25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang bị âm thanh đột ngột này làm giật mình, chân đang nâng lên cũng thu trở về, quay đầu lại, Diệp Anh không biết đã rời giường từ lúc nào, vóc người hoàn mỹ nổi bật, thân trên để trần, phía dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót hình chữ T.

"Em không thấy mảnh thủy tinh trên sàn nhà sao, còn muốn giẫm lên?" Cô tiện tay cầm áo sơ mi trắng trên đầu giường, vừa mặc vừa đi về phía nàng.

"Em không muốn giẫm lên, em chỉ muốn bước qua nó mà thôi." Thùy Trang chột dạ nói từng chữ.

Lúc này, Diệp Anh đã đi tới trước mặt, bóng dáng cao ráo bao phủ thân hình kiều mị của nàng, "Chân của em là thuộc về tôi, tất cả của em đều là của tôi, tôi không cho phép em làm bị thương nó, em hiểu chưa?"

Thùy Trang cúi đầu xuống, gật gật đầu.

Ngay lúc nàng đang nghĩ có phải buổi sáng tốt đẹp này sẽ bị cô lấy mất hay không, thì tiếng chuông điện thoại của Diệp Anh vang lên.

Diệp Anh quay lưng về phía nàng tiếp điện thoại, chỉ im lặng nghe mà không nói gì cả, hồi lâu sau cô mới xoay người đối diện với Thùy Trang, nói vào điện thoại: "Trong đám công nhân nhất định có nội gián, tôi sẽ lập tức đi điều tra!"

Nghe giọng nói giận dữ của cô, Thùy Trang cũng đoán được một chút, nhất định là việc khai thác xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.

Diệp Anh cúp điện thoại, tùy ý vén một sợi tóc trên trán nàng lên: "Tôi phải đi khu mỏ một lúc, em ngoan ngoãn ở yên trong phòng, không được chạy lung tung, biết không?"

Thùy Trang trừng mắt to, nhìn như ngây ngốc, nhưng thật ra trong lòng đã hiểu rõ.

Ngón tay vuốt tóc của Diệp Anh trượt xuống má, cô vỗ nhẹ, lại cưng chiều hôn lên một cái, lúc này mới chịu mặc quần vào, đi đến phòng tắm rửa mặt.

Thùy Trang đi vào phòng để quần áo, thay váy mới, tùy ý buộc tóc thành đuôi ngựa, lúc nàng đi ra cũng là lúc Diệp Anh mở cửa phòng.

Cạch!

Cửa phòng đóng lại, nàng chạy đến ban công, đợi một lúc lâu mới thấy Diệp Anh dẫn đầu một đám người, vội vội vàng vàng đi về phía khu mỏ.

Mà con tàu neo xa ngoài biển lại bắt đầu khởi động, xem ra là sắp rời đi.

Ngoài khu mỏ rốt cục có chuyện gì? Trong công nhân có nội gián sao? Nếu thật sự có nội gián thì Ngọc Huyền cũng không tránh được liên can, ai bảo cô ta là chỉ huy chứ, mà những công nhân này đã được cô ta điều tra bối cảnh ở chỗ công an địa phương, tuyệt đối không thể có vấn đề, xem ra hòn đảo yên tĩnh này bắt đầu có sóng gió nổi lên rồi.

___________

Hôm nay trời không nóng, ánh mặt trời không quá gay gắt, chỉ có nhiều đám mây đen kéo đến đầy trời, mà biểu tình của Diệp Anh chính là loại thời tiết âm âm này, thậm chí so với thời tiết còn u ám hơn.

Nếu là ngày bình thường, ngoài khu mỏ sẽ toàn là bóng dáng bận rộn của công nhân, nhưng hôm nay lại không có một người nào.

Kỳ thật, Diệp Anh cũng không phải ra đó, mà là đến khu nhà phía sau quặng mỏ, đó là nơi nhóm công nhân nghỉ ngơi dùng cơm.

Chỗ này hoàn toàn tương phản với khu mỏ, trước kia lúc mới bắt đầu khởi công, buổi tối nơi này rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại đặc biệt ồn ào.

Có hai bóng trắng đang nâng cáng đưa người ra khỏi khu nhà, sau đó lại có thêm hai người vào tiếp tục nâng ra, cứ liên tục như vậy vài chục lần.

Mà nằm trên cáng đều là những người đàn ông mặc đồ xanh, thân hình cường tráng, đúng là công nhân khai thác mỏ.

Hóa ra là công nhân đã xảy ra chuyện, đang được khẩn cấp đưa đi cấp cứu.

Vẻ mặt của mấy y tá đều vô cùng sốt ruột, bước chân vội vàng. Lúc đi ngang qua đám người Doris cũng không hề dừng lại.

Diệp Anh đứng trước khu nhà, nói với Doris ở phía sau: "Công nhân bị ngộ độc, tình trạng nào là nghiêm trọng nhất?"

"Chính là thượng thổ hạ tả, đau bụng đến không thể đi nổi." (*thượng thổ hạ tả: vừa nôn mửa vừa bị tiêu chảy)

"Có bao nhiêu người gặp tình trạng đó?" Diệp Anh híp mắt, rốt cục cũng thấy Ngọc Huyền và mấy đốc công đi ra từ khu nhà.

"Khoảng bảy, tám người."

"Tra được nguyên nhân trúng độc không?"

"Vẫn đang tra."

Lúc hai người đang nói thì Ngọc Huyền đã chạy tới trước mặt Diệp Anh, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến cô cũng có chút khó xử, thân là chỉ huy cô nhất định phải có câu trả lời thỏa đáng cho vấn đề này.

"Cô chủ Diệp, công nhân trúng độc là do tôi quản lý không tốt, tôi sẽ phụ trách việc lần này." Đối mặt với Diệp Anh, Ngọc Huyền vẫn không có thần sắc hoảng sợ như cũ.

"Cô định phụ trách như thế nào?" Nếu lúc trước Diệp Anh là thưởng thức Ngọc Huyền, thì bây giờ đã hoàn toàn thay đổi thái độ.

"Hiện tại việc cấp bách trước tiên là cứu chữa công nhân bị ngộ độc, sau đó sẽ điều tra rõ nguyên nhân." Lúc Ngọc Huyền còn muốn nói tiếp, Diệp Anh đã phất tay, ý bảo cô ta không cần nói thêm gì nữa, vẻ mặt cô không hề có cảm xúc nói: "Cô thân là chỉ huy, bây giờ cô phải có mặt trong bệnh viện, chú ý an nguy cho mọi người, còn nguyên nhân trúng độc, tôi sẽ cho người cẩn thận điều tra."

"Cô chủ Diệp xử lý rất thỏa đáng." Ngọc Huyền để lại một câu như vậy, nhấc chân rời đi.

Diệp Anh đưa mắt nhìn các bác sĩ đang khiêng người bệnh lên tàu, Ngọc Huyền cũng đã lên, sau đó nơi này lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

So với lúc mới biết công nhân bị ngộ độc, lúc này cảm xúc của cô ổn định hơn nhiều, có sóng to gió lớn gì mà cô chưa từng gặp qua, chẳng qua cũng chỉ là vài công nhân bị ngộ độc mà thôi, bệnh trạng kia cũng không chết được, nên vẫn chưa đến mức làm cô nổi giận. Mà chuyện thật sự làm cô tức giận là công nhân bị ngộ độc nhất định không phải ngoài ý muốn, mà là có nội gián.

"Doris, tìm cho ra nội gián này cho tôi." Cô phát ra mệnh lệnh khiến người ta sợ hãi.

Doris cúi người đáp ứng, trong lòng đã có chút thấp thỏm.

___

Ngay lúc Thùy Trang cho là Diệp Anh vừa đi thì không thể trở về nhanh như vậy, cửa lại mở ra.

Vừa vào cửa, Diệp Anh đã thấy một cảnh tượng, Tiểu Trang mặc một bộ váy liền màu đen ngồi trên giường thảm lông, tay cầm sách, đang đọc rất chăm chú.

Cô đi nhẹ tới gần nàng, cũng ngồi lên giường.

Thùy Trang đã sớm biết là cô vào nhưng vẫn giả như không biết, lúc cô ngồi bên cạnh, nàng vẫn làm bộ dáng lạnh nhạt cầm sách đọc.

"Tiểu Trang." Diệp Anh nhẹ giọng hỏi.

Lúc này, nàng mới ngẩng đầu lên, lười biếng nói: "Chị trở lại rồi."

"Ừm."

Nàng lại tiếp tục đọc sách, chỉ là chưa kịp lật trang thì sách đã bị lấy đi.

Diệp Anh liếc nhìn qua cuốn sách, bị tên sách hấp dẫn dừng mắt lại, đó là một cuốn tiểu thuyết tên là "Thế giới cô độc". Cô hiếm khi có hứng thú với một quyển sách nào nên mở trang đầu tiên ra đọc giới thiệu vắn tắt.

Cô đọc rất nhanh, nếp nhăn trên mặt cô càng sâu. Nếu cô nhớ không lầm, thì quyển sách này không phải cô mua cho nàng.

"Cuốn sách này từ đâu mà ra?"

Thùy Trang là người thông minh, đương nhiên biết là phải nói thật, nàng cười trả lời: "Lúc em nằm viện, không phải Shin Chi đã tới sao, em cảm tháy buồn chán nên nhờ bà ấy mua mấy cuốn tiểu thuyết để xem, không ngờ bà lại mua cuốn này."

"Vậy sao?" Vẻ mặt Diệp Anh nghi ngờ, nhưng sau đó cũng giãn ra. Cô không phải không thích nàng đọc sách, chỉ là trong tiểu thuyết này, nhân vật chính có thời thơ ấu tương tự với cô, nên cô không thích nó, cũng không cần cô gái của cô thích nó.

"Nếu không tin, chị có thể đi hỏi Shin Chi."

"Tôi cũng không vô vị đến mức đi hỏi loại chuyện nhỏ nhặt này." Diệp Anh tiện tay vứt tiểu thuyết trên đất, "Tôi không thích cuốn sách này, về sau em không được đọc nữa."

"À..." Ở bên cạnh cô lâu như vậy, tình huống như thế này là thường xuyên diễn ra, Thùy Trang cũng không có phản ứng gì quá khích, chỉ nhàn nhạt đáp ứng: "Biết rồi..."

"Đi cùng tôi ra biển một lúc." Diệp Anh nói xong, cường ngạnh kéo tay nàng đi.

Bờ biển lúc này yên tĩnh đến đáng sợ, mà tàu thủy đi xa cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên mặt biển, dường như sóng gió cứu người mới vừa rồi chưa từng phát sinh.

Bãi cát vàng óng ánh có hai dấu chân nặng nhẹ không đồng đều. Diệp Anh và Thùy Trang cứ tay trong tay đi tới như vậy, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Đối với chuyện công nhân bị ngộ độc, Thùy Trang cũng mơ hồ nghe được vài lời từ đám vệ sĩ, lại thấy những công nhân được khiêng lên tàu. Dù nàng có bao nhiêu không tình nguyện khi ở bên Diệp Anh, nhưng xuất phát từ sự quan tâm đến những công nhân, nàng vẫn muốn biết tình hình của mọi người. Nhưng đi bên cạnh Diệp Anh, nàng cũng không dám nhiều lời, cho dù nàng rất muốn biết thì vẫn phải dằn lại xuống lòng.

Mà suy nghĩ của Diệp Anh lại hoàn toàn ngược lại với nàng.

Cô không quan tâm sự sống chết của họ, cô biết những công nhân này bị ngộ độc không nặng, cô chỉ quan tâm đến quặng mỏ, và cô gái của cô mà thôi.

Nếu hòn đảo này xảy ra chuyện thì không thể tiếp tục để Tiểu Trang ở đây nữa. Sau khi đi một đoạn đường dài, cô nhìn ra biển nói: "Tiểu Trang, ngày mai em rời khỏi đây đi."

"Vì sao?" So với hòn đảo trên biển kia,
Thùy Trang thích nơi này hơn, trong lòng nàng có chút khó chịu.

"Bảo em rời đi thì cứ rời đi, hỏi nhiều như vậy để làm gì?" Hiển nhiên câu hỏi của nàng đã khiến cô không vui.

"Nhưng em còn chưa nhìn thấy một khối ruby hoàn chỉnh đâu." Thùy Trang nửa đùa nói.

"Em sẽ thấy." Diệp Anh đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn nàng: "Nghe lời, ngày mai lập tức rời khỏi đây."

Nói chuyện với cô lâu như vậy mà vẫn không thấy cô nhắc đến chuyện công nhân bị ngộ độc, nàng thật sự không nhịn được hỏi: "Diệp Anh, những công nhân này không sao chứ?"

"Không chết được."

"Vẫn tiếp tục khai thác mỏ sao?"

"Đương nhiên phải tiếp tục, chỉ có vài công nhân bị trúng độc mà thôi, vẫn còn số lớn công nhân không có việc gì, ngày mai họ sẽ khởi công."

"Chị không đến bệnh viện thăm họ sao?"

"Không cần, nới đó có Ngọc Huyền là đủ rồi."

"Như vậy không tốt, dù sao chị cũng là bà chủ đứng sau màn, về tình về lí thì vẫn nên mau đến đó thăm họ."

Lời này vừa nói ra, Diệp Anh cười lên ha hả.

Thùy Trang cũng biết cô đang cười cái gì, nhất định là cười ý tưởng ngây thơ của nàng, cô là ai chứ, sao có thể vì vài người không quan trọng mà đến bệnh viện được?

Cô ôm nàng vào lòng, vuốt mái tóc dài của nàng nói: "Tất cả đều nghe theo em, bảo bối của chị!" Thùy Trang như thế nào cũng không thể tưởng tượng được cô sẽ nghe lời nàng nói, nàng áp vào ngực cô, sững sờ khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro