Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có trời mới biết Trịnh Đan Ny đã phải tiêu hết bao nhiêu can đảm mới dám dang tay với Trần Kha.

Vừa rồi Trần Kha nhắc tới nguyên nhân Trịnh Đan Ny không muốn lại gần cô ấy, thật ra thì cô ấy vẫn chưa nói đúng điểm quan trọng.

Nhiều năm trước, khi Trịnh Đan Ny còn là một cô gái tuổi teen mới bước vào tuổi dậy thì, cô cũng giống như những cô gái khác, cũng có một tình bạn đẹp ba năm, nắm tay quàng vai. Lúc đó, viết nhật ký rất phổ biến, thời niên thiếu cô đã viết những điều bí mật không thể nói ra với ai vào trong cuốn nhật ký đó, có một ngày người bạn thân nhất của cô đã lén xem nhật ký của cô, rồi từ đó trở đi, bí mật chỉ thuộc về một mình cô đã trở thành trò chê cười trong lớp.

Đến giờ đã 30 tuổi, Trịnh Đan Ny vẫn còn nhớ rõ những ánh mắt của những nữ sinh đó nhìn cô, giống như họ đang nhìn một ông chú biến thái háo sắc, cô cứ như trước cũng nắm tay người bạn thế nhưng ai lại bị người ta chán ghét rút tay ra.

Sau này, cô đã đem bí mật của bản thân giấu rất tốt, nhưng những gì đã qua giống một cái gai đâm vào tim cô. Trịnh Đan Ny không phải là ngại người khác chạm vào mình, chẳng qua cô sợ hãi lâu quá rồi nó đã trở thành một thói quen, sợ người ta sẽ đến gần mình, sợ người ta sẽ biết được bí mật của cô, rồi sẽ giống như những nữ sinh kia, càng chán ghét cô hơn.

Cô sống như một con nhím, phủ đầy gai cứng, cuộn mình thành một quả bóng, không chịu để ai chạm vào.

Nhưng hôm nay Trần Kha đã biết bí mật của cô, cái người vô tâm kia thế mà lại nghiêm túc nói với cô rằng hai người có thể nắm tay ôm nhau như những người bạn bình thường.
Cô ấy nói rất tự nhiên không chứa chút giả tạo.

Con nhím đã hạ thấp cảnh giác, duỗi người để lộ ra vùng bụng mềm mại.

Sau khi Trịnh Đan Ny dang tay ra, cô vô cùng sợ hãi, cái cảm giác sợ này chưa từng có, cô sợ lời nói kia của Trần Kha, chỉ là lời nói khách sáo lừa gạt cô.

Đặc biệt là khi cô lấy hết can đảm giả vờ thản nhiên để cô ấy ôm mình, vẻ mặt Trần Kha lúc đó hiển nhiên cứng đờ.

Trông cô rất xấu hổ, có lẽ con nhím là cô đây, chỉ nên cuộn tròn thành quả bóng mãi mãi.

"Tôi đùa thôi." Trịnh Đan Ny nhếch khoé môi, bên má bị sưng lên truyền đến cảm giác đau nhức, cô cố gắng chịu đau mà cười, khóe mắt vẫn còn có nước mắt.

Trần Kha vừa kịp phản ứng, thì đã nhìn thấy Trịnh Đan Ny thu tay lại.

Cô tự nhủ, không thể để thế được!

Cho dù lúc Trịnh Đan Ny có cho ôm hay không, Trần Kha cũng dứt khoát nghiêng người về phía trước, ôm cô ấy vào lòng.

Trịnh Đan Ny sững sờ trong giây lát, những giọt nước mắt cô chưa kịp lau đã rơi xuống trên vai Trần Kha.

"Ai đùa với cô chứ?" Trần Kha đặt cằm tựa lên vai Trịnh Đan Ny, hơi thở tràn ngập mùi sữa thơm.

Nhìn nghiêng, ánh mắt dừng lại ở làn da trắng nõn mềm mại trên cổ Trịnh Đan Ny, cộng thêm mùi vị ngọt ngào, tự dưng lại khiến người ta muốn ăn.

Trần Kha cắn môi dưới, cảm thấy có gì đó không đúng?
Tay Trịnh Đan Ny bị kẹt giữa hai người, ban đầu giữ khoảng cách để Trần Kha không đến quá gần, nhưng sau khi nghe câu hỏi thoải mái của cô ấy, cô cẩn thận ôm lấy eo cô ấy.

Làm sao cô ấy có thể...không chán ghét chút nào?

Sợ hãi ban đầu lắng xuống, Trịnh Đan Ny rõ ràng có thể bình tâm lại, nhưng bị Trần Kha ôm như thế này, cô lại cảm thấy buồn rầu hơn trước.

Trần Kha vỗ vỗ lưng Trịnh Đan Ny như dỗ dành, tức giận nói: "Cô dạy tôi phải làm tấm gương tốt cho con, nhưng sao cô lại thích khóc thế hả? Này có giống làm gương không?"

Trịnh Đan Ny nghe vậy, cắn răng mím môi, nước mắt vẫn như cũ rơi xuống, có tiếng hức hức phát ra.

"Này." Trần Kha nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, vỗ nhẹ vào cô.

Trịnh Đan Ny vừa mở miệng, cảm thấy tủi thân vô cùng: "Gì thế?"

"Tôi có thể gọi cô là Khóc Nhè được không?" Trần Kha nghiêm túc hỏi.

Trịnh Đan Ny đang khóc ngon lành, bỗng nhiên bị câu này của Trần Kha làm quấy nhiễu nhịp điệu, cô vừa hít mũi vừa bật cười: "Cô dám hả?"

"Hợp với cô mà." Trần Kha có chú ý lúc Trịnh Đan Ny hít mũi, hình như có thứ gì đó dính vào cổ mình, cô đưa tay lên sờ, có cảm giác dính dính.

Trịnh Đan Ny thấy xấu hổ, không thể khóc thêm được nữa.

"Nước mũi?" Trần Kha lại đặt biệt danh mới cho Trần Kha, còn vui vẻ thương lượng: "Cô thích khóc nhè hay nước mũi nè?"

"Cô...." Trịnh Đan Ny đẩy Trần Kha ra, ấm ức nói, "Cô là cái đồ đại móng heo."
Trần Kha cầm túi nước đá lên, nhẹ nhàng áp lên mặt Trịnh Đan Ny, thiện ý sửa lại: "Tôi không phải."

Trịnh Đan Ny nghiêng đầu áp vào túi nước đá trong tay Trần Kha, đầu óc cô đầy mây mù.

Ba mẹ cô hiểu lầm mối quan hệ của cô với Trần Kha, khiến cô buồn tủi.

Chưa làm rõ sự thật đã đánh cô, khiến cô rất buồn tủi.

Mấy năm qua chưa từng quan tâm đến cô sống thế nào, khiến cô vô cùng buồn tủi.

Cái buồn tủi của cô không liên qua đến Trần Kha, nhưng mà ở trước mặt cô ấy, cô lại khóc lóc thảm thiết vô cùng.

"Trần Móng Heo." Trịnh Đan Ny ngừng khóc, nghiêm túc kêu Trần Kha.

Trần Kha hoang mang nhìn cô một hồi lâu, chỉ vô mình rồi hỏi: "Tôi sao?"

Trịnh Đan Ny nhướng mày.

"Đồ chảy nước mũi...." Trần Kha một tay cầm túi nước đá, tay khác chọc vào trán Trịnh Đan Ny.

"Cô vẫn nên gọi tôi Khóc Nhè đi, nước mũi nghe ghê quá đi." Trịnh Đan Ny giơ tay lên, nhanh chóng kí đầu Trần Kha một cái.

Trước giờ chưa có ai dám kí đầu cô hết, Trần Kha làm vẻ mặt không thể tin được mà nhìn cô: "Thật quá đáng."

"Trần Móng Heo." Trịnh Đan Ny nói việc chính, "Đến giờ đón An Ca rồi, mặt tôi thế này không đi ra cửa được, cô đi đi."

Trần Kha vô tình tiếp nhận biệt danh mới mà Trịnh Đan Ny đặt cho cô, nhìn đồng hồ thì đúng là đến giờ rồi.
Cô hỏi Trịnh Đan Ny: "Tối nay dì Vương không có ở đây, chúng ta ăn gì đây?"

Đôi mắt Trịnh Đan Ny vẫn đỏ hoe, nhìn rất ngây thơ: "Tôm rang, đậu cô ve xào tỏi, bò hầm cà chua?"

Trần Kha lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng gật đầu: "Được."

Trịnh Đan Ny liếc mắt nhìn cô đầy xem thường: "Cô nằm mơ à? Tôi thành ra thế này rồi mà còn phải nấu ăn cho cô à? Cô có nhân tính không thế hả?"

"Vậy..." Trần Kha suy nghĩ một chút, "Chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài giao đến?"

"Được." Trịnh Đan Ny bảo Trần Kha nhanh chóng đi đi, cô đang hoa mắt chóng mặt, cần phải nằm xuống ngủ một giấc.

Trần Kha đang định đi ra ngoài thì quay lại: "Khóc Nhè, tôi hỏi cô chuyện này được không?"

"Nói đi." Trịnh Đan Ny đang chườm túi đá trên mặt, chán nản nhìn lên trần nhà.

"Nghe trong lời mẹ cô nói....Trước kia cô từng cặp kè với phụ nữ à?" Thái độ của Trần Kha rất ngoan, giống như là học sinh tiểu học đang hỏi giáo viên.

Trịnh Đan Ny nheo mắt lại, chăm chú nhìn cô.

"Cô đã từng hẹn hò..." Trần Kha vừa mới bắt đầu, lại bị Trịnh Đan Ny đột ngột cắt ngang.

"Cô có nốt ruồi ở mông à? Bên trái? Hay bên phải?"

Trần Kha giật mình, sắc mặt có chút nóng lên: "Cô hỏi cái này làm gì?"

Trịnh Đan Ny lạnh lùng hỏi: "Vậy cô hỏi tôi chuyện này để làm gì đây?"
Trần Kha cẩn thận suy nghĩ, thật kỳ lạ, cô cũng không biết.

"Lui ra." Trịnh Đan Ny xua tay, lười biếng nói: "Bổn cung mệt rồi."

"Được rồi." Trần Kha đáp lại, đi ra khỏi phòng, bắt gặp ánh mắt chờ mệnh lệnh của Chu Cần, cô sửng sốt một chút, sao vừa rồi ở trước mặt Trịnh Đan Ny lại có cảm giác như thái giám vậy?

Chu Cần cung kính bước tới: "Trần tổng, Lịch Lịch mới đổi thuốc truyền, tôi ở đây trông chừng con bé, lát nữa có lịch trình đi giám sát công trình, cô tự đi hay sao ạ?"

"Việc nhỏ thế này bảo thư ký đi đi." Trần Kha có chút lơ đãng, cô vốn là hoàng đế trong cung, sao giờ trở thành thái giám vậy?

Trần Chỉ Lịch thấy mẹ cầm túi rời đi, bất đắc dĩ hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy, dì Trịnh đâu ạ?"

"Dì Trịnh mặt đau đang nằm trong phòng nghỉ, mẹ đi đón An Ca, sẽ về nhanh thôi. Hôm nay, Dì Vương không có ở đây, tối nay mẹ sẽ ở lại với con."

Trần Kha vừa nói, Trần Chỉ Lịch nhảy cẫng lên trên giường như một con nai vui vẻ.

"Vui lắm à?" Phản ứng của cô bé thật sự ngoài dự đoán, Trần Kha sợ Lịch Lịch kích động quá sẽ rơi xuống giường, liền ôm cô bé, bảo cô bé mau năm xuống.

"Vui ạ!" Trần Chỉ Lịch hôn mẹ cô bé thật mạnh.

"Vậy từ giờ..." Trần Kha muốn nói từ giờ trở đi cô sẽ cố gắng ở bên con gái nhiều hơn, nhưng lại sợ cuộc sống bộn bề sẽ lại không thể thực hiện lời hứa của mình với con.
Trần Chỉ Lịch nhìn mẹ đầy mong đợi, nhưng mẹ cô bé chỉ cười và không nói gì.

Trần Kha nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Trần Chỉ Lịch, dùng giọng điệu trìu mến động viên cô bé: "Lịch Lịch phải mau khoẻ lại nhé, sau này về nhà rồi thì dọn vào phòng của mẹ ở được không?"

"Tối nào cũng phải ngủ với mẹ!" Trần Chỉ Lịch kiên quyết gật đầu.

"Được." Khóe miệng cong cong của Trần Kha đột nhiên biến mất, nhưng rất nhanh lại nhếch lên.

Trịnh Đan Ny bảo cô đừng nản lòng.

Lịch Lịch vẫn đang chờ về nhà nên cô không được nản lòng!

===================

Trịnh An Ca từ trong miệng dì Trần biết được mẹ cô nhóc đã về Tân Thành, trên đường đi vui vẻ vô cùng.

"Dì Trần, ông ngoại và ngoại của cháu có đến cùng không ạ?"

Câu này như hồi chuông nhắc nhở Trần Kha: "Chuyện này coi như dì chưa nói với con, con có gặp mẹ thì cũng đừng nhắc."

Trịnh An Ca ngây thơ gật đầu: "Vậy rốt cuộc có tới không ạ?"

Trần Kha lái xe, lương tâm hơi cắn rứt khi nói dối một đứa trẻ mới 4 tuổi: "Không có."

"Haizz." Trịnh An Ca chống tay lên eo, thở dài như người lớn.

Trần Kha thấy An Ca thế, cảm thấy rất thú vị: "Sao thế?"

An Ca lại thở dài: "Chẳng qua cháu cảm thấy hơi tiếc vì chưa từng được gặp ông bà ngoại."
"Sẽ có cơ hội." Trần Kha nhớ đến ba mẹ Trịnh Đan Ny, nếu như hai người nhìn thấy Trịnh An Ca, chắc hiểu lầm sẽ càng lớn hơn.

Trịnh An Ca tìm thấy một cây kẹo mút trong cặp đi học, ngậm nó trong miệng một lúc rồi hỏi dì Trần có muốn ăn không.

Trần Kha nói được, An Ca lại bóc một cái khác nhét vào trong miệng.

Trịnh An Ca nhét kẹo mút xong, nhìn chằm chằm vào môi dì Trần: "Dì Trần, dì có tô son không?"

Trần Kha không bao giờ ra ngoài mà không trang điểm: "Có chứ."

"Đẹp thật đó ạ, nhưng mà mẹ cháu chưa bao giờ trang điểm." Trịnh An Ca tiếc nuối nói.

"An Ca, con có muốn trang điểm không?" Trần Kha phát hiện ra tiểu tâm tư của An Ca.

Trịnh An Ca cúi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Giống như Dì Trần...rất đẹp ạ."

Trần Kha định trêu chọc cô nhóc: "Mẹ con và dì, ai đẹp hơn?"

Đôi mắt đen láy của Trịnh An Ca đảo quanh, muốn nói dì Trần đẹp, nhưng lương tâm lại cảm thấy có lỗi với mẹ, nên khéo léo trả lời: "An Ca đẹp nhất ạ."

An Ca giống cô, cô nhóc đẹp nhất, vậy thì cô đẹp thứ hai.

Cái đồ Khóc Nhè kia xếp sau đi.

Trần Kha rất hài lòng với câu trả lời này, cô không hề phát hiện qua hai ngày ở cùng với An Ca, bản thân cô càng trẻ con hơn.

Vừa đi ngang qua một quán ăn đường, Trần Kha sẵn tiện hỏi: "An Ca, hôm nay dì Vương không có ở bệnh viện, tối nay con muốn ăn gì? Dì tiện đường mua về luôn."
"KFC!" Trịnh An Ca nghe xong liền nhanh chóng trả lời.

Trần Kha không nghĩ nhiều, trẻ con thích ăn là tốt, cô đỗ xe trước cửa KFC, bảo An Ca vào gọi món mà cô nhóc thích.

Trịnh An Ca đang xếp hàng gọi món, chắp hai bàn tay nhỏ nhắn của mình lại, có chút bối rối: "Dì Trần, cháu thật sự có thể gọi món cháu muốn à?"

"Đúng rồi." Dì Trần vỗ vai cô nhóc động viên.

Đến lượt Trịnh An Ca, cô nhóc kiễng chân lên, chỉ vào thực đơn phía sau người gọi món, lễ phép mỉm cười: "Dì ơi, cháu muốn cả dãy này, dì làm ơn đóng gói lại ạ."

Nhân viên nhận đơn tưởng đâu cô nhóc chỉ nghịch ngợm, không thèm để ý đến An Ca, trực tiếp nhìn về Trần Kha đứng ở phía sau Trịnh An Ca, "Chào cô, cô cần gì?"

Trần Kha đang gửi tin nhắn cho thư ký, không ngẩng đầu lên mà đã nói: "Theo đứa bé."

Nhân viên nhận món cười ngượng nhưng không mất lịch sự: "Cô... chắc chứ?"

Trần Kha sau đó nhìn cô ấy, cảm thấy nơi này phục vụ quá lề mề: "Ừ."

"Cái này... gọi hết bao nhiêu đó có thể có giá hơn một nghìn."

Trần Kha nghi hoặc hỏi: "Có vấn đề gì không?"

"Không có..." Người gọi món ấn vào màn hình hồi lâu rồi quẹt thẻ Trần Kha đưa cho, "Cô gọi nhiều đồ ăn hơi nhiều, phải đợi một lát mới có đồ ăn."

Trần Kha và An Ca tìm một chỗ trống, cô vẫn cầm điện thoại tiếp tục xử lý công việc trong lúc chờ.
Khi cô gần như mất kiên nhẫn, Trịnh An Ca nhìn thấy người phục vụ nói mọi thứ đã được đóng gói nên cô nhóc vội vàng đứng dậy và kéo Dì Trần lại để lấy đồ ăn.

Trần Kha lấy đi cái túi ở ngoài cùng bên trái, nó là một cái túi lớn, bữa tối có lẽ bọn họ ăn không hết.

Cô vừa quay người lại thì người phục vụ đã ngăn cô lại: "Cô à, những thứ này đều là của cô."

Sáu chiếc túi cùng kích thước được chất trên bàn ăn, bên cạnh có hơn chục loại đồ uống được đóng gói, Trần Kha thực sự không thể hiểu được cảnh tượng này.

"Dì Trần, đều là của chúng ta!"

Trịnh An Ca nắm lấy tay Dì Trần, lắc qua lắc lại rất là vui vẻ.

Trần Kha không vui chút nào, nhìn mấy cái túi này thôi, cô đã có một dự cảm không hề tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro