Chap 55: "Gầy rồi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng sớm hôm sau Lan Ngọc tiễn Lâm Vỹ Dạ ra sân bay.



Trên đường đi kẹt kinh khủng, đáng lẽ chạy 20 phút là có thể tới nơi nhưng lại bị kẹt tới gần một giờ đồng hồ. Lan Ngọc lái xe chạy thật chậm.



Thật vất vả sắp tới nơi rồi thì cô lại đột nhiên phanh lại.



"Ừm?" - Lâm Vỹ Dạ nghi hoặc: "Sao lại ngừng?"



Tay Lan Ngọc vẫn để trên vô lăng. Cô cau mày lại, khuôn mặt khó được mà lộ ra vẻ nghiêm túc. Lâm Vỹ Dạ thấy thế cũng bắt đầu khẩn trương theo, nàng nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.



Lan Ngọc trầm ngâm một lát, sau đó giống như mẹ già tiễn con gái rời nhà, cực kì buồn rầu nói: "Làm sao bây giờ, Ngọc không ở đó thì ai nấu cơm cho em?"



Lâm Vỹ Dạ: "..... Đoàn làm phim có cơm hộp mà"



Lan Ngọc không nói chuyện, còn lông mày vẫn nhăn lại, biểu cảm của cô rõ ràng là nói ------Đồ đó em ăn được sao?



"Ngọc cũng đừng lo" - Biểu hiện của Lâm Vỹ Dạ cũng cực kì giống một thiếu nữ gấp gáp rời khỏi bà mẹ già lo mãi không thôi, nàng thúc giục nói: "Ngọc lái xe đi, lái xe đi"



Lan Ngọc mím môi, không động đậy. Sau lại bị Lâm Vỹ Dạ cho một cái tát mới không tình nguyện mà tiếp tục lái xe đi (Au: Số kiếp thê nô nó khổ vậy đó 😌)



Cuối cùng cũng đến sân bay.



Lâm Vỹ Dạ cởi bỏ dây an toàn rồi đưa tay đẩy cửa, mở không ra, cửa bị khóa lại rồi.



"Ngọc lại làm sao nữa?" - Lâm Vỹ Dạ quay đầu lại, ngữ khí không vui, nàng dùng ánh mắt để khiển trách cô: "Ngọc đừng làm loạn nữa, em còn đang bận rất nhiều việc mà"



Lan Ngọc yên lặng nhìn nàng một lát, trong ánh mắt còn mang chút tủi thân, nhìn đến mức Lâm Vỹ Dạ còn cho rằng là bản thân là làm gì Lan Ngọc nha. Đột nhiên cô rướn người ôm lấy nàng, đầu để trên vai nàng, hơi thở còn phun ở bên tai nàng. Cô thở dài, sau đó thì cứ bất động như vậy, cũng không nói gì cả.



Lâm Vỹ Dạ ngơ ngác trong chớp mắt, nàng biết là cô không nỡ xa nàng nên trong lòng mềm nhũn, đưa tay ôm lại eo cô, rồi như trấn an mà xoa nhẹ đầu cô



Ôn nhu bên trong xe duy trì bất quá được một lát, Lâm Vỹ Dạ nhìn thời gian liền có chút gấp gáp. Một bàn tay vỗ vỗ sau lưng Lan Ngọc: "Ngọc đứng dậy trước đi......" Sau đó ngừng một chút, lại như một bà cụ non mà nói: "Rất nhanh là em đã quay về rồi, Ngọc đừng dính lấy em như vậy, nghe lời nha, ngoan"



Hơn nửa ngày, Lan Ngọc mới rầu rĩ trả lời một tiếng: "......Ừ"



Tân Thành là một địa phương nhỏ, đoàn làm phim lấy cảnh của một nơi nhỏ trong một địa phương nhỏ------một làng tên là Thủy Loan.



Lúc Lâm Vỹ Dạ đến nơi thì đã là buổi chiều, đoàn làm phim bao một nhà trọ ở một trấn nhỏ cách làng Thủy Loan không xa. Nàng dọn dẹp trong phòng một chút, sau đó bị gọi đi xuống giới thiệu với các diễn viên khác rồi mọi người bắt đầu họp.



Nội dung buổi họp chỉ đơn giản là mọi người cùng nhau thảo luận kịch bản, thảo luận nhân vật mà thôi. Bộ phim này là một câu chuyện kể về một nữ sinh vừa tốt nghiệp xong liền liên tiếp mất đi cả người yêu lẫn người thân, sau khi nàng chạy trốn về vùng nông thôn đã thu hoạch được một sự ôn nhu ngoài ý muốn. Lâm Vỹ Dạ đóng nữ chính, ở trong bộ phim thì cảnh diễn của nàng nặng nhất, không thể không trở nên 101% nghiêm túc. Nhớ ghi chú, highlight trọng điểm, một ngày này liền cứ như vậy trôi qua.



Đoàn phim không có diễn viên đang nổi, đa số đều là gương mặt mới, ngoài ra còn có mấy vị diễn viên lớn tuổi cùng với diễn viên nhí có lịch làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật. Tới giờ ăn cơm thì cuộc họp tạm dừng, đạo diễn đứng ra bao cơm, mọi người cùng nhau đi tới một nhà hàng nhìn cũng không tồi để liên hoan.



Lần liên hoan này, cũng thật sự chỉ là ăn một bữa mà thôi. Bao gồm cả đạo diễn, vì ngày mai phải làm việc nên không có ai uống rượu. Lâm Vỹ Dạ yên tĩnh ăn cơm, có chút ăn vào miệng nhưng không biết mùi vị gì, trong lòng bắt đầu nhớ tới Lan Ngọc



So với đồ ăn Lan Ngọc làm thì mùi vị của mấy món này kém xa, cũng không biết làm sao mà một boss phản diện như cô lại có tay nghề làm bếp tốt đến như vậy. Xem ra chuyện cô lo lắng trước khi hai người tách ra cũng không phải là không có đạo lý, không biết từ lúc nào mà nàng đã bị cô nuôi tới mức trở nên soi mói như vậy.



Nhắc tới Lan Ngọc, cũng không biết là cô một mình ở nhà thì bây giờ có đang ăn cơm đàng hoàng hay không.



Lâm Vỹ Dạ suy nghĩ lung tung trong đầu, sau đó nàng cũng không ăn uống gì nữa. Thấy có người rời bàn, nàng cũng chào một câu rồi đi mất.



Trở về phòng rồi, Lâm Vỹ Dạ lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn mới nào.


Còn nói là không nỡ xa nàng, ngay cả gọi cũng không gọi nàng một cái.



Bỗng nhiên Lâm Vỹ Dạ muốn làm kiêu, hai mắt nàng nhìn điện thoại chăm chú, rối rắm một hồi nhưng cuối cùng nàng vẫn không gọi cho cô



Nàng dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa xong.



Lâm Vỹ Dạ mặc quần áo ngủ, tóc còn nhỏ nước chưa kịp sấy khô đã để chân trần nhảy tót lên giường, nàng cầm lấy điện thoại mở khóa.



Vẫn không có tin gì mới.



Cả người Lâm Vỹ Dạ lập tức héo quắt, nàng vứt điện thoại qua một bên, vùi mặt vào trong chăn tức giận vô cớ.



Nửa phút sau, di động "ting" một tiếng.



Thoáng chốc Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu, đưa tay cầm lại điện thoại. Nhìn qua, hóa ra là tin quảng cáo, khóe miệng nàng rũ xuống.



Rốt cuộc là Lan Ngọc đang làm gì vậy???



Lâm Vỹ Dạ nhìn thời gian, bình thường bọn họ lúc này đã ăn xong cơm tối. Hai người sẽ rảnh rỗi nằm ở trên giường hoặc là làm chuyện đó đó, hoặc là cô một câu nàng một câu, lặng lẽ nói mấy chuyện linh tinh.



Khi Lan Ngọc không làm việc, cô sẽ làm gì? Lâm Vỹ Dạ nghĩ mãi, phát hiện nàng vậy mà không nghĩ ra được. Trong ấn tượng của nàng, lần Lan Ngọc chịu ngoan ngoãn ở một mình chỉ có lần cô đang giả ngu với nàng thôi, khoảng thời gian còn lại, cônđều muốn dính lấy nàng, bị nàng đánh bay rồi vẫn còn muốn nhào tới.



Bị lòng hiếu kỳ đánh bại, Lâm Vỹ Dạ nhấn xuống nút gọi.



Điện thoại vang được hai tiếng, thật nhanh đã có người nhận.



"Cục cưng, nhớ Ngọc à?"



Ban đầu nàng đã chuẩn bị tinh thần hỏi tội cô xong, nhưng giây phút này, khi vừa nghe được giọng nói của cô liền sụp vỡ đến cặn cũng không còn thừa. Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lại nhận ra cô không thấy được nàng nên tủi thân mà lên tiếng: "......Nhớ"



Lan Ngọc cười một tiếng ở bên kia điện thoại.



Nàng đưa tay xoa lỗ tai, nghe thấy cô nói: "Ngoan, ngày mai đến tìm em"


Còn cho là cô muốn cúp điện thoại, trong lòng nàng quýnh lên "Bây giờ Ngọc đang làm gì vậy?"



"Bây giờ hả......" - Lan Ngọc nói: "Đang họp"



Lâm Vỹ Dạ cẩn thận nhìn thời gian trên đồng hồ, lại nhìn thời gian trên di động của mình. Thấy lạ nói: "Ngọc tăng ca?"



Lan Ngọc chọc nàng:"Ừ, kiếm tiền nuôi vợ"



"A......" - Người chưa bao giờ thích làm việc lại đột nhiên tích cực như vậy, Lâm Vỹ Dạ cũng không nói mình có thể tự nuôi được bản thân để đả kích Lan Ngọc. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy em cũng đi kiếm tiền nuôi Ngọc"



Nói xong mới chợt cảm thấy ngượng ngùng, Lâm Vỹ Dạ lập tức cúp điện thoại.



Sau đó mọi người trong phòng họp liền thấy tổng giám đốc Ninh ngày thường ít nói ít cười lại không coi ai ra gì mà nói vài câu buồn nôn qua điện thoại, rồi sau lại cười cười một chút.

-------

Ngày hôm sau đoàn phim rời khách sạn để đến làng Thủy Loan làm quen hoàn cảnh, lại làm chút công tác chuẩn bị này đó, vừa làm là tốn hết cả ngày trời.



Lúc quay phim còn tốt, nhưng vừa không quay nữa là Lâm Vỹ Dạ liền khống chế không được mà nhớ tới Lan Ngọc. Chỉ mới tách nhau ra một ngày thôi mà nàng lại cảm thấy hai người đã giống như không gặp thật lâu.



Trời đã tối xuống.



Cơm tối Lâm Vỹ Dạ cũng không ăn mấy miếng, ngồi chung xe với nhân viên trong đoàn để về lại trên trấn. Đường trong làng chưa được sửa, gồ ghề lồi lõm nên xe cực kì xóc này, nàng bị lắc tới choáng đầu, buồn bực tới thở không nổi. Xin mọi người đồng ý xong liền mở cửa sổ xe ra một khe nhỏ.



Từ khe hở, nàng lơ đãng mà liếc ra bên ngoài một cái, xe của cô vụt thoáng qua trước mắt nàng



Lâm Vỹ Dạ ngẩn người, chờ tỉnh táo lại liền ló nửa cái đầu ra nhìn nhưng đã không thấy gì nữa.



Chắc là bị hoa mắt đi, nàng nghĩ.



Xe chạy thêm mười mấy phút rồi dừng lại.



Đầu Lâm Vỹ Dạ nặng trịch còn chân thì mất sức, nàng là người đầu tiên đẩy cửa đi xuống. Còn chưa đứng vững đã liếc mắt nhìn thấy Lan Ngọc, ở dưới ánh đèn đường mỏng manh, cô lạnh mặt đứng dựa vào cửa xe cách nàng không xa, cúi đầu xem điện thoại di động.



Nàng chớp chớp mắt, nghe thấy điện thoại mình kêu một tiếng.



Cô dừng lại, ngẩng đầu theo tiếng vang nhìn thấy nàng. Mặt mày cô trở nên nhu hòa, khóe miệng còn treo lên ý cười, giang hai tay ý bảo nàng chạy vào trong lòng cô đi.



Lâm Vỹ Dạ dụi dụi mắt, rụt rè chậm rãi đi qua, vừa tới gần Lan Ngọc thì cô đã túm luôn nàng vào lòng mình, còn bế lên ước lượng xem thế nào.



Rất nhanh cô đã đặt nàng xuống đất.



"Gầy rồi" - Lan Ngọc không vui nói










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro