Chap 22: Ly Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lâm Vỹ Dạ dắt trợ lý mới của mình xuống lầu, bất ngờ nhìn thấy xe của Nam Thư ở phía dưới.



Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Nam Thư tháo kính râm xuống, không mấy thân thiện liếc Lan Ngọc một cái, tỏ ý bảo bọn họ lên xe.



Lâm Vỹ Dạ thắt dây an toàn cho mình, thấy Lan Ngọc không cài, cởi dây của mình ra, nhoài người qua cài hộ. Nam Thư nhìn thấy từ kính chiếu hậu, cau mày.



Làm xong, nàng nói cám ơn với Nam Thư: "Chị Thư, đã làm phiền chị phải đi một chuyến rồi."



Nam Thư không lên tiếng, gật đầu một cái coi như trả lời, lái xe đi tới Tinh Xán Entertainment.



Một đường tĩnh lặng.



Xe dừng lại, Lâm Vỹ Dạ cởi dây an toàn ra, rồi cởi giúp Lan Ngọc. Suy nghĩ một chút, lấy khẩu trang cho cô đeo vào. Cổ áo cô hơi lộn xộn, nàng chỉnh lại ngay ngắn cho cô



Nam Thư không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Hai người giữ khoảng cách một chút, đừng để lều báo chụp được."




Lan Ngọc lạnh lùng nhìn sang.



Động tác của Lâm Vỹ Dạ ngừng một lát: "Dạ."

----

Hôm qua lúc Lâm Vỹ Dạ tới công ty, không có một ai để ý tới nàng. Hôm nay vừa đến, lại có không ít người chào hỏi nàng, bất kể có quen biết hay không, tất cả đều ra vẻ rất thân quen với nàng



Còn cô ả Lê Lộc gặp ngoài thang máy hôm qua. Ả trợn mắt nhìn nàng một cái, hừ một tiếng, nhưng cũng không gây phiền toái nữa, ưỡn sống lưng, giẫm giày cao gót lướt đi xa như cơn gió.



Nam Thư thấy vậy: "Các người từng có va chạm à?"



Lâm Vỹ Dạ chần chờ trong chốc lát, gật đầu một cái.



"Em đừng chọc cô ta" - Nam Thư nói: "Chị cô ta là Lê Huỳnh Thúy Ngân, có chút quan hệ với nhà họ Ninh bên kia, nghe nói là hôn thê của Ninh tiểu thư." - Nói xong, nhớ tới tấm hình Lâm Vỹ Dạ bị chụp cùng với chủ tịch Ninh, còn có cành ô liu mà đoàn làm phim《Linh Hi truyện 》đột nhiên ném tới, nhìn thêm người yêu của nàng bên cạnh, ánh mắt trở nên phức tạp.



Lúc trước thích Trương Thế Vinh đến muốn sống muốn chết, sau đó lại có mối quan hệ với chủ tịch Ninh, bây giờ thì tự mình kết giao người yêu trông tình cảm có vẻ vô cùng tốt.



Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?



Đinh, thang máy đến.



Nam Thư: "Được rồi, đi trước đi."



Lâm Vỹ Dạ đáp lời, quay đầu thấy mặt Lan Ngọc lạnh ngắt bộ dạng không vui vẻ lắm, cho là nàng không nắm lấy tay cô nên cô tức giận, thừa dịp không có ai để ý, ngón trỏ ngoắc vào ngón út của cô lắc lắc.



Lan Ngọc cúi đầu lườm nàng một cái, sắc mặt hơi dịu lại.



Lâm Vỹ Dạ nhoài đầu qua, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan nào." - Sau đó rụt tay về.



Tay Lan Ngọc trống không, sắc mặt càng khó coi.



Nói là chín giờ đúng học, nhưng chưa đến tám giờ rưỡi thì cô giáo Hương đã tới rồi. Thấy Lâm Vỹ Dạ cũng tới sớm, thái độ của cô Hương mới khá hơn một chút, trông Lâm Vỹ Dạ cũng nghiêm túc nghe giảng nghiêm túc thực hành, cuối cùng không mặt nặng mày nhẹ nữa.



Ở trong lớp đến buổi trưa, Lâm Vỹ Dạ dẫn Lan Ngọc và Nam Thư cùng ăn cơm. Hôm nay Lan Ngọc rất ngoan, ngồi bên ngoài đợi nàng một buổi sáng. Nàng mở miệng khen cô mấy câu, xoa xoa đầu cô



Dư quang Nam Thư liếc qua, ho nhẹ một tiếng.



Lâm Vỹ Dạ không thể làm gì khác ngoài thu tay về.



Thời gian cơm trưa Nam Thư định để Lâm Vỹ Dạ livestream, vì vậy chọn một nơi có tính riêng tư cao, hoàn cảnh không tệ để ăn cơm, vào một phòng bao ở lầu hai.



Trong lúc chờ mang thức ăn lên, Nam Thư cầm mấy tập sơ yếu lý lịch trong túi xách đưa cho Lâm Vỹ Dạ: "Chị sàng lọc một buổi sáng được mấy người, em chọn đi."



Lâm Vỹ Dạ qua loa lật một cái, ngẩng đầu lên: "Chị Thư, em có một trợ lý là đủ rồi."



Nam Thư lạnh giọng nói: "Người yêu em không thích hợp, hai người quá thân mật."



Một món ăn được mang lên.



Lâm Vỹ Dạ để sơ yếu lý lịch qua một bên, gắp thức ăn cho Lan Ngọc: "Chị ăn trước đi."



Sau đó bỏ đũa xuống, nhìn Nam Thư: "Chị Thư, thật ra thì..." - Nàng nghiêng đầu nhìn Lan Ngọc một cái. Cô chưa ăn, mặt không đổi sắc nhìn lại.



Nàng không biết làm sao, kẹp miếng cải xanh đến bên miệng cô, lúc này cô mới ăn, đôi mắt vẫn nhìn nàng



Lâm Vỹ Dạ suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra dỗ Lan Ngọc xem phim hoạt hình, cuối cùng cũng dời được tầm mắt cô đến chỗ khác.



Nàng quay đầu, chân mày Nam Thư nhíu chặt.



"Chị Thư, thật ra thì chị ấy..." - Lâm Vỹ Dạ do dự chớp mắt một cái, đầu ngón tay đụng vào huyệt thái dương: "Nơi này của chị ấy không được bình thường."



Nam Thư ngẩn ra mấy giây không kịp phản ứng: "Cái gì?"



Dư quang Lâm Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc lại ngẩng đầu lên, nên giơ tay lên vỗ xuống: "Ngoan nào, xem phim hoạt hình của chị đi."



Sau đó giải thích với Nam Thư: "Chị ấy, khi còn bé xảy ra một chuyện ngoài ý muốn."



Thật sự Nam Thư không dám tin, bộ dạng này của Lan Ngọc cũng không giống người có IQ không bình thường. Cô ấy cũng không tin Lâm Vỹ Dạ sẽ tìm một người có IQ không bình thường làm người yêu



"Tất cả lời em nói đều là thật." - Lâm Vỹ Dạ lại đút cho Lan Ngọc một miếng cải xanh, sau đó lại ấn đầu cô xuống xem phim hoạt hình. Tiếp tục nói: "Để chị ấy ở nhà một mình thì chị ấy cứ chạy lung tung. Chị ấy không biết gì cả, em rất sợ chị ấy ra ngoài sẽ bị người ta bắt nạt. Chị cũng thấy rồi đó, không có ai đút cho chị ấy, chị ấy cũng không thèm ăn cơm."



Nam Thư hoài nghi nhìn Lâm Vỹ Dạ: "Tại sao em phải ở cùng cô ta?"



Lâm Vỹ Dạ do dự một lúc: "Thật ra thì tụi em... đã kết hôn rồi, nhưng chẳng qua là em chăm sóc cho chị ấy trước khi chị ấy khoẻ lại thôi. Chờ chị ấy khoẻ lại, thì tụi em sẽ... ly hôn."



Nghe được hai chữ ly hôn, Lan Ngọc cứng đờ, ánh mắt dần dần phát rét.




Nam Thư nghe đến mơ hồ: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"



Lâm Vỹ Dạ nhìn chị ấy, nói từng chữ một: "Chị ấy là người nhà họ Ninh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro