Chap 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau, Huỳnh Lập đúng hẹn đến đảo, Lan Ngọc không hề bất ngờ với hành vi tham lam của ông ta, mà vô cùng lịch sự nói: "Tiền tài đá quý chỉ là vật ngoài thân, chết không thể mang theo, tôi tuyệt đối không ngại, chỉ cần có thể trị khỏi di chứng của vợ tôi thì toàn bộ đều là của ông."



Huỳnh Lập nghe vậy thì cười đương nhiên, ông ta hít sâu một hơi, kỳ thực ông từng nghe nói cô ta rất hung ác, nhưng thấy cô ta quá che chở yêu thương vợ mình nên ông mới lớn gan động tay động chân trên người cô bé, quả không phụ công sức của ông, coi như là ước nguyện của cô ta được thỏa mãn đi.



Chẳng qua, bảo bối chưa tới tay, sao ông có thể yên tâm được, ông toét miệng nói: "Vậy mời cô chủ Ninh chỉ rõ cho."



Lan Ngọc đặt tay lên vai ông ta, nói: "Ông còn sợ tôi không giữ lời sao? Chỉ cần chữa khỏi di chứng cho vợ tôi, nhất định tôi sẽ lấy bảo bối ra."



Nghe Lan Ngọc nói vậy, ông đi theo cô lên lầu.



Huỳnh Lập nhìn nhìn căn phòng, bên trong ngoài Lâm Vỹ Dạ thì không còn ai nữa, ông nhanh chóng lẩm bẩm trong miệng đưa nàng vào giấc ngủ. Qua chừng mười phút sau, ông đứng lên nói với Lan Ngọc: "Thôi miên hôm nay kết thúc, chỉ cần kiên trì 7 lần như vậy, vợ cô sẽ không còn lại di chứng gì."



"Thật vậy sao?" - Qua một lần giáo huấn, Lan Ngọc không còn tin ông ta nữa, cô nghi ngờ hỏi: "Lần trước ông cũng nói không có di chứng, nhưng mấy tháng sau lại nói là có, lần này làm thế nào để tôi tin ông?"


Da mặt Huỳnh Lập rất dày, ông ta phản bác: "Lần trước tôi không nói rõ, đem đến phiền toái cho cô, thật xin lỗi."



"Không sao, không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi." - Lan Ngọc nói xong lại nhìn Vỹ Dạ đang ngủ say, hỏi: "Khi nào vợ tôi tỉnh lại?"



"Vẫn là một giờ sau."



Lan Ngọc không nói gì, cô xoay người lấy một hộp gấm tinh mỹ trên bàn nói với ông ta: "Bên trong là đá quý ông muốn, mỗi một lần trị liệu tôi sẽ đưa ông 2 khối, không biết Huỳnh đại sư có vừa lòng chưa?"



Huỳnh Lập cũng không trả lời ngay, cẩn thận mở hộp gấm ra xem trước, nhìn thấy bảo bối sáng lấp lánh bên trong, ông ta liên tục gật đầu nói: "Vừa lòng, cực kì vừa lòng!"



Lan Ngọc cười nói: "Chẳng lẽ ông không sợ thứ này là giả?"



"Không dối gì cô chủ Ninh, tôi đã nghiên cứu khoáng thạch và các loại bảo vật từ nhỏ, đặc biệt là gần đây còn nghiên cứu cả Poudretteite này, cho nên chỉ cần nhìn vài lần là có thể nhận ra thật hay giả." - Ông ta tỏ ra hiểu biết nói: "Đá quý của cô chủ Ninh màu sắc diễm lệ, tính chất tinh khiết, quả là thượng phẩm."



Lan Ngọc cho rằng ông chỉ là một đại sư có tuyệt kỹ thôi miên, không ngờ ông ta còn có khả năng này, dù sao kế hoạch cũng đã sắp xếp xong rồi, cho dù có bản lĩnh thông thiên thì vẫn tự rước lấy họa thôi.



Huỳnh Lập ôm chặt chiếc hộp, định xoay người, nhưng nghĩ đến cái gì ông lại quay đầu hỏi: "Cô chủ Ninh, quản gia giữ cửa lần đó của cô đâu?"



"Tôi ngại bà ta biết quá nhiều, sợ gây bất lợi với vợ tôi nên đã cho bà ta một khoản tiền, để bà ta nghỉ hưu rồi."



Lan Ngọc đi qua ông ta, hữu nghị vươn tay, làm động tác vui vẻ đưa tiễn. "Thì ra là thế." - Huỳnh Lập đi ra khỏi phòng, Lan Ngọc tự mình đưa khách xuống lầu, rời khỏi đảo. Ngày kế, ông gặp lại Ninh Bà. "Không về nhà dưỡng lão mà còn chạy đến đây nháo cái gì?"



Giọng điệu của Huỳnh Lập rất khinh thường. "Vậy sao ông không lo làm nhà thôi miên, mà còn chạy lên đảo làm gì?" - Ninh Bà hỏi ngược lại. "Đó là thứ tôi nên lấy." "Không phải lấy, mà là lừa gạt."



"Cho dù có lừa gạt thì cũng là thành quả lao động của tôi, sao tôi không thể lấy?"


"Ông có tin tôi nói toàn bộ việc xấu của ông ra, cho cả thế giới biết ông là một nhà thôi miên không có đạo đức nghề nghiệp hay không? Để xem ông còn mặt mũi nào sống trên đời này."



"Tôi lấy thứ nên lấy, lại ở một nơi không ai biết, còn ngại những thứ hư danh này sao?"



"Lừa gạt nữ vương hắc đạo, ông cho rằng cô ta dễ dàng thả ông như vậy?"



"Cô ta rất giàu có, không lạ gì mấy khối đá quý này, hơn nữa cô ta rất yêu thương vợ mình, chỉ cần có thể trị hết di chứng, cô ta còn hận không thể lập tức cho tôi kia."



"Ông cũng rất biết diễn trò." - Ninh Bà từng bước tới gần, "Kỳ thật Lâm tiểu thư không có di chứng gì, chẳng qua là ông lấy cớ lừa gạt thôi, đúng không?" Huỳnh Lập giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Bà cút đi, chút thủ đoạn này mà muốn nắm mũi dắt tôi đi sao?"



Nói xong ông rút súng trong ngăn kéo ra nhắm ngay giữa trán Ninh Bà. Ninh Bà thấy tình huống không như cô chủ tính toán, sắc mặt trầm xuống, bà theo kế hoạch của cô chủ tới để làm việc, không ngờ Huỳnh Lập lại hạ độc thủ. "Bà có tin tôi sẽ bóp cò không?" - Ông ta nghiến răng nghiến lợi.


"Tin." - Ninh Bà đã lớn tuổi, bình thường không còn để ý đến sống chết nữa, nhưng khi thật sự đối mặt với sinh tử bà vẫn thấy sợ.


"Vậy thì đi chết đi!" - Vừa dứt lời, Ninh Bà đã ngắt lời: "Chờ một chút!"


"Niệm tình bà sắp chết, có việc gì thì nói nhanh lên." - Huỳnh Lập dùng sức, miệng súng dí sát vào đầu Ninh Bà.


"Tôi muốn biết Vỹ Dạ có bị lưu lại di chứng gì không?" - Ninh Bà đứt quãng nói, bà muốn kéo dài thời gian, cô chủ nhất định sẽ đến cứu bà.



Huỳnh Lập cười tà ác, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng trống trải khiến nó càng thêm khủng bố. "Người bị thôi miên, cả đời sẽ không phục hồi trí nhớ, cũng không lưu lại di chứng gì cả. Cô chủ của bà chẳng qua chỉ là người phàm bị tôi lừa xoay quanh thôi." - Ông ta nói từng chữ, vừa dứt từ cuối cùng, ngón trỏ đã động, đạn bay thẳng vào đầu Ninh Bà.



Vì đây là súng giảm thanh nên không gây ra tiếng động gì, đầu Ninh Bà chảy tràn máu tươi, máu chảy khắp nơi, chảy qua mắt, qua mũi, qua môi. "Dám uy hiếp tôi, đây chính là kết cục." - Huỳnh Lập lại bắn thêm hai lần, máu phun ra từ đầu Ninh Bà như cơn hồng thủy.



Đôi mắt bà mở lớn, thân thể từ từ mềm xuống, hai tay trượt dọc theo quần áo của Huỳnh Lập, máu cũng dính khắp người ông ta. Vài giây sau, bà nằm hẳn ra đất, trên sàn máu chảy thành sông. Huỳnh Lập thu súng lại, đắc ý cười, bỗng cửa lớn hiện lên một bóng đen. Lúc ông ta cảm thấy không ổn thì một viên đạn bay tới xuyên qua gáy ông.



Ông cũng chết y hệt Ninh Bà, máu tươi tràn ra, mắt mở to vô thần. Ông rốt cuộc thấy rõ bóng đen là Lan Ngọc, nhưng ông ta không còn sức gọi tên cô ta nữa. Thân thể gục xuống, nằm bên cạnh thi thể Ninh Bà. Lan Ngọc mang đôi ủng da, đeo bao tay, mặc áo khoác đen, chiếc mũ trên đầu kéo xuống thấp, gần như che hết nửa gương mặt. Cô bước từng bước đi về phía hai cái xác, tìm được máy nghe trộm trên người Ninh Bà, lạnh lùng cười rồi rời đi.



Đối với cái chết của Ninh Bà, cô không có cảm xúc gì, trên đời này ngoài Huỳnh Lập, chỉ có bà biết chuyện Vỹ Dạ bị thôi miên, cho nên bà như một quả bom hẹn giờ. Cô sợ bà ở lâu bên người nàng sẽ có lúc lỡ miệng nói cho nàng biết. Tuy Lâm Vỹ Dạ cả đời không nhớ lại được chuyện quá khứ, nhưng sẽ để lại khúc mắc trong lòng, ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, cho nên bà không thể sống được.



Muốn giết bà cũng chỉ như giết một con kiến, nhưng nếu Lan Ngọc vô duyên vô cớ ra tay thì cũng không tốt, mà chuyện này chỉ có cô mới động thủ được. Nàng dính cô rất chặt, nhất thời không thể tách ra, ngay lúc này Huỳnh Lập lại cho cô cơ hội, nên cô mới dùng kế "một hòn đá ném hai con chim" này. Lan Ngọc rời đi, cô không phải cười Ninh Bà và Huỳnh Lập ngu ngốc, mà là cười hạnh phúc mỹ mãn về sau của cô và nàng









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro