18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi này là nhà lầu hình tròn, xây trên đỉnh núi, tầng cao nhất được kính màu trà bao xung quanh, nên dù đứng ở hướng nào cũng đều có thể nhìn ra biển rộng sâu thẳm.

Lúc Diệp Anh và Thùy Trang đi tới, Doris vẻ mặt có chút lo lắng nói bên tai Diệp Anh vài lời, sau đó Diệp Anh liền để hộ vệ đưa Thùy Trang lên lầu.

Phòng ngủ của hai người ở tầng hai, cũng là tầng cao nhất. Sau khi Thùy Trang vào phòng, chuyện đầu tiên làm chính là đi tắm.

Đổ đầy nước vào bồn, đổ sữa tắm, cởi quần áo, dọc theo đôi chân ngọc bước qua thành bồn có bọt nước lay động, thân thể trắng noãn từ từ ngồi xuống đến khi chỉ còn lộ ra gương mặt, hai tay ngọc nghịch nhẹ làn nước trong bồn.

Sống trong bệnh viện gần một tháng, đã lâu chưa được tắm thoải mái như vậy, hiện tại trở về bên cạnh Diệp Anh, dù mất tự do nhưng nàng cũng không thể để mình sống quá khổ sở, nên hưởng thụ thì hưởng thụ. Nếu không thể thoát khỏi Diệp Anh thì đi một bước tính một bước, nói không chừng ngày nào đó sẽ có hi vọng.

Ở một nơi khác, Diệp Anh đã đến khu mỏ, khu mỏ lúc này đã không còn như một tháng trước nữa.

Ngọn núi nhỏ ban đầu đã được nổ thành đất bằng, bộ phận đào hầm đã đặt thang để khai thác sâu xuống dưới lòng đất, nơi này đã trở thành một huyệt động cực lớn, bốn phía giăng đầy thang, dọc theo thang đi xuống là có thể đến nơi sâu nhất trong huyệt động.

Ngọc Huyền đang mặc đồng phục bảo hộ, đầu đội nón an toàn đứng trên bậc thang đầu tiên xuống huyệt động.

Lần đầu tiên thấy hầm mỏ đồ sộ như thế, khóe mắt Diệp Anh hơi nhướng lên, mấy tháng cố gắng cuối cùng cũng có chút thành quả.

Doris nói nhỏ bên tai cô: "Thiếu chủ, Đặng tiểu thư nói có vài lời muốn trao đổi cùng người."

"Gọi cô ta đến đây." Diệp Anh khoanh hai tay trước ngực.

"Nhưng cô ta bảo muốn vào huyệt động trước rồi mới nói chuyện." Doris vừa nói vừa quan sát phản ứng của cô, chỉ sợ tên điên kia chọc giận cô chủ.

Diệp Anh cũng không tức giận, cúi đầu liếc mắt nhìn Ngọc Huyền đang đứng trên bậc thang. Huyệt động này được đào lên theo sự hướng dẫn của cô ta, cũng là đường kim cương phải đi qua, công trình khổng lồ như thế nhưng trong mắt cô ta lại chẳng là gì, cô ta có lời gì muốn nói với mình đây?

Xuống huyệt động xem một chút cũng tốt, dù sao nơi này cũng là tâm huyết của mình.

"Dẫn đường đi." Cô mở miệng.

Mấy phút sau, Diệp Anh cũng mặc một bộ đồ bảo hộ màu xanh như Ngọc Huyền, đầu cũng đội nón bảo hộ. Hai người phụ nữ xinh đẹp tuy là đều ăn mặc giống nhau, ánh mắt và vẻ mặt đều cao Diệp Anh, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng.

Một người có đôi mắt kiêu căng âm trầm, vĩnh viễn là vương giả cao cao tại thượng, người còn lại có đôi mắt thâm sâu, là loại cuồng vọng nhưng đầy hứa hẹn.

Hai người một trước một sau đi xuống bậc thang, phía sau là Doris dẫn đầu một nhóm người đi theo.

Trước kia đều là Diệp Anh đi đầu, nhưng tình huống lần này đặc biệt, người đi trước là Ngọc Huyền, cô ta quen thuộc với huyệt động này nên không cho phép người khác đi trước, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Sâu trong huyệt động rất âm u, mặc dù có treo đèn dầu nhưng vẫn phải dùng đèn pin mới thấy rõ đường phía trước. Đi được một đoạn đường dài, Ngọc Huyền đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn những người sau lưng Diệp Anh.

"Những người kia không cần phải đi theo nữa."

Cô nhìn về phía Doris: "Cô cũng không được!".

Diệp Anh không có biểu tình gì: "Là chuyện chỉ có hai chúng ta được biết?"

Ngọc Huyền gật đầu.

"Doris, cô mang theo những người đó ra ngoài đi." Diệp Anh phất phất tay.

Doris do dự: "Thiếu chủ, chuyện này không tốt, lỡ như có gì nguy hiểm..."

Cô vẫn chưa nói hết thì Diệp Anh đã ung dung nói: "Đã dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, huống chi Ngọc Huyền này là do cô tìm tới, tôi tin tưởng mắt nhìn người của cô."

Doris á khẩu không trả lời được, chỉ đành phải mang theo những người còn lại rời đi.Ngọc Huyền dẫn Diệp Anh đi một đoạn đường nữa mới dừng lại, đưa tay vỗ thạch nham bên cạnh, không nói lời nào.

Diệp Anh là người thông minh, nhìn vẻ mặt này của cô ta cũng biết việc khai thác mỏ đã xảy ra vấn đề. Cô lo lắng hỏi: "Mỏ kim cương xảy ra chuyện gì sao, cô cứ việc nói."

Ngọc Huyền chiếu đèn pin vào vách đá: "Cô chủ Diệp, nơi này căn bản không có kim cương gì cả."

Lời của cô ta giống như gậy sắt đánh mạnh vào tim Diệp Anh, cái gì gọi là không có kim cương, chẳng lẽ tin báo của nhân viên điều tra lại sai hết rồi?

"Đặng tiểu thư, cô đang nói đùa với tôi sao?" Biết rõ cô ta không phải nói đùa, nhưng Diệp Anh vẫn dùng bộ dạng như không có vấn đề gì.

"Tôi chưa bao giờ nói đùa." Ngọc Huyền lại vỗ mấy cái: "Nơi này thật sự không có kim cương."

Lời nói kiên định khiến tâm Diệp Anh hoàn toàn lạnh lẽo, nghĩ kỹ một lúc, cô mới chậm rãi nói: "Nói như vậy, mấy tháng nay tôi đều lãng phí tinh lực, lãng phí tài lực và vật lực rồi sao."

"Không, không, không!" So với lời kiên định vừa rồi, lần này Ngọc Huyền có chút lười biếng.

"Xin Đặng tiểu thư nói rõ." Diệp Anh không phải là người dài dòng, cô muốn biết chân tướng chứ không muốn ở đây lo lắng suông.

"Nhìn nơi này." Đầu Ngọc Huyền chuyển một cái, mắt nhìn tảng đá đang được đèn pin chiếu vào.

Diệp Anh theo ánh đèn nhìn sang, đây là một khối tinh thể trong suốt, màu đỏ sậm như thạch lựu.

Cô không có nghiên cứu những thứ này, nhíu mày hỏi: "Cô đã nói những thứ này không phải kim cương, vậy có gì hay để xem."

"Đây là đá đỏ calci aluminium borosilicate."

Ngọc Huyền biết cô không phải người trong nghề, cũng không trách gì mà nói tên đá lên.

Tên dài như thế, mày Diệp Anh càng nhíu chặt hơn: "Vậy đây là đá gì?"

Ngọc Huyền nhìn tinh thể chằm chằm, đôi mắt lóe ra ánh sáng khác thường: "Cô chủ Diệp, chúc mừng , khoáng vật hiếm nhất trên địa cầu đã được ngài khai thác."

Diệp Anh nghe xong thì khó có thể tin, nhưng lại không thể không tin, nhìn tảng đá một lần nữa không còn khinh thường như vừa rồi mà là vô cùng chăm chú quan sát

"Đá calci aluminium borosilicate, tên khoa học là Poudretteite, là khoáng vật bảo thạch được phát hiện năm 1951, chỉ được sản xuất tại Mogok và Kachin ở Myanmar, là khoáng vật hiếm gặp nhất. Trên trái đất chỉ tìm được hai mươi lăm tinh thể nhỏ và một tinh thể song diện, mỗi carat ước chừng sáu vạn đô la." Ngọc Huyền đã nghiên cứu khoáng thạch từ nhỏ, trở thành một trong số ít những người có thể giám định được khoáng thạch hiếm.

Trong buổi nói chuyện này, Diệp Anh chỉ nhớ kỹ câu nói cuối cùng. Trên địa cầu chỉ phát hiện được hai mươi lăm tinh thể nhỏ và một tinh thể song diện, mỗi carat ước chừng có giá trị sáu vạn đô la. Nói cách khác đá Poudretteite này còn hiếm hoi trân quý hơn cả kim cương. Cô không nhịn được vươn tay sờ, quả nhiên xúc cảm rất đặc biệt.

"Viện bảo tàng lớn bên Anh có giấu một mẫu Poudretteite nặng 1,7g, nhưng so với cô chủ Diệp thì không thể nào bằng được." Ngọc Huyền nói xong, ánh mắt dời đi nơi khác: "Ngài rất may mắn, may mắn tìm được tôi là người khai mỏ, nếu đổi lại người khác thì căn bản không thể biết hàng."

Diệp Anh suy nghĩ một chút, nói: "Vừa rồi cô cho những người kia rời đi chính là không muốn người thứ ba biết chuyện này, đúng không?"

"Đúng vậy, vẫn chưa khai thác ra ngoài, không thể để người khác biết được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công tác khai thác." Ngọc Huyền buông tay cầm đè xuống: "Giá trị nơi này có thể so với giá trên trời. Cô chủ Diệp là người thông minh, hẳn đã biết phải làm sao rồi."

Cô ta vừa nói vừa di chuyển, ánh mắt Diệp Anh mặc dù không rời khỏi nơi này được nhưng vẫn hiểu lời cô ta nói, cẩn thận theo sau cô.

Hai người thảo luận một chút công tác khai thác lần này. Họ sẽ nói với tất cả những người biết chuyện là nơi đây không có kim cương gì cả, chỉ có rubi, nhưng vì không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nên cho dù không trân quý bằng kim cương cũng vẫn tiếp tục khai thác.

Khi hai người ra khỏi huyệt động, sắc trời đã tối.
Ngọc Huyền vốn là ở cùng với những người thợ đào mỏ, nhưng Diệp Anh lại đổi ý, người này rất quan trọng với cô, nên cô để Doris sắp xếp một căn phòng dành cho khách trong căn nhà kính màu trà trên đỉnh núi.

Cho nên bọn họ cùng nhau quay về căn nhà trên đỉnh núi, nhưng khác là, Ngọc Huyền ở tầng một, còn Diệp Anh ở tầng hai cũng là tầng cao nhất. Điều này nói rõ, cho dù Ngọc Huyền có tài hoa hơn nữa thì cũng chỉ là nhân viên được thuê tới làm việc mà thôi, bọn họ vĩnh viễn không thể đứng cùng trên một đường thẳng song song.

Diệp Anh mở cửa phòng, điều đầu tiên nhìn thấy là thiếu nữ khiến cô nổi điên đang ngủ trên giường tròn màu trắng. Váy ngủ bằng lụa trắng khiến da thịt nàng càng thêm trắng mịn, dưới váy là cặp đùi xinh đẹp, còn có bàn chân khả ái. Cho dù nàng chỉ nằm đó không nhúc nhích thì vẫn có thể dễ dàng khơi gợi ham muốn trong lòng cô.

Lửa dục.

Lúc ở trong bệnh viện, cô không thể nào làm thoải mái được. Theo như kế hoạch ban đầu, sau khi bọn họ vừa đến đảo, cô sẽ không thể chờ đợi được nữa mà đè nàng xuống, sau đó từ từ nuốt vào trong bụng, nhưng vì phát hiện ngoài ý muốn của Ngọc Huyền mà kế hoạch của cô bị rối loạn.

Nhưng cũng không sao, phát hiện của Ngọc Huyền khiến tâm tình cô tốt hơn, hiện tại chính là lúc bắt đầu.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bước đến bên giường, cô ngồi lên, vị trí này vừa đúng là nơi tốt nhất để vuốt ve đôi chân kia.

Một tháng không hôn nơi này, cô cảm thấy thế giới đã gần như suy sụp rồi, nhưng cô tuyệt không hối hận, bởi vì nếu không cho chủ nhân đôi chân này một chút dạy dỗ, thì cô căn bản không thể nào có được nó hoàn toàn.

Thùy Trang lật người một cái, miệng ầm ờ nói gì đó cô nghe không rõ, cô tựa sát vào miệng nàng, cẩn thận lắng nghe.

"Luca, Lan Ngọc, Luca, Lan Ngọc..." Thùy Trang không ngừng gọi tên hai người kia, dường như là gặp ác mộng.

Trong bóng tối, con ngươi Diệp Anh bắn ra ánh sáng lạnh, hận không thể bóp cổ nàng chất vấn một trận.

-------------------------

*Mogok là một thành phố của Myanmar, còn Kachin là một bang của Myanmar.
Song diện: hai mặt.
Calci aluminium borosilicate: cách gọi theo tên thành phần hóa học.
Poudretteite: một loại đá quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro