Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng vẫn đông đúc như trước, ông chủ nở nụ cười có chút cứng ngắc đón khách vào tiệm. Khi thấy Trương Thế Vinh và Lâm Vỹ Dạ  sóng vai cùng đi vào, nụ cười ông ta vụt tắt, nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục lại.



"Hôm nay các phòng đều đầy hết rồi, tôi đưa hai người đến một bàn gần cửa sổ ngoài đại sảnh nhé." - Ông chủ nở một nụ cười là lạ. Trương Thế Vinh cũng không ngại vấn đề này, anh nhìn theo nơi mà bạn anh nói, đó là một bàn nằm cạnh cửa sổ, cách đại sảnh náo nhiệt một khoảng khá xa, anh coi như cũng hài lòng.


Trương Thế Vinh nắm tay Lâm Vỹ Dạ đi tới đó, kéo ghế ra giúp nàng, sau khi nàng ngồi anh mới ngồi xuống cạnh nàng, lấy khăn tay, rót trà nóng, săn sóc đến mức người khác cũng phải hâm mộ. Lúc thức ăn được mang lên, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, những giọt nước mưa chảy dọc theo tấm kính thành một vệt dài, khiến cảnh sắc bên ngoài đều trở nên nhòe nhòe mơ hồ. Lúc đang dùng bữa, thỉnh thoảng Lâm Vỹ Dạ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm không biết khi nào mưa mới tạnh.



Ngay khi nàng hạ mắt xuống thì lại phát hiện ra một gương mặt quen thuộc, nàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, qua màn mưa dày đặc, nàng nhận ra gương mặt quen thuộc kia. Huỳnh Trấn Thành bỏ cây dù lớn màu đen trong tay xuống, nhìn thẳng vào Lâm Vỹ Dạ. Đôi đũa trong tay nàng rớt "cạch" xuống bàn. Lâm Vỹ Dạ lại chậm chạp không chịu nhặt lên, Trương Thế Vinh ở bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của nàng, anh nhìn theo ánh mắt nàng, lúc này mới phát giác ra người đàn ông cao lớn bên ngoài cửa sổ.



"Vỹ Dạ em sao vậy?" - Trương Thế Vinh chạm vào tay nàng "Em quen với người đó à?"



"Không quen." - Sắc mặt Lâm Vỹ Dạ càng lúc càng tái, Trấn Thành đã tìm thấy nàng, như vậy có phải Lan Ngọc cũng đã sắp đến đây rồi hay không? Môi nàng run run: "Thế Vinh, em có chút khó chịu, không muốn ăn nữa, anh đưa em về nhà đi." - Anh cưng chiều xoa xoa mặt nàng, nàng thật bất thường, vì vậy anh gọi phục vụ đến tính tiền, rồi dẫn nàng rời đi.



Xe không đậu trước cửa nhà hàng, mà dừng ở một góc cách đó không xa. Lúc Trương Thế Vinh đang muốn mở cửa ghế phụ cho Lâm Vỹ Dạ thì bên hông bỗng nhiên bị thứ gì đó chĩa vào, sau đó một giọng nam âm trầm truyền đến: "Không muốn chết thì để Lâm tiểu thư lại!" - Anh quay đầu, phát hiện ra đúng là người đàn ông cao lớn lúc nãy.



Anh chưa rõ tình huống, không biết là đã xảy ra chuyện gì, cả người ngây ra. Mấy phút sau, mấy người mặc đồ đen ập tới từ bốn phía bao vây bọn họ lại. "Mấy người là ăn cướp sao?" - Trương Thế Vinh sực tỉnh: "Tiền mặt trên người tôi anh cứ lấy hết đi, đừng làm bị thương bạn gái tôi." - Huỳnh Trấn Thành cười to: "Tôi không cướp của, mà là cướp người." - Anh ta phất tay một cái, mấy người đàn ông kia xông tới thô bạo tách Trương Thế Vinh và Lâm Vỹ Dạ ra



Tình huống trước mắt khiến Lâm Vỹ Dạ rốt cục cũng nhận ra mộng đẹp của nàng đã vỡ nát rồi, nàng nói với Huỳnh Trấn Thành: "Đừng làm bị thương anh ấy, tôi về nước A với anh." - Lời này vừa ra, Trương Thế Vinh đã lập tức phản đối: "Vỹ Dạ, em đừng sợ, ở đây là Brunei, bọn họ không dám làm bậy đâu."



"Thế Vinh, họ là người của Lan Ngọc, anh mau đi đi." - Lâm Vỹ Dạ hét lên với anh.



"Không, anh không đi." - Anh sao có thể bỏ nàng lại được, "Bọn họ có là người của Ninh Dương Lan Ngọc thì sao, cho dù Ninh Dương Lan Ngọc ma quỷ kia có mặt ở đây thì anh cũng không sợ, anh sẽ không để em rời khỏi anh." - Âm cuối của anh lạc hẳn đi, không biết vì sao bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có gió bụi cuốn lên, khiến lá cây lay động.



"Ai nói tôi là ma quỷ?" - Trong khoảng không im lặng này, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, tà ác vang lên. Những người đang vây quanh Lâm Vỹ Dạ và Trương Thế Vinh đều chủ động tránh ra nhường lại một lối đi, Lan Ngọc toàn thân Âu phục đen trầm ổn bước tới, từng bước từng bước nện xuống đất. Lâm Vỹ Dạ không ngờ sau nửa năm lại có thể gặp lại cô.



Dáng vẻ của cô không hề thay đổi, gương mặt lạnh lùng tà khí, thần thái kiêu căng điên cuồng, vẫn thích mặc đồ đen, âm u như tính cách của cô vậy. Trương Thế Vinh không biết Huỳnh Trấn Thành, nhưng lại không thể không biết Ninh Dương Lan Ngọc. Nếu nửa năm trước anh thờ ơ với chuyện của bọn họ, thì bây giờ không như vậy nữa, Lâm Vỹ Dạ là người yêu của anh, có người muốn cướp bạn gái của anh, sao anh có thể mặc kệ được. "Là tôi, chính tôi nói cô là ma quỷ." - Anh đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, khí huyết phương cương, nên không hề cảm giác được nguy hiểm đang cách mình rất gần



Lan Ngọc không hề để anh vào mắt. Cô dời bước, đồng thời ánh mắt cũng dừng trên người Lâm Vỹ Dạ. Bảo bối của cô, người con gái của cô, toàn thân nàng thuần một màu tím, mái tóc đen tuyền, nửa năm không gặp, nàng lại càng xinh đẹp động lòng người, thậm chí còn có da có thịt hơn trước kia một chút. Xem ra nửa năm nay, cuộc sống không có cô của nàng vẫn rất tốt. Lan Ngọc đi đến trước mặt Vỹ Dạ, nâng cằm nàng lên quỷ mị nói: "Theo tôi về nhà!"



Không suy nghĩ đến một giây đồng hồ, Lâm Vỹ Dạ đã lập tức trả lời: "Để yên cho anh ấy, em sẽ về cùng Ngọc" - Lan Ngọc lắc ngón tay đeo nhẫn, người đàn ông áo đen đang kềm giữ Trương Thế Vinh lập tức thả tay ra.



Trương Thế Vinh sau khi được tự do lại như mất lý trí, anh gào to: "Vỹ Dạ, không được đi cùng tên ma quỷ đó, em đừng đi được không?" Lan Ngọc không hề tức giận, mà còn vô cùng lịch sự cười cười với anh ta. Lâm Vỹ Dạ kéo tay Lan Ngọc muốn rời đi, nhưng không ngờ cô vẫn đứng yên như cây tùng, kéo thế nào cũng không được. Nàng quay đầu hỏi: "Ngọc, không phải Ngọc nói về nhà sao?"



Nụ cười của Lan Ngọc vụt tắt: "Người bạn này của em nói tôi là ma quỷ, chẳng lẽ em không giải thích gì với anh ta cả sao?"



"Vỹ Dạ, đừng đi với cô ta. Cô ta là tên ma quỷ giết người không chớp mắt, em đừng đi mà!" - Lúc này Trương Thế Vinh đã hoàn toàn quên đứa bé 5 tuổi Đô Đô  kia bị xử lý như thế nào rồi, anh chỉ biết không thể để nàng rời khỏi anh. Mà Lâm Vỹ Dạ lại hận không thể dán miệng anh lại, vị bác sĩ không khôn ngoan này, Lan Ngọc là ai chứ, trái một tiếng ma quỷ, phải một tiếng ma quỷ. Trong khi Vỹ Dạ rất khó khăn mới đổi lại được sự an toàn cho anh, vậy mà anh còn không chịu hiểu, cứ chửi loạn lên như vậy. "Ngọc, Ngọc nể tình anh ta đã chữa khỏi vết thương ở chân của em đi được không, chúng ta về nhà đi." - Lan Ngọc nhướng mi, cực kỳ bất mãn với biểu hiện của Vỹ Dạ, kéo nàng vào lòng từ phía sau, ôm trọn thắt lưng của nàng nói: "Dạ, tôi không thích tên bác sĩ này, em nói rõ với anh ta tôi có phải ma quỷ hay không, rồi chúng ta rời đi cũng không muộn."



Lâm Vỹ Dạ do dự một hồi, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó nàng hất mặt nói với Trương Thế Vinh : "Trương Thế Vinh, chị ấy không phải ma quỷ, chị ấy là vị hôn phu của em, em phải cùng chị ấy rời khỏi Brunei." - Nói xong nàng lại quay qua Lan Ngọc: "Đi thôi, em mệt rồi."



Sau khi Trương Thế Vinh  tỉnh táo lại, anh mới hiểu nàng vì bảo vệ tính mạng cho anh mới phải bất đắc dĩ ăn nói khép nép như vậy. Còn anh chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng dựa vào lòng người khác, càng đi càng xa



Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc mang đi, lúc ngồi vào máy bay tư nhân, vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, vì Lan Ngọc cũng không làm gì Trương Thế Vinh. Đây là một chuyện tốt đối với nàng



"Mệt sao?" - Lan Ngọc kéo tay Vỹ Dạ, đặt bờ môi lạnh như băng của mình lên mu bàn tay nàng. Nàng lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng sáng chói mắt, sao lấp lánh đầy trời, màn đêm vốn đẹp như vậy nhưng trong mắt nàng lại rất xấu xí. Brunei, đất nước này đã từng mang đến cho nàng sự tự do và niềm vui, đã từng cho nàng một đoạn tình cảm tốt đẹp, lại biến mất khỏi mắt nàng chỉ sau một buổi tối. Nàng phải trở lại cuộc sống như trước kia.


Hai giờ sau, máy bay đã đến hòn đảo trên sông ở nước A. Lúc Lâm Vỹ Dạ được Lan Ngọc ôm xuống máy bay, tất cả hạ nhân trên đảo đều có mặt để nghênh đón nàng trở về. Đứng đầu là Ninh Bà đang xúc động nhất, ánh mắt bà nhìn nàng như nhìn một đứa trẻ bỏ trốn nay đã tìm được đường về. Lâm Vỹ Dạ vốn tưởng, Lan Ngọc tìm thấy được nàng sau nửa năm sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng từ lúc rời khỏi Brunei trở lại nước A, mọi thứ đều có vẻ yên ổn.



Nàng cảm thấy có phần kỳ quái, chẳng lẽ trong khoảng thời gian nửa năm nàng rời khỏi cô này, tính tình của cô đã chuyển biến rồi. Trở lại căn phòng ngủ u ám quen thuộc kia, tất cả mọi thế đều không thay đổi, chỉ riêng chiếc giường lớn vì không có nàng nửa năm mà trở nên thiếu hơi người. Nàng ngồi trên giường, vươn tay muốn sờ vào nệm giường, nhưng một tiếng "loảng xoảng leng keng" lại vang lên bên tai. Nàng mở đèn đầu giường, ngẩng mặt nhìn lên, phát hiện ra một sợi xích sắc được đặt trên giường. Sợi xích rất dài, một đầu cố định trên vách tường đầu giường, đầu còn lại có một cái khóa.


Lúc này Lâm Vỹ Dạ mới nhận ra tính tình của Lan Ngọc vẫn không hề thay đổi, cô vẫn như trước đây, trước mặt người khác là một bộ mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác, thậm chí càng điên cuồng hơn. Ngón tay nàng chạm khẽ vào xích sắt, nó còn lạnh lẽo hơn nàng tưởng. Nàng lập tức rụt tay lại, nhìn sợi xích như một con rắn đang cuộn mình trên giường rồi từ từ lùi về sau, mãi đến khi lưng nàng tựa vào cánh cửa, nàng mới giật mình tỉnh lại. Lâm Vỹ Dạ xoay người vặn tay nắm cửa, nhưng cửa đã khóa, nàng cuộn tay đánh mạnh lên cửa vài cái, nhưng vẫn không có ai đến mở cửa cho nảng. Nàng vô lực thất vọng đến cực điểm, từ từ tụt xuống. Trước kia nàng không có tự do, nhưng vẫn có phạm vi hoạt động nhất định, còn có một lượng lớn bảo vệ tùy ý cho nàng sai khiến mắng nhiếc. Nhưng bây giờ trở về, có phải nàng không thể đi ra khỏi căn phòng này được nữa hay không, cuộc sống sau này có phải đều sẽ làm bạn cùng sợi xích này hay không. Lúc nàng đang tuyệt vọng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, dường như vang vọng khắp cả đảo. Có thể có bước chân trầm ổn như vậy chỉ có một người thôi. Cửa được mở ra, Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc cầm một tập tài liệu màu xám trên tay, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt có một sự khủng hoảng khó hiểu.


Cô cúi xuống nhìn nàng từ trên cao, cổ áo nàng hơi mở rộng, cảnh xuân vô hạn bên trong ẩn hiện, khiến hạ thể của cô từ từ nóng lên. Nửa năm, vì nàng biến mất mà cô cũng cấm dục nửa năm. Đêm nay, cô muốn đòi lại toàn bộ sự trống rỗng và thương nhớ trong nửa năm đó. Lan Ngọc ngồi xổm xuống, chỉnh lại mái tóc hơi rối của Vỹ Dạ "Dạ, nền đất lạnh, đứng lên đi." - Lâm Vỹ Dạ túm chặt lấy tay Lan Ngọc "Ngọc, không phải là em trốn khỏi Ngọc, là do tên bại hoại đáng giận kia bắt em đi."



Ngón tay Lan Ngọc chuyển qua mái tóc dài sau lưng Vỹ Dạ, xúc cảm vẫn mềm mại như trước. Cô đỡ nàng lên, đóng cửa lại, ngửi mùi thơm trên tóc nàng nói: "Dạ, không phải lỗi của em, rốt cục em đang sợ gì vậy?" - Lâm Vỹ Dạ bị hỏi khó, đúng vậy, nàng sợ cái gì chứ?


"Em sợ Ngọc giận." - Cố gắng nở một nụ cười, nàng liếc mắt nhìn sợi xích sắt trên giường. Lan Ngọc vỗ vỗ gò má trắng trẻo của Vỹ Dạ "Ngọc không giận."



"Nếu không giận, vậy xích sắt trên giường là dùng làm gì?" - Vỹ Dạ giả như không có chuyện gì hỏi. Lan Ngọc không trả lời mà kéo tay Vỹ Dạ đến ngồi xuống giường: "Không nên hỏi nhiều như vậy, Ngọc giúp em đi tắm trước đã."



Mấy phút sau, toàn thân Lâm Vỹ Dạ bị cởi sạch, vết thương trên vai trái cũng lộ ra. Tuy đã cách gần nửa năm, nhưng vết sẹo đó nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy. "Vì sao vai em lại bị thương?" - Quả nhiên bị Lan Ngọc phát hiện rồi.



"Không có việc gì, không cẩn thận bị thương thôi." - Nàng không ngốc đến mức nói chuyện nàng cứu Bảo Lâm với cô. May mà Lan Ngọc cũng không hỏi nhiều về vết sẹo này nữa. Cô ôm ngang nàng vào phòng tắm, cẩn thận đặt nàng lên bồn rửa tay, nhân lúc xả nước, Lan Ngọc bắt đầu quan sát bàn chân của Vỹ Dạ "Ở Brunei mấy tháng chắc không dùng kem bảo quản phải không?"



"Căn bản là mua không được, nên không dùng." - Lâm Vỹ Dạ thuận miệng nói.



"Sao vậy? Tên bác sĩ họ Trương kia không mua cho em sao?" - Lan Ngọc cố ý nhắc đến người này.



"Chúng em không có gì cả."



"Vậy sao?" - Lâm Vỹ Dạ sợ cô lại nhắc đến Trương Thế Vinh nữa, hai tay nàng vòng ra sau gáy cô, nịnh nọt nói: "Ngọc, đừng nói những chuyện này nữa, Ngọc không phải là tìm được em rồi sao, về sau em sẽ tự bảo vệ mình thật tốt." - Nói xong, nàng híp mắt, hôn lên đôi môi mỏng của cô, vươn lưỡi không ngừng khiêu khích. Nàng cũng biết hành động này của mình rất ghê tởm, trước kia nàng chưa bao giờ chủ động dụ dỗ cô, nhưng lần này không giống vậy, nàng sợ cô sẽ động tới Trương Thế Vinh, nên nàng không thể không chủ động quyến rũ.



Từ lúc bắt đầu, Lan Ngọc vẫn thờ ơ với sự chủ động khiêu khích của Vỹ Dạ, gương mặt băng lạnh không có bất luận cảm xúc gì, không thể đọc được suy nghĩ của cô. Nhưng về sau động tác khiêu khích của nàng càng lúc càng lớn mật, cô rốt cục cũng bắt đầu đáp lại. Đột nhiên cô cắn lưỡi của nàng, sau đó là liều chết triền miên, sau cùng lại biến thành một nụ hôn điên cuồng. Trong tấm gương thủy tinh trên bồn rửa tay, một cặp đôi trần truồng không ngừng lắc lư đầu, âm thanh nước bọt hòa quyện dường như còn lớn hơn cả tiếng nước xả trong bồn tắm lớn. Tiếp đó là tắm rửa cùng nhau, nhưng khiến Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn bất ngờ là Lan Ngọc lại không muốn nàng ở đây. Lúc trước, cô đều là vừa tắm vừa làm.



Lúc Lan Ngọc dịu dàng xoa xà bông cho Vỹ Dạ, nàng lại nghĩ đến Trương Thế Vinh và sợi xích sắt trên giường kia. Dựa theo thái độ của Lan Ngọc với Trương Thế Vinh hôm nay, Trương Thế Vinh hẳn là không có chuyện gì đâu, còn nếu sợi xích trên giường đó không phải là để xích nàng thì Lan Ngọc để nó trên giường là có mục đích gì?



"Không được phân tâm." - Bốn từ trầm thấp làm xáo trộn suy nghĩ của Vỹ Dạ. Vỉ Lan Ngọc quay lưng về phía nàng nên nàng không thấy được nét mặt của cô. Nhưng nếu hình dung thì có lẽ là: tâm lạnh mặt lạnh. Tắm xong, Vỹ Dạ lại được Lan Ngọc ôm lên bồn rửa tay, cô cầm khăn lông lau chân cho nàng. Động tác của cô rất chậm rãi tỉ mỉ, mỗi đầu ngón chân đều được lau khô, thậm chí đến khe hở giữa các ngón cũng không vương lại một giọt nước nào.



"Móng chân dài quá rồi." - Lúc lau chân, thình lình Lan Ngọc nói ra một câu như vậy. Cô mở cái hộp trên bồn rửa tay, lấy đồ cắt móng ra bấm móng chân cho nàng. Đây không phải lần đầu tiên Lan Ngọc bấm móng chân cho Vỹ Dạ, nhưng cũng không phải lần nào móng chân dài cũng là Lan Ngọc cắt, mà mỗi lần cắt giúp nàng cô đều nhắc lại một chút kỷ niệm cũ.



"Biết lần đầu tiên tôi cắt móng chân giúp em, lúc đó em bao nhiêu tuổi không?"



"Không biết."



"Khi đó em vừa tròn sáu tháng."



"..." - Lâm Vỹ Dạ không biết nên nói gì.



"Lúc đó em rất nghe lời, không hề phản kháng chút nào."



Lâm Vỹ Dạ  nghĩ thầm, nàng chỉ mới có sáu tháng, phản kháng mới là lạ. "Sau này em từ từ lớn lên lại không còn nghe lời như thế nữa. Tôi nhớ rõ lúc em 3 tuổi, tôi muốn cắt móng chân cho em còn bị em đẩy ngã." - Lâm Vỹ Dạ rối rắm, đường đường là một nữ vương  hắc đạo, vậy mà lại bị một đứa con nít 3 tuổi đẩy ngã, thật châm chọc.



"Về sau, tôi cũng rất ít khi cắt móng chân cho em, không ngờ sau khi em biến mất nửa năm, vừa về đến tôi đã giúp em cắt móng chân rồi." - Lâm Vỹ Dạ cười thầm, trước đây Lan Ngọc  bị chứng cô độc, bệnh trạng rất nặng, so với người bình thường còn nặng hơn nhiều. Toàn bộ quá trình đều chỉ có một mình Lan Ngọc làm, còn Lâm Vỹ Dạ thì hưởng thụ sự phục vụ đặc biệt của cô. Thử hỏi được cô nuông chiều như vậy, rốt cục là phúc phận hay là tai họa đây.


Cuối cùng cũng cắt xong, Lan Ngọc lại săn sóc rửa chân cho Vỹ Dạ, rồi lặp lại động tác lau chân, xong xuôi mới ôm nàng đến bên giường. Lúc Lan Ngọc đi vào phòng, tập tài liệu màu xám cũng tùy ý đặt trên giường. Lâm Vỹ Dạ vươn tay một cái là chạm tới, hiện tại mặc dù biết kế tiếp cô muốn làm gì, nàng muốn nói có một thứ như vậy nằm trên giường rất chướng mắt, nhưng nàng cũng không dám mở miệng. Ngay lúc nàng cho rằng cô sẽ bắt đầu màn hành hạ không ngừng kia, thì Lan Ngọc lại mặc áo ngủ cho Vỹ Dạ. Sau đó chính cô cũng mặc áo ngủ vào. Như vậy cũng được, từ Brunei về nước A, cả đoạn đường cũng khiến nàng mệt mỏi lắm rồi. Nhưng sợi xích sắt và tập tài liệu kia vẫn còn nằm trên giường, nàng phải ngủ thế nào đây? Lan Ngọc cầm sợi dây xích lên đặt xuống sàn nhà, nhìn Vỹ Dạ một cái nói: "Đừng sợ, tuy là chuẩn bị cho em nhưng cũng phải xem em có nghe lời hay không."




Lâm Vỹ Dạ an tâm, Lan Ngọc nhìn nhìn tập tài liệu xám còn lại. "Em không muốn biết trong đó có gì sao?" - Cô bước tới, vỗ vỗ vào tập tài liệu.


"Không có hứng thú." - Tuy miệng nàng nói như vậy nhưng kỳ thật trong lòng lại muốn biết. Lan Ngọc cầm tập tài liệu lên, gỡ dây trên miệng túi, lấy một xấp hình bên trong ra, nhếch môi nói: "Tự xem đi!" - Lâm Vỹ Dạ cầm hết cả xấp hình, hình ảnh trên đó khiến nàngá khẩu không sao trả lời được, tiếp tục lật xem tấm thứ hai, tấm thứ ba, tấm thứ tư... Nàng đã không còn sức lực để xem tiếp nữa, bởi vì tất cả đều là hình chụp cảnh thân mật của nàng và Trương Thế Vinh ở Brunei, thời gian chụp là ngày hôm nay. Hai người bọn họ che chung một chiếc ô, hôn môi trong xe ô tô, bất kỳ ai đều có thể nhìn ra bọn họ là một cặp. Đôi tay nàng run rẩy giơ những tấm ảnh lên: "Ngọc cho em xem những thứ này, là có ý gì?" - Lan Ngọc giữ mái tóc dài của Vỹ Dạ lại, hất hình chụp trong tay nàng ra, hình rơi tán loạn đầy đất. "Em đừng tưởng chuyện của em ở Brunei tôi không biết." - Cô dùng sức kéo tóc nàng "Em cũng biết, trước mặt thủ hạ là tôi nể mặt em, lúc này chỉ có hai chúng ta, em nói xem em với tên Trương Thế Vinh kia phát triển đến quan hệ gì rồi? Còn nữa, Bảo Lâm vì sao lại ngưng hẳn giao dịch, cho em tự do, có phải em đã lên giường với hắn ta nên mới được tự do hay không?"



Lâm Vỹ Dạ cho rằng Lan Ngọc sẽ chất vấn nàng chuyện của Trương Thế Vinh, nhưng không ngờ cả chuyện Bảo Lâm cho cô tự do cô cũng tính nợ. Nàng hết đường chối cãi, cô biết cho dù có giải thích thì Lan Ngọc cũng sẽ không tin, nên Vỹ Dạ không nói gì cả. Thấy nàng im lặng, Lan Ngọc cũng không ép buộc, thả lỏng tay ra: "Em không muốn nói cũng không sao, ngày mai tôi sẽ có cách bắt em phải mở miệng mà không thể gạt tôi nửa câu."



Lâm Vỹ Dạ cúi đầu không dám nhìn Lan Ngọc vì nàng biết rõ lúc này trông cô cực kỳ xấu xí. "Ngọc sẽ không làm gì Thế Vinh chứ?" - Chuyện khác nàng có thể không quan tâm, nhưng cái nàng quan tâm nhất chính là cô sẽ xử lý Trương Thế Vinh như thế nào sau khi nhìn thấy những tấm ảnh này. Lời vừa dứt, áo ngủ bị xé rách từ sau lưng, da thịt lộ ra lạnh lẽo. Nàng biết nàng đã chạm vào cực hạn của  cô, nên im miệng không dám hỏi tiếp nữa.



"Sao không hỏi nữa?" - Áo ngủ trước ngực cũng bị Lan Ngọc xé nát. Vỹ Dạ vùi đầu xuống, nhìn những mảnh vải rách tả tơi nằm trên đất, toàn thân nàng lại trần truồng một lần nữa. "Vậy để tôi nói cho em biết, đêm nay Trương Thế Vinh cũng sẽ 'tứ phân ngũ liệt' giống như váy ngủ của em." - Lan Ngọc sáp gần vào gò má Vỹ Dạ, tham lam hít lấy mùi thơm trên cơ thể nàng. Ngay lập tức, cơn chấn kinh, khiếp sợ, đau lòng đổ ập xuống toàn thân nàng. Lâm Vỹ Dạ giận nhưng không thể nói, chỉ có thể tự trách chính mình yếu lòng, vì sao lại tiếp nhận tình cảm của Trương Thế Vinh. Kết quả nàng đã hại anh rồi.


Đột nhiên Lan Ngọc đẩy Vỹ Dạ ra, nàng mất thăng bằng ngã nằm trên giường, sau đó một bóng đen phủ lên làn da tuyết trắng của nàng "Dạ, em rời khỏi tôi nửa năm, trong nửa năm này tôi sống một ngày như một năm, còn em thì ngược lại, sống một cuộc sống thần tiên ở Brunei." - Lan Ngọc  vừa nói vừa nâng một chân của Vỹ Dạ lên, đó là một đôi chân rất sạch sẽ, trong mắt cô nó lại như một khối thịt tươi. Cách cô "yêu" từ trước đến nay đều như thế, Lâm Vỹ Dạ dù đã rời khỏi Lan Ngọc nửa năm nhưng vẫn không kinh sợ khi gặp lại chuyện này. Gặm hết đầu ngón chân, mỗi tấc da trên bàn chân đều được cô  liếm qua, sau đó lại đổi chân khác lặp lại hành động y như vậy. "Đôi chân đẹp như vậy, thật đáng tiếc ngày mai lại bị xích sắt khóa lại." - Giọng điệu âm dương quái khí của Lan Ngọc khiến Lâm Vỹ Dạ giật mình, dường như nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý cho chuyện này rồi, nên cũng không có bất kỳ oán giận nào cả. "Chẳng qua chỉ là khóa lại vài ngày, em phải tạm thời chịu uất ức vài ngày vậy, xem như là hình phạt cho việc không nghe lời đi." - Không tệ, chỉ vài ngày thôi, so với lần bẻ gãy chân nàng lần trước thì tốt hơn nhiều.



"Đừng vui mừng quá sớm, vẫn còn hình phạt khác, chỉ là hiện tại tôi chưa nghĩ ra." - Tim vừa mới nhấc xuống lại bị treo lên. Nụ hôn dưới bàn chân nàng cũng từ từ di dời. Lâm Vỹ Dạ nhớ lại lần hoan ái cùng Lan Ngọc nửa năm trước, nàng bị cô hạ thuốc, lại còn bị treo lên, thuốc phát tác làm nàng hưng phấn đến cực độ. Không biết bây giờ cô có lấy dây thừng ra, hay là hạ thuốc nàng nữa không?


"Dạ, đêm nay tôi muốn có em một cách chân thực nhất." - Nụ hôn của Lan Ngọc dời từ đùi lên nơi tư mật. Ẩn ý của cô hẳn là sẽ không hạ thuốc nàng, cũng không treo nàng lên. Nàng thầm hô không tệ không tệ, chỉ là nàng thật không ngờ, kế tiếp cô lại có một hành động càng thêm không tưởng tượng được.













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro