Chap 48: "Ừm, em nhớ Ngọc"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lâm Vỹ Dạ gần đây đã sắp bị Lan Ngọc phiền chết.



Cũng không biết là cô bị làm sao, thật sự là giờ nào phút nào cũng đều như đang động dục. Chỉ cần là ở nhà, cô nhất định phải dính lấy người nàng. Đầu tiên là phải ôm một chút, sau đó lại nói là chỉ hôn thôi, không làm gì nàng hết, lại sau đó liền bắt đầu cởi quần áo của nàng rồi giở trò lưu manh.



Lâm Vỹ Dạ đã bị bộ dáng dục cầu bất mãn này của Lan Ngọc dọa chạy, nghĩ tới dì cả của nàng còn ở đây mà cô đã như vậy, qua hai ngày nữa thì phải làm sao bây giờ? Nàng thậm chí đã bắt đầu mong đợi cô tăng ca.



Nhưng bà chủ Lan Ngọc này không tự mang thuộc tính cuồng công tác giống như những bà chủ khác. Mỗi ngày đúng giờ đi đúng giờ về, có đôi khi còn tan ca sớm để về nhà nấu cơm cho nàng, thật sự là tự do tùy hứng. Giống như là công việc chỉ là nghề tay trái, chơi với nàng mới là nghề nghiệp chính.



Cũng may, ngày đầu tiên khi dì cả đi rồi, Lâm Vỹ Dạ bị một cú điện thoại của Nam Thư gọi đi quay chương trình.



Lan Ngọc đếm từng ngày từng ngày, thật vất vả đợi đến hôm này, sau khi xử lý xong toàn bộ công việc trong buổi sáng, cũng không đợi ăn trưa mà đã chạy ngay về nhà, bộ dáng vô cùng lo lắng làm cho trợ lý của cô giật nảy mình. Kết quả vừa về nhà thì thấy phòng ở trống khống, không biết Lâm Vỹ Dạ đã đi đâu rồi.



Lan Ngọc giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cả người lập tức ủ rũ héo quắt. Cô lấy ra di động gọi cho cho nàng



Điện thoại vang lên vài tiếng, có người nhận, nhưng lại là giọng nói của Nam Thư: "Cô Ninh......"



"Lâm Vỹ Dạ đâu?" - Lan Ngọc đánh gãy lời của Nam Thư, khó nén sốt ruột hỏi.



"Lâm Vỹ Dạ đang quay chương trình" - Nam Thư hỏi: "Cô tìm em ấy có việc?"



Lan Ngọc: "Quay ở đâu?"



Nam Thư đáp: "Ở trấn Kim Sa."



Trấn Kim Sa là một khu trấn cổ ở ngoại thành Nam Thành, lái xe tới đó cũng ít nhất hai giờ.



Lan Ngọc nhíu mày: "Khoảng mấy giờ mới quay xong?"



"Đại khái......" - Nam Thư chần chừ trong chớp mắt liền nói: "Đã đặt xong phòng khách sạn buổi tối cùng vé máy bay sáng ngày mai, hôm nay sẽ quay đến nửa đêm."



"Được" - Lan Ngọc cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, đi tới đi lui liền nhớ ra còn chưa mang theo áo ngủ, lại quay ngược về phòng lấy. Còn vừa đi lên lầu vừa nói: "Chị gửi địa chỉ cho tôi đi"

-----

Vốn là có thể rời xa Lan Ngọc, tạm thời tránh né được móng vuốt lang sói của cô, Lâm Vỹ Dạ vẫn là rất vui vẻ. Nhưng là vừa tới đây thì nàng liền vui vẻ không nổi.



Người đáng ghét cũng tới đây rồi, một lần còn đến hai người------ Lê Huỳnh Thúy Ngân và Diệu Nhi



Nhưng mà cũng may, cùng tới còn có Nhã Phương, lúc chơi trò chơi thì hai người bọn họ đều được phân tới cùng một tổ, hai chị em đã rất lâu không gặp nhau rồi, có thể hợp tác với nhau nên rất vui vẻ. Nhưng còn chưa vui được bao lâu thì tổ chế tác đột nhiên dở chứng, cũng nhét Thúy Ngân tới đây.



Bây giờ chẳng có ai là không biết nàng và Thúy Ngân không hợp nhau, mà không chỉ hai bọn họ không hợp, chuyện Hương Giang và Lan Ngọc, đôi chị em nhà giàu này cũng không hợp. Tổ chế tác thật đúng là vì rating mà không sợ đắc tội với người khác nha.



Hôm nay Thúy Ngân mặc quần áo rất rộng rãi, giày đế bằng, bụng nhìn không ra là có phồng lên hay không. Mà không biết có phải là do thói quen không mà cô ta cứ hay đưa tay xoa xoa bụng, chậm rãi đi qua.



"Ngượng ngùng nha" - Nói như thế nhưng trên mặt cô ta thật sự là không có chút ngượng ngùng nào, gần như là đúng lý hợp tình mà yêu cầu: "Tôi có em bé, không có cách nào để chạy nhảy. Hôm này liền nhờ mọi người vậy"



Lâm Vỹ Dạ: "......"



Đây là chương trình thực tế quay ngoài trời nha chị gái, biết bản thân không thể chạy không thể nhảy thì không thể không tới sao?



Bên kia Nhã Phương đang kìm nén muốn trợn trắng mắt, khinh thường liếc mắt nhìn cái bụng phẳng lì của cô ta. Thúy Ngân rùng mình, theo bản năng mà lùi lại mấy bước.



"Xì-----" - Nhã Phương rốt cuộc không nhịn được mà xem thường trợn trắng mắt liếc cô ta.



Hai người Nhã Phương với Thúy Ngân cũng không hợp nhau, thời gian không hợp nhau có khi còn lâu hơn cả Lâm Vỹ Dạ. Fan hai nhà còn có một đoạn thời gian mỗi ngày đều cắn xé nhau. Trên chương trình mà hai người bọn họ không cho nhau sắc mặt tốt cũng là chuyện thật bình thường, truyền thông với fan đều đã thành thói quen, quá lắm chỉ là fan không vui mấy ngày, truyền thông thêm mắm thêm muối gây chú ý vài ngày. Cũng tạo không được ảnh hưởng gì lớn lắm.



Nhưng là không nghĩ tới, lúc này Thúy Ngân lại thay đổi chiến lược. Đại khái là từ trong cái xem thường này của Nhã Phương chiếm được linh cảm, không đối nghịch với chị ấy nữa, cũng không duy trì thiết lập tiên nữ mà làm bộ không quan tâm. Cô ta bắt đầu giả vờ đáng thương.



Vòng thứ nhất, đua thuyền. Cô ta chẳng những không động tay, còn chiếm vị trí thoải mái nhất. Lâm Vỹ Dạ và Nhã Phương chỉ cần chèo nhanh một ít là cô ta liền ôm bụng kêu đau. Nhã Phương cũng sợ cô ta ăn vạ, đè xuống lửa giận không có bùng phát. Kết quả cô ta chẳng những không hiểu được, còn khóc lóc xin lỗi hai người bọn họ, nói ân oán trước kia đều là do cô ta không tốt, hiện tại xem trên chuyện cô ta đang mang thai mà buông tha cô ta trước đi, tất cả mọi chuyện chờ sau này lại nói, đừng có làm hại cục cưng của cô ta.



Diễn viên không hổ là diễn viên, chỉ cần muốn diễn, khắp nơi đều có thể tìm được sân khấu. Nếu không phải mãi mà Thúy Ngân vẫn không rặn ra nổi một giọt nước mắt thì Nhã Phương với Lâm Vỹ Dạ cũng suýt nữa cho rằng mình đang bắt nạt người khác.



Vòng thứ hai là trò cõng vật nặng thi chạy trong vũng bùn, cái gọi là cõng vật nặng chính là cõng đồng đội mình. Trước khi trò chơi bắt đầu, Nhã Phương đã bỏ Thúy Ngân qua một bên, chỉ thương lượng chiến lược với Lâm Vỹ Dạ


Nghĩ không cần nghĩ cái gì cũng không cần làm mà Thúy Ngân còn cảm thấy tủi thân, nhỏ giọng hỏi: "Hai người là đang xem thường phụ nữ mang thai sao? Hay chỉ đơn thuần là ghét bỏ tôi vậy?"

Diệu Nhi vừa vặn đi ngang qua, đây là lần đầu tiên cô lên chương trình quốc dân được phát sóng trong khung giờ vàng, cơ hội này còn là do cô đã bán thân cho một ông già mới đổi lấy được. Vốn Diệu Nhi chỉ thầm nghĩ thành thật mà kéo fan thôi, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ là cô liền không nhịn được muốn nói móc nàng. Cô cảm thấy Lâm Vỹ Dạ là dựa vào cái gì hả?

Lúc đến trường còn không bằng cô đâu, kết quả hiện tại chẳng những có tài nguyên tốt, còn được gả vào nhà giàu. Cô lên hot search xem thì thấy người Lâm Vỹ Dạ gả cho chính là bà chủ trẻ tuổi mà lần đó cô quyến rũ không được. Nói thật ra, diện mạo của người phụ nữ kia, cho dù không cho cô cái gì thì cô cũng nguyện ý ngủ với cô ta một đêm. Nhưng cố tình, cô ta lại cưới Lâm Vỹ Dạ, Lâm Vỹ Dạ có chỗ nào hơn được cô?

Lúc này kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, bước chân cô ngừng lại, lộ ra bộ dáng của một anh hùng hiệp nghĩa: "Ai nha, đội mấy chị còn đang chơi trò cô lập sao, chị Thúy Ngân cũng là phụ nữ có thai, lúc mang thai tâm tình không tốt cũng sẽ ảnh hưởng tới đứa bé rất nhiều nha. Đáng tiếc, chị ấy nếu là ở đội em, em sẽ chăm sóc chị thật chu đáo nha."

Nhã Phương lạnh giọng: "Vậy đưa cô ta cho mấy người đó"

Lâm Vỹ Dạ lập tức tỏ thái độ với đạo diễn: "Đạo diễn, tôi cảm thấy sức lực của tôi quá lớn, rất không công bằng với đội kia. Tôi đề nghị nhường Lê Huỳnh Thúy Ngân cho đội bên kia đi, đội chúng tôi thiếu một người mới công bằng"

Đạo diễn nghĩ, hai người đằng sau Lâm Vỹ Dạ và Thúy Ngân ông đều không trêu vào được, điểm thu hút người xem có một chút là được rồi, để mâu thuẫn giữa hai người họ càng sâu, nói không chừng đến lúc đó người chịu trận chính là ông. Lại nói tính tình của Nhã Phương rất nóng, lỡ như thật sự nhịn không được mà nghẹn lại Thúy Ngân. Thúy Ngân đang mang thai lại xảy ra chuyện gì, tiết mục kỳ này của ông có thể nát rồi.



Vì thế liền đồng ý.



Diệu Nhi trợn mắt há hốc mồm, một tiết mục lớn như vậy, cũng có thể tùy ý như thế sao?



Người là Diệu Nhi kéo qua, đương nhiên cũng phải tự bản thân cô ta chịu trách nhiệm, hai người đồng đội khác cũng không dám chạm vào phụ nữ có thai, thân thể yếu ớt như Thúy Ngân. Vì thế cuối cùng là Diệu Nhi cõng Thúy Ngân đi qua vũng bùn.



Tính cân bằng của Diệu Nhi không tốt, trên đường đi còn té ngã vài lần, cả người đều là nước bùn. Thúy Ngân còn thảm hại hơn, trong miệng cũng có bùn, làm cho đạo diễn đứng xem mà trong lòng run sợ. Ông kỳ thật không đồng ý Thúy Ngân tới tham gia, dù sao chương trình của bọn họ lên ngược về xuôi rất mệt người. Nhưng ông Ninh tự mình gọi điện thoại cho ông, vừa dụ dỗ lại đe dọa một hai đòi nhét người vào, ông cũng có chút hoài nghi, đây là mang thai giả đúng không, lại nói tới mấy vụ mang thai giả trong giới, sau đó hoặc là nhận nuôi một đứa nhỏ hoặc là ra nước ngoài thuê người mang thai hộ cũng không ít.



Quay tiết mục xong đã hơn mười giờ đêm.


Đạo diễn mời khách, một đám người tìm một chỗ ăn khuya, đã sắp mười hai giờ mới mệt mỏi gấp rút chạy về khách sạn.



Trùng hợp là xe của Diệu Nhi trục trặc, bị trợ lý kéo tới tiệm sửa xe để sửa. Không một ai chủ động nói muốn chở cô ta, cô ta xấu hổ một hồi, sau đó nhìn Lâm Vỹ Dạ nói: "Bạn học cũ, nhờ cậu nha!"



Lâm Vỹ Dạ tuyệt đối không muốn bị cô ta nhờ nhưng người này vừa dứt lời liền không cho nàng cơ hội từ chối, tự bản thân dày mặt leo lên xe.



Nàng đã chơi suốt một ngày, xương cốt cả người đều sắp vỡ ra, mệt muốn chết. Cho nên cũng lười đuổi người, dứt khoát nhắm mắt lại không thèm nhìn Diệu Nhi



Nhưng Lâm Vỹ Dạ muốn mắt không thấy thì lòng không phiền nhưng Diệu Nhi cũng không cho nàng cơ hội này. Do sợ Lâm Vỹ Dạ ném bản thân mình ở ven đường nên sắp đến khách sạn, Diệu Nhi mới lên tiếng khiêu khích nàng



"Cô cho là Ninh Dương Lan Ngọc thật sự thích cô sao?"



Trong xe vẫn luôn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lâm Vỹ Dạ đã sắp ngủ. Cô ta vừa lên tiếng thì trong nháy mắt, nàng đã bị bừng tỉnh.



"A, cô sẽ không thật sự cho rằng gả vào nhà giàu liền trở thành phu nhân nhà giàu thật đi?" - Diệu Nhi kỳ quái nói: "Hiện tại có mấy người là không vụng trộm ở bên ngoài, lần trước tôi gặp Ninh Dương Lan Ngọc ở trên bàn rượu, kém chút nữa là thành công rồi nha" - Mặc dù không có nhưng có thể làm cho Lâm Vỹ Dạ ngột ngạt thì cô ta cũng rất vui mà làm.



Cô tiếp tục: "Cô cũng đừng có đắc ý quá, cô biết không, kết hôn còn có thể ly hôn, cô......"



Xe đột nhiên dừng lại.



Lúc này Lâm Vỹ Dạ đã hoàn toàn tỉnh táo, lạnh lùng nhìn cô ta, tính toán xem có nên đá cô ta xuống hay không.



Cửa xe bỗng nhiên bị mở ra, không khí lạnh chen lấn nhau thổi ùa vào từ phía sau, Lâm Vỹ Dạ bị túm vào trong một lồng ngực lạnh như băng.



"Vợ ơi, có nhớ Ngọc không?" - Lan Ngọc vừa hỏi vừa cúi đầu hôn nàng một cái.



Lâm Vỹ Dạ sửng sốt một chút, không hề nghĩ tới Lan Ngọc sẽ chạy đến đây. Nhưng rất nhanh nàng phản ứng lại, nhét một bàn tay vào trong quần áo cô rồi bóp một miếng thịt của cô, bên ngoài lại cười tủm tỉm đáp: "Ừm, em nhớ Ngọc"












Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro