



Nàng cắn môi dưới, có vẻ là do dự một lúc, cúi xuống dè dặt cắt ít tóc bên kia, kết quả vẫn y nguyên. Hai bên vẫn không thể nào cân đối.



Xoẹt xoẹt xoẹt, tóc rào rào rơi đầy đất, trong gương tóc của Lan Ngọc càng lúc càng ngắn, Lâm Vỹ Dạ thả cây kéo xuống, thở phào nhẹ nhõm.




"Thật ra thì..." - Nàng vỗ vỗ drap trải giường trên vai cô, hơi chột dạ nói với Lan Ngọc: "Người đẹp cắt tóc kiểu gì cũng dễ nhìn, không cân đối cũng không sao, chị thấy đúng không?"



Nàng cũng không chờ cô trả lời, run run cởi drap trải giường ra, giũ sạch sẽ bỏ vào trong máy giặt. Xoay người lại phủi phủi cổ cô, vươn người ra mở vòi nước, ngực hơi dán lên lưng cô, vừa chạm vào lập tức tách ra.



"Gội đầu cho chị nhé." - Nàng nói: "Cúi đầu xuống."



Lan Ngọc nhìn nàng một cái, cúi đầu xuống.



Ngón tay Lâm Vỹ Dạ để dưới vòi nước thử nước ấm, đến khi nhiệt độ thích hợp, mới bắt đầu gội cho cô. Tay nàng có lúc cọ qua cổ cô, có lúc xoa tóc cô, xúc cảm nhẹ nhàng khó cảm giác được.



Dục vọng của Lan Ngọc mới vừa bị dập tắt mơ hồ có xu hướng bùng lên lại.



Nàng đổ dầu gội đầu xoa lên tóc cô, vì là lần đầu làm chuyện này, động tác của nàng chậm rãi từ từ, cẩn thận ôn nhu. Dầu gội đầu hương trái cây thoang thoảng dần tản ra trong không khí.

----

Lúc quay lại bàn, thức ăn cũng đã nguội.



Phòng trọ không có lò vi sóng, trong phòng bếp chỉ có dụng cụ làm bếp mà Lâm Vỹ Dạ cũng không biết sử dụng, không thể làm gì khác ngoài cứ thế ăn đồ ăn nguội. Nàng nhìn tóc cô bị cắt hỏng ở đối diện, không nói tiếng nào ăn cơm nguội, trong lòng không khỏi sinh ra chút áy náy, suy nghĩ một chút, lựa một cái cánh gà trong hộp đồ ăn cho cô, lúc gắp qua còn lưu luyến không thôi.



"Cho chị" - Nàng dùng giọng điệu nói chuyện với trẻ con: "Ăn nhiều thịt, lớn lên..." - Khoé mắt liếc về phía đôi chân dài dưới đáy bàn, yên lặng nuốt lời kế tiếp trở vào.



Lan Ngọc nhìn nàng một cái, không lên tiếng, cũng không ăn, cuối cùng ngay cả thịt trong chén của mình cũng không động đến.



Cơm nước xong, Lâm Vỹ Dạ đưa Lan Ngọc đến tiệm cắt tóc.



Cuối mùa thu, trời trở lạnh. Lâm Vỹ Dạ là người sợ lạnh, trong ngoài mặc đến mấy lớp. Sợ Lan Ngọc lạnh, mặc thêm cho cô, liếc mắt thấy ngoài cửa sổ gió thổi làm cong cây nhỏ, lại tìm khăn choàng cổ quấn cho cô



Dưới sự thúc giục không ngừng của Lâm Vỹ Dạ, Lan Ngọc mặt lạnh cúi đầu. Nàng bực cô bày mặt thối với mình, thở phì phò đập cô một cái, dùng khăn choàng che nửa gương mặt cô



Tiệm cắt tóc rất gần, dưới lầu có một cái. Mặt tiền cửa hàng nhỏ, từ cửa sổ thuỷ tinh nhìn vào thấy hơi đơn sơ, bà chủ ngồi trên ghế, cầm điện thoại di động xem phim.



Khi Lan Ngọc bước đến thấy trong tiệm chỉ có một người phụ nữ là bà chủ thì đứng lại, sống chết không muốn đi vào, Lâm Vỹ Dạ kéo sái tay cũng không được.



Là nàng cắt hư tóc người ta, nàng cũng không quá miễn cưỡng, thương lượng với cô: "Chị không thích tiệm này, vậy chúng ta đổi tiệm khác nhé?"



Thế Lan Ngọc mới chịu đi.



Đến buổi chiều, trời âm u, gió cực kỳ to, hai ba người đi đường vội vã đi qua, xe cộ rõ ràng cũng ít đi, xa xa xe bán đồ ăn vặt cũng lục tục dọn hàng, đường phố hiện lên chút vẻ tiêu điều.



Tay Lâm Vỹ Dạ lành lạnh, đụng phải tay Lan Ngọc, cảm thấy có chút ấm áp. Vì vậy ôm tâm trạng trêu đùa người khác chợt nắm lấy tay cô, cười khanh khách chờ cô phản ứng.



Lan Ngọc ngừng một lát, cúi đầu nhìn nàng một chút, một tay khác muốn tháo khăn choàng.



Lúc này nàng lơ đãng lại nhìn thấy tiệm cắt tóc, không cho cô thời gian, dắt cô đi tới. Há miệng run rẩy, trong miệng còn không quên lẩm bẩm: "Lần này còn dám cáu kỉnh thì về nhà đánh chị"



Đẩy cửa ra, hơi nóng đập vào mặt, ông chủ tiệm cắt tóc là một ông lão lớn tuổi, mặt tiền cửa tiệm còn đơn sơ hơn cả tiệm vừa rồi. Lâm Vỹ Dạ sợ Lan Ngọc lại không muốn. Ngay lúc cô ngồi xuống trước gương, nàng tiến lên cởi áo khoác của cô xuống ôm vào trong ngực.



Ông chủ cười ha hả quây cho Lan Ngọc tấm vải: "Cắt kiểu gì đây?"



Lâm Vỹ Dạ nói: "Chỉnh tề một chút là được."



Ông chủ đáp: "Được rồi." - Làm ướt tóc Lan Ngọc trước, sau đó cầm công cụ bắt đầu cắt.



Lâm Vỹ Dạ ngồi xuống trong tiệm nhỏ mấy mét vuông, chống cằm, chăm chú nhìn tóc Lan Ngọc rơi dưới đất, không chú ý tới cô cũng đang nhìn nàng ở trong gương.



Rất nhanh đã cắt xong, ông chủ cởi tấm vải ra, cầm miếng xốp lau chùi cho cô. Không nhịn được tán dương: "Dáng dấp cô thật đẹp, cô bé này là bạn gái hả? Hai người kết hôn chưa, bươn chải ở thành phố lớn cũng không dễ dàng gì."



Lâm Vỹ Dạ hơi sửng sốt, trong lòng cực kỳ không được tự nhiên, phủ nhận nói: "Chuyện đó, tôi là chị gái cô ấy"



Vừa nói xong, Lan Ngọc lập tức trầm mặt.



Ông chủ cũng không xấu hổ, chuyển câu chuyện một cái: "Khó trách lại xinh đẹp như vậy, hoá ra là cùng một mẹ sinh ra."



Đột nhiên Lan Ngọc đứng lên, áo khoác vẫn còn trong tay Lâm Vỹ Dạ. Cô chỉ mặc áo lông đẩy cửa ra ngoài, lúc đi cũng không quay đầu lại.



Nàng không biết cô lại cáu kỉnh chuyện gì, nhanh chóng trả tiền chạy ra ngoài theo.











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro