Chap 7: Người Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ yên ổn ngủ một giấc thật ngon, mặt trời lên cao ba sào mới ung dung tỉnh dậy.



Mặt trời chiếu vào, đầu óc nàng còn mơ màng, bị phơi hơi hí mắt. Tay sờ bên cạnh một cái, trống không.



Nàng tỉnh táo ngay lập tức, bò dậy khỏi giường, nhìn bên trái một tí rồi lại nhìn bên phải một tẹo, phát hiện Lan Ngọc bên cửa sổ.



Nàng thở phào, thân thể mềm nhũn, lại nằm xuống, ngoẹo đầu nhìn cô



Mặc dù là một tên ngốc, nhưng công bằng mà nói, vẻ ngoài của Lan Ngọc đúng là xinh đẹp.



Da trắng như sứ, tóc đen hơi rối, lông mi cong cong, rất dày, mắt hẹp dài, môi mỏng nhếch lên như có như không.



Một đại nhân vật phản diện, có bộ dạng xinh đẹp như vậy để làm chi chứ.



Lâm Vỹ Dạ mơ mơ màng màng ngáp một cái, dụi dụi mắt, ánh sáng bốn phía bỗng nhiên tối xuống. Nàng ngước mắt nhìn một cái, Lan Ngọc đứng trước mặt nàng



Ngày hôm qua đi gấp, nàng chỉ mặc cho cô cái áo khoác, cũng không đổi quần áo khác, trước mắt cô vẫn mặc cái áo sơ mi hôm qua, bởi vì ngủ một giấc, hơi nhăn nhúm.



Lâm Vỹ Dạ đưa tay vuốt cũng không phẳng, còn bị Lan Ngọc trừng mắt cho một cái.



Nàng run tay một cái, lập tức trừng lại: "Dơ rồi kìa, chị còn không biết xấu hổ mà hung dữ nữa!"



Lâm Vỹ Dạ thở phì phò rời giường, tìm túi đồ của Lan Ngọc, kéo dây khóa ra cái xoẹt lục tìm, cũng không thấy được mấy bộ quần áo có thể mặc. Nghĩ cũng phải, ở nhà họ Ninh ngay cả cơm cô cũng khó được ăn, ai sẽ mua quần áo cho cô chứ.



Lập tức lòng trở nên mềm nhũn.



Lâm Vỹ Dạ cầm một cái áo lông trắng đặt lên giường, do dự mấy giây, lại lôi áo sơ mi của Lan Ngọc



Cô cau mày né tránh, lại bị nàng kéo lại: "Đừng động đậy!"



Rồi không động đậy thật.




Lâm Vỹ Dạ đang muốn mở nút áo cho Lan Ngọc, dừng tay lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, nghĩ trong đầu, cho dù là người ngốc, chắc cũng có lòng tự ái chứ.



"Chị biết tự mặc quần áo không?" - Nàng hỏi.



Lan Ngọc không trả lời, nhưng nâng tay lên, bắt đầu mở nút áo sơ mi từ trên xuống.



Nàng bối rối một giây, đỏ mặt, che mắt quay người lại. Từ kẽ ngón tay thấy cô cầm áo lông lên, cũng không quay đầu lại mà chạy vào trong phòng rửa mặt.



Lan Ngọc vểnh vểnh khóe miệng, trong nháy mắt đè xuống, khôi phục lại khuôn mặt không cảm xúc bình thường.



Rất nhanh, Lâm Vỹ Dạ đi ra.



Trên mặt nàng không nhìn ra nửa phần không tự nhiên, tựa như cái người mới vừa đỏ mặt đó là người khác. Nhưng cũng không nhìn về phía Lan Ngọc, vội vã chạy ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng đây!"



Rầm một tiếng, tiếng cửa bị dập vang lên.



Lan Ngọc rũ đầu cười khẽ.



Trên người Lâm Vỹ Dạ không có nhiều tiền, đều là vài tờ tiền lẻ, lại có một tấm thẻ, nhưng nàng không biết mật mã. Tình hình kinh tế trước mắt chỉ có thế chống đỡ tối đa hơn nửa tuần lễ.



Nàng thở dài trong lòng, muốn nhanh ra ngoài làm việc kiếm tiền, lại không yên tâm bỏ cô lại một mình ở khách sạn.



Thất bại hơn là, ngay cả khách sạn bọn họ cũng không ở được mấy ngày.



Lâm Vỹ Dạ xách túi sữa màu vàng, tâm sự nặng nề đi về, sờ túi một cái, trừ mấy đồng tiền cứng rắn bên ngoài, còn mò được một cái điện thoại di động.



Nàng chần chờ lấy điện thoại di động ra, đấu tranh trong lòng chốc lát, ấn mở máy.



Tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên.



Nàng lướt sơ một cái, có mấy cái tin nhắn đến từ "chị Thư" còn dư lại toàn bộ đến từ cùng một người, ghi chú là "Vinh thân yêu".



Lâm Vỹ Dạ run lên, má ơi, sao mà vợ của đại nhân vật phản diện này còn có một bạn trai nữa!?



Trở lại khách sạn, Lan Ngọc đã thay áo lông trắng xong, lúc Lâm Vỹ Dạ đẩy cửa đi cô đang ngồi bên cửa sổ cúi đầu nhìn gì đó, nghe tiếng động, hơi nghiêng đầu, cánh tay giật giật, giống như buông thứ gì xuống.



Lâm Vỹ Dạ đang suy nghĩ chuyện khác, cũng không để ý, kêu Lan Ngọc tới dùng cơm, nhưng không đứng tại chỗ chờ cô tới, mà vừa gọi cô vừa cất bước đi tới.



Còn nhớ cô sẽ không tự mình ăn đồ ăn, rửa tay, không yên lòng đút cho cô



Lan Ngọc rất phối hợp, không cần thương lượng, cũng không cần uy hiếp, cúi đầu yên lặng ăn.



Được mấy miếng, cô không ăn nữa.



Nàng đoán cô đã ăn no, xoa ngón tay một chút, thuận tiện lau mép cho cô một cái, quay đầu lấy điện thoại di động ra nhìn.



Điện thoại hiện ra một tin nhắn mới



Vinh thân yêu: Ra đây.



Vinh thân yêu: Anh ở quán cà phê gần nhà em.



Lâm Vỹ Dạ cắn môi dưới, ngón tay lướt lên trên, phát hiện trạng thái bình thường của mấy ngày trước là nguyên chủ nhắn tin trước, "Vinh thân yêu" không mặn không nhạt. Gần đây không có ai nhắn tin cho hắn, hắn mới bắt đầu oanh tạc tin nhắn.



Nàng nhìn sơ lịch sử cuộc trò chuyện, thả lỏng tâm tình. Nhìn dáng vẻ hai người không phải quan hệ bạn bè trai gái, mà giống như nguyên chủ đang theo đuổi hơn. Nội dung tất cả tin nhắn gần đây của "Vinh thân yêu" đều là hỏi thăm sức khỏe giữa những người bạn bình thường, không hề có nửa phần mập mờ.



Nhìn hai tin nhắn mới nhất, Lâm Vỹ Dạ giật mình.



Nguyên chủ để lại rất nhiều chuyện cần nàng xử lý, thà chờ từng mối phiền toái tìm tới cửa, trước mắt không bằng nghỉ ngơi ở nhà nguyên chủ trước.



Thế nên nàng trả lời: "Anh gửi vị trí cho tôi đi."



Đối phương gửi một dấu hỏi tới, Lâm Vỹ Dạ chột dạ, không nhắn lại, im lặng mấy giây, chờ một tin nhắn xác định vị trí tới.



Nàng chạm vào bản đồ nghiên cứu đường đi, một bàn tay tái nhợt duỗi tới, trong tay xách túi sữa màu vàng.



Lâm Vỹ Dạ theo bàn tay này nhìn qua, Lan Ngọc không tỏ vẻ gì nhìn nàng



Trong lòng nàng lập tức sinh ra loại cảm giác vui vẻ yên tâm đó là 'Con gái ngốc nhà mình cuối cùng cũng trưởng thành'.



Còn đưa tay xoa xoa đầu cô: "Ngoan nào, chị ăn đi"



Đại khái là từ ái trong mắt nàng rõ ràng quá thể, Lan Ngọc không kiên nhẫn ném đồ xuống một cái, không nhìn nàng



Điện thoại di động lại rung động một cái, "Vinh thân yêu" thúc giục: "Tới mau."



Lâm Vỹ Dạ không dám trễ nãi, cất điện thoại di động tìm quần áo để thay. Thay xong, đẩy cửa phòng rửa mặt ra, lập tức đụng phải đôi mắt của Lan Ngọc



Cô không hỏi, nàng cũng không thể không nói.



"Tôi đi ra ngoài gặp một... một người bạn" - Nàng trở tay đóng kín cửa, nhìn mấy túi sữa màu vàng còn dư lại một cái: "Chị đói thì nhớ ăn cơm, khát thì trên bàn có nước, tôi sẽ về nhanh thôi."



Nàng sửa sang lại mấy lọn tóc, đi tới cạnh cửa, không yên tâm quay đầu dặn dò: "Chị không nên đi lung tung, có người gõ cửa không nên tùy tiện mở..." - Sau đó không biết nên nói gì, đi như vậy làm trong lòng cảm thấy bất an.



"Tôi sẽ về nhanh thôi." - Mở cửa ra, nàng phất tay một cái, dặn dò cô lần nữa: "Đừng ra khỏi cái cửa này, bên ngoài rất nguy hiểm, sẽ có người xấu bắt chị đi."



Đe dọa xong rồi, lại dỗ cô: "Chờ tôi về mang đồ ăn vặt ngon cho chị"



Từ đầu đến cuối Lan Ngọc không có phản ứng.



Lâm Vỹ Dạ đi ra ngoài, vẫn không nghe được câu trả lời đồng ý của Lan Ngọc. Có thể trong điện thoại di động thúc giục nhanh lên, không đi cũng không được. Nói vài câu lặp đi lặp lại, đi một bước quay đầu ba lần.



Vị trí của "Vinh thân yêu" cách khách sạn nhỏ cực xa.



Lâm Vỹ Dạ không nỡ gọi xe, vòng vo mấy chuyến xe buýt, trên đường bị thúc giục không biết bao nhiêu lần.



Rốt cuộc đến tiệm cà phê kia.



Nàng vốn lo lắng mình sẽ bị mọi người nhận ra, sẽ bị hoài nghi. Vừa đi vào thì yên tâm, trong tiệm cà phê lạnh lẽo vắng lặng, chỉ có mấy học sinh ngồi, còn có một bàn bà lão ưu nhã. Sâu nhất trong góc, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, một chốc cúi đầu nhìn thời gian, một chốc ngẩng đầu nhìn cửa.



Thấy nàng, cũng không đứng lên, ngồi tại chỗ lười biếng ngoắc tay.



Lâm Vỹ Dạ cảm thấy nguy hiểm, hiển nhiên nhân viên tiệm cũng nghi ngờ hắn, liên tục liếc qua quan sát.



Người đàn ông không nhịn được la to: "Ngớ ra làm gì? Còn không mau tới đây!"













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro