Chương 29 - Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hôn lên, Thuỳ Trang hít một hơi theo bản năng, khi nàng nuốt xuống nếm được vị mặn của nước mắt, tinh thần chợt tỉnh táo trở lại.

Vừa rồi nàng đang khóc, trên mặt nhất định đều là nước mắt, dáng vẻ rất khó coi.

Hơn nữa...!Hơi thở của nàng cũng hơi không trót lọt.

Thuỳ Trang cảm thấy mất mặt, hôn một cái rồi lại rụt trở lại, nàng cúi đầu định lau mặt lại nhìn thấy bóng mũi giày của bọn họ chạm vào nhau và chồng lên nhau dưới ánh chiều tà, cảm thấy hơi nguy hiểm, nhanh chóng tìm một phương hướng không bị cản trở, xoay người, vừa lục túi vừa đi tới chiếc xe bên kia.

Nàng đi hai bước đã tìm được khăn ướt, sau đó nàng lau mắt giống như được cứu.

Diệp Anh đi theo phía sau, bước chân không nhanh không chậm và dừng lại khi nàng giảm tốc độ.

Thuỳ Trang lấy ra một cái gương nhỏ để soi, chắc chắn bản thân ngoại trừ đỏ mặt ra thì không có vấn đề gì quá lớn, hơi có thể nhìn, nàng quay đầu lại dùng giọng mũi nói với Diệp Anh: "Về nhà thôi."

"Được."

Lên xe, Thuỳ Trang không lên tiếng, đối mặt với cửa kính xe hít không khí trong lành để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.

Diệp Anh lấy hộp khăn giấy ra, nhẹ nhàng đặt vào trong tay nàng.

Thuỳ Trang nhỏ giọng nói cảm ơn, rút một tờ tượng trưng, thấy quần áo của Diệp Anh bị nước mắt của nàng làm ướt thì ngượng ngùng, hơi che mặt, ngẩn người nhìn cảnh đường phố đối diện lướt qua bên ngoài.

Nàng ép bản thân không để ý đến chiếc mũi bị nghẹt của mình, nói thầm: Diệp Anh mất trí nhớ, bây giờ là 18 tuổi, mặc dù bởi vì bất ngờ khi từng hôn từng ôm từng ngủ chung giường với nàng, nhưng so với hai năm yêu đương và năm năm kết hôn trước kia thì trình độ nấc cụt đánh rắm xì mũi và thờ ơ còn kém xa...

Sau khi nhận ra nàng bắt đầu chú ý đến hình tượng, nắm chặt khăn giấy, toàn bộ hành trình đều ngẩn người đón gió không quay đầu lại.

Lần đầu Thuỳ Trang muốn hắt hơi như vậy.

Con đường từ công ty về đến nhà, Bác Trương đã lái được ba năm, vô cùng thuần thục, chọn đường gần với tốc độ nhanh nhất đưa bọn họ về nhà.

Thuỳ Trang vội vàng xuống xe, chạm bước nhỏ, do dự ở huyền quan nhưng vẫn là đổi giày —— bất kể là Diệp Anh trước khi mất trí nhớ hay là sau khi mất trí nhớ, dường như đều là kiểu người thích sạch sẽ và có khuynh hướng cưỡng chế, nếu nàng giẫm đầy dấu chân ở trên sàn nhà, thì Diệp Anh nhất định sẽ xách dép đuổi theo nàng.

Thời gian cứ trì hoãn như vậy, Diệp Anh theo sau vào cửa, bất lực nói: "Thuỳ Trang, em mang giày cao gót thì đừng chạy, nếu lỡ ngã thì phải làm thế nào?"

Thuỳ Trang mơ hồ đáp lại, nàng thay giày xong rồi nhìn khoảng cách lên lầu, nàng tùy tiện chọn một phòng ở tầng một để sử dụng phòng vệ sinh.

Phòng khách ở tầng một rất ít khi có người sử dụng, nhưng cô Phương là người chuyên cần chịu khó, đều thu dọn mỗi ngày, không ngại phiền mà thay các túi rác trống rỗng ở bên trong.

Nàng đi vào nhìn thử, quả nhiên thấy được bên trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, hài lòng tìm phòng vệ sinh, tùy ý ném túi đi, bắt đầu chỉnh lại dáng vẻ chật vật sau khi khóc, chờ khi bản thân ở trong gương đã không còn khó coi, thở phào, khom người muốn xách túi đi ra ngoài.

Nàng không quá quen thuộc với phòng vệ sinh của tầng một, động tác lại thô lỗ, vươn tay nhưng không nắm được túi, ngược lại đập trúng tay nắm của ngăn kéo bên dưới..

Thuỳ Trang đau đến mức nhướng mày, tức giận muốn đá ngăn kéo đang mở ra một khe hở trở về, nhưng mới vừa giơ chân lên, nàng đã chú ý tới đồ vật được phản chiếu ở trong ngăn kéo.

Nàng ngẩn người, như quỷ thần xui khiến mà kéo ngăn kéo ra, khiến đồ vật xa lạ kia lộ ra hoàn toàn.

Thuốc lá?

Thuỳ Trang sửng sốt, mở một hộp không đập nắp ra, phát hiện bên trong ít đi mấy điếu thuốc, nàng mím môi, cẩn thận nhìn bao bì bên ngoài.

Nàng không hút thuốc lá, nên không biết nhãn hiệu của thuốc lá, tất cả các ấn tượng của khói thuốc lá đều đến từ đám bạn xấu của dì tới đánh mạt chược bị nàng gặp phải, còn có khoảng thời gian bạn thân Đàm Thiều Thi chưa cai thuốc, nàng đã nhìn lướt qua khi đi mua thuốc cùng cô ấy.

Thuỳ Trang tốn một chút tinh thần, mới nhận ra nhãn hiệu của thuốc này, loại trừ dì Phương.

Đây là thuốc lá của quý bà, không rẻ, cũng không dễ mua.

Trái tim của Thuỳ Trang đập loạn, gắn liền với động tác đã từng làm việc vô cùng kiên nhẫn dọn dẹp phòng khách tầng một của dì Phương, một ánh sáng chợt lóe lên, nàng nhanh chóng chạy tới chiếc tủ lớn bên cạnh giường, mở ra xem.

Nàng sợ đến ngây người.

Trong tủ bên trái có quần áo và nước hoa của Diệp Anh, tủ bên phải là thuốc lá và rượu, được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, rất giống với tác phong của Diệp Anh.

Dù là sự thật đã đặt ở trước mắt, nhưng Thuỳ Trang vẫn không muốn tin, ngồi ở mép giường tìm lý do thay Diệp Anh: "Sẽ không, có lẽ là Diệp Anh cầm tới để tặng người khác, bà ấy biết mình ghét người hút thuốc lá, bà ấy nói hút thuốc uống rượu có hại tới sức khỏe, cả đời bà ấy cũng sẽ không đụng tới..."

Nàng đọc lẩm bẩm hai lần, suýt chút nữa đã tin, nhưng khi nàng quay đầu nhìn thấy gian phòng có thể đi thông lên sân thượng, lại cảm thấy mọi thứ hoang đường đến mức bật cười.

Nhưng Thuỳ Trang không thể hiểu là, tại sao Diệp Anh phải mạo hiểm để nàng phát hiện, sử dụng phòng dành cho khách ở tầng một?

Thuỳ Trang buồn rầu, không khỏi tò mò, lại mở tủ ra, đều nhìn lướt qua tất cả quần áo bên trong.

Nàng quét qua hai lần, gõ gõ xung quanh, phát hiện một ngăn có âm thanh kỳ lạ, thử kéo ra, tìm thấy một tủ khóa được giấu bên trong.

Tủ khóa kia chứa rất ít đồ, chỉ có một phong thư lớn, đồ ở bên trong hơi lắc lư.

Thuỳ Trang do dự một lúc, rồi mượn cớ "Diệp Anh mất trí nhớ, tình huống đặc thù ", mở ra đi tới mép giường, dốc hết tất cả các món đồ ra.

Một đống hình xuất hiện ở trước mắt.

Nàng nhìn thoáng qua, những bức ảnh này không có quy luật gì, chỉ chụp người giao tiếp qua lại, biểu cảm khác nhau, không lặp lại, nhưng quả thực Thuỳ Trang quá quen thuộc với công ty mẹ của tập đoàn X, nhà họ Diệp cùng với phong cảnh của các nhà gần kề, tùy tiện nhận ra địa điểm được chụp.

Thuỳ Trang tùy ý quét một lần, lựa ra mấy tấm đặc biệt nhất.

Phía trên có vết cháy của tàn thuốc.

Thuỳ Trang đếm chúng, rồi so sánh với hộp thuốc lá vừa mới phát hiện, có một ý nghĩ: Có phải khi Diệp Anh quan sát những bức ảnh này quá buồn khổ, vì để hả giận nên ấn tàn thuốc đang cháy lên đó?

Nàng có thể đoán được tại sao Diệp Anh lựa chọn nơi này.

Dưới tình huống bất an, Diệp Anh càng muốn tin tưởng nhà là nơi an toàn.

Nàng cảm nhận được sự tuyệt vọng và áp lực của Diệp Anh, lại nhìn những bức ảnh này, cảm xúc của nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cảm thấy chuyện Diệp Anh có thể hút thuốc uống rượu chuyển từ khiếp sợ đến bất lực.

Rốt cuộc là Diệp Anh đã phải trải qua chuyện gì?

Thuỳ Trang có thể chú ý tới, nhưng số lần Diệp Anh trở về nhà càng ngày càng ít, Diệp Anh không muốn ra ngoài cùng nàng, rõ ràng Diệp Anh không quan tâm nàng, nhưng không muốn nàng đi chơi với bạn bè...

Nàng nghĩ rằng vấn đề lớn nhất của mọi chuyện là Diệp Anh trở nên lạnh nhạt, không biết Diệp Anh đã cất giấu rất nhiều tâm sự từ lúc nào.

Thuỳ Trang chìm trong suy nghĩ.

Quả thực nàng ngẩn người ở phòng khách quá lâu, Diệp Anh nóng lòng chờ đợi ở bên ngoài, đi tới gõ cửa: "Thuỳ Trang?"

Thuỳ Trang tỉnh táo trở lại, bắt đầu thu dọn những bức ảnh rải rác lộn xộn, sau khi bàn tay bị trầy xước bởi góc cạnh hơi sắc của bức ảnh nàng mới lấy lại tinh thần —— Hà tất gì phải như thế? Bây giờ Diệp Anh chỉ có kí ức của 18 tuổi, cũng hoàn toàn không biết gì về bản thân, cũng đang tìm kiếm khám phá sự thật của quá khứ.

Nghĩ rằng những tài liệu này sẽ giúp cô khôi phục trí nhớ, nàng dừng động tác lại, định mở cửa để cho Diệp Anh đi vào.

Nhưng lúc Thuỳ Trang đi tới cạnh cửa, thấy phòng vệ sinh khép hờ, nàng chợt ý thức được Diệp Anh 18 tuổi cũng vẫn như trước, gánh trách nhiệm nặng nề an ủi và chăm sóc.

Mà nàng thì sao?

Uống rượu buồn bực, khóc, bạn thân không quan tâm, khóc, bị ba khiêu khích chê cười, khóc, gặp phải vấn đề không thuận lợi ở trong công việc, tiếp tục khóc.

Nếu như nàng là Diệp Anh, cũng sẽ không khóc nói ra những tâm sự trầm trọng nhất với người yêu, lúc nào cũng cần vợ quan tâm.

Thuỳ Trang nhìn chiếc gương thay quần áo ở trên tủ, thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng ở trong đó, biểu cảm xoắn xuýt mình, đôi mắt vẫn hồng hồng, sau khi tẩy trang thì gương mặt buồn bã phờ phạc.

Dựa theo tính tình của Diệp Anh, nếu cô mở cửa ra nhìn thấy nàng như vậy, nhất định sẽ ôm lấy nàng để an ủi.

Thuỳ Trang không hy vọng như vậy, vì để giảm bớt sự lo lắng của Diệp Anh, đi tới trước gương cong môi, tìm ra một nụ cười tự nhiên rồi mới đi mở cửa: "Em không sao, rửa mặt tẩy trang hơi tốn nhiều thời gian."

Diệp Anh thấy nàng cười cũng vui vẻ: "Được."

"Đúng rồi, em phát hiện một số thứ."

Thuỳ Trang cố gắng dùng giọng ung dung để nói chuyện: "Chị vào xem thử đi."

Diệp Anh không rõ cho nên cũng vào theo.

Thuỳ Trang muốn nói tình hình với Diệp Anh, nhưng khi đối mặt với thuốc lá ở trong tủ lại không nói ra được, hắng giọng suy nghĩ lý do.

Diệp Anh không nhận ra quần áo của mình, cũng không chú ý tới cái tủ, cũng không hề có cảm giác với rượu thuốc lá, liếc mắt đã lập tức chú ý tới bức ảnh tán loạn ở trên giường: "Đây là...!Trước kia tôi đã chụp?"

"Ừ." Thuỳ Trang ngồi xuống, tiện tay phân loại dựa theo bối cảnh, giải thích với Diệp Anh: "Những bức này là bên cạnh công ty, những bức này là trong nhà, những bức này là chụp trên xe, có lẽ là chị chụp khi đi ra ngoài."

Đôi mắt của Diệp Anh nhìn theo bàn tay đang phân loại của nàng, xoay cổ qua lại.

Thuỳ Trang dành thời gian nhìn lướt qua, cảm thấy Diệp Anh như vậy hơi giống như đứa trẻ ngốc nghếch đáng yêu đang lắc đầu, nàng không nhịn được bật cười: "Trước kia không phân biệt được, bây giờ chị nhìn xem có ấn tượng hay không."

"Trước mắt thì không có." Phản ứng của Diệp Anh cũng giống như lần đầu tiên Thuỳ Trang nhìn thấy những bức ảnh, rất không kiên nhẫn đối với những gương mặt xa lạ này: "Những bức ảnh này thật sự có ích sao?"

"Không biết, nhưng vẫn nhìn thử một lần đi."

Diệp Anh nghe lời, cầm ảnh lên nhìn từng bức một, thời gian sử dụng trung bình khoảng mười giây, nhìn như qua loa lấy lệ, nhưng đến bức thứ năm thì chợt hưng phấn: "Bức này đã từng xuất hiện ở trong máy tính xách tay!"

"Thật sao!" Thuỳ Trang kinh ngạc: "Mau lấy tới xem thử."

Diệp Anh không đi, cầm lấy điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng lục tìm một tấm ảnh ở trong những bức ảnh trắng xóa ra, phóng lớn lên kiểm tra: " Ừ, chính là anh ta, mặt vuông, đeo kính, trên người mặc áo khoác ngoài rất dài, quàng khăn kẻ sọc đỏ, đeo balo da màu nâu trên vai phải."

Thuỳ Trang tiến tới nhìn: "Đúng rồi...!Có những người khác không?"

Diệp Anh không tiếp tục xem ảnh, hỏi một câu hỏi then chốt: "Những bức này chỉ là ghi chép trước đây của tôi, cho dù các bức ảnh phù hợp với máy tính xách tay, cũng không chắc sẽ có ý nghĩa."

"Hay là cứ xem thử đi." Thuỳ Trang không muốn từ bỏ: "Lỡ như xuất hiện một người kích thích chị khôi phục trí nhớ thì sao?"

Diệp Anh đặt điện thoại xuống: "Tôi trực tiếp xem vậy, không cần phải đối chiếu với máy tính xách tay."

"Cũng đúng." Thuỳ Trang bật đèn giúp.

Vì động não suy nghĩ, mỗi tấm hình Diệp Anh đều nhìn thêm mấy lần, tốn thời gian càng lúc càng lâu.

Thuỳ Trang tiếp tục xem giúp, quả thực không tìm ra được manh mối, nàng ở bên cạnh lo lắng, suy nghĩ có chỗ nào nàng có thể giúp được, nàng quyết định gửi tin nhắn hỏi thám tử tư đã điều tra được gì rồi.

Thám tử tư lại là một người có phong cách gọi điện trở lại.

"Nguyễn tiểu thư, thật là xin lỗi." Vừa mở đầu thám tử tư đã nói xin lỗi: "Tôi điều tra một ngày vẫn chưa có được manh mối, nếu cô vội, có thể tìm thêm mấy người để tìm giúp."

Thuỳ Trang vội vàng nói: "Không vội."

Sau khi Diệp Anh nghe thấy thì nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Thuỳ Trang, mở loa ngoài."

Thuỳ Trang làm theo.

Thám tử tư chưa từng lộ mặt, nhưng nghe giọng nói là một cô gái rất dịu dàng, giọng nói mang theo tiếng nức nở thật sự khiến người khác đau lòng, giọng điệu rất là thành khẩn, nói xin lỗi lần nữa, tự kiểm điểm năng lực không đủ, bày tỏ có thể giới thiệu mấy người cùng nghề đáng tin cho bọn họ.

Diệp Anh lạnh lùng cắt ngang: "Cô không điều tra được, hay là không muốn điều tra?"

Thám tử tư im lặng, mấy giây sau cười khan nói: "Sao có thể không muốn chứ, khách hàng chính là thượng đế, Nguyễn tiểu thư cô biết đấy, tôi và Trương phu nhân đã hợp tác rất nhiều lần..."

Lúc đầu Thuỳ Trang không tồn tại sự nghi ngờ, nghe cái gì sẽ tin cái đó, nhưng bóng ma tâm lý mà người dì mang lại vẫn còn đó, nghe được những lời "Khách hàng chính là thượng đế" này thì cảm thấy nhói tim nhức đầu, bớt đi mấy phần kiên nhẫn đối với bề ngoài dịu dàng đáng yêu dễ nói chuyện của thám tử tư, nàng nói thẳng cảm giác của mình: "Cô liên tục bảo chúng tôi đi tìm các thám tử tư khác, chính là không muốn điều tra à."

Thám tử tư nhìn thấy Thuỳ Trang dễ nói chuyện cũng nổi lên nghi ngờ, cô ta cười gượng ngừng lại, yên lặng đợi ở đầu bên kia điện thoại.

Thuỳ Trang sốt ruột, trực tiếp hỏi: "Tại sao không điều tra giúp chúng tôi!"

Thám tử tư vẫn không nói lời nào.

Diệp Anh phát hiện bên trong có bí mật không thể nói, cau mày nghĩ ngợi.

"Ai." Thuỳ Trang không muốn từ bỏ, tủi thân nói tiếp: "Cô không làm việc làm ăn của chúng ta, thì dù sao cũng phải nói nguyên nhân chứ? Tôi nghe Trương phu nhân nói cô là người tốt, đáng tin, lúc đầu đã không cân nhắc đến người khác mà lại đi tìm cô, bây giờ cô vô duyên vô cớ đẩy chúng tôi cho người khác, quả thực rất quá đáng..."

Nàng oán trách rất nhiều, phát cáu giống như trẻ con không lấy được đồ mà mình mong muốn, thỏa nguyện, không hy vọng sẽ có tác dụng gì.

Ai biết, thám tử tư lại cam chịu.

"Cô nói đúng, lần này là tôi không tử tế." Thám tử tư lại nói: "Nguyễn tiểu thư, chị Trương đã nói với tôi tính tình của cô, tôi cũng muốn giúp cô, nhưng vừa điều tra xong tôi thật sự là không dám mạo hiểm, nếu các người thật sự muốn tìm ra sự thật, phải tìm thám tử tư can đảm có thể hy sinh tính mạng của mình."

Có thể hy sinh tính mạng của mình?

Thuỳ Trang kinh ngạc, hai mắt nhìn nhau với Diệp Anh.

Thám tử tư nói một mạch những gì cô ta biết: "Người kia là nhân viên của công ty Diệu Vinh. 

Công ty đó ngoài mặt là dịch vụ tư vấn thông tin, nhưng âm thầm làm chuyện xấu, luôn tìm một số người liều mạng không có việc làm đàng hoàng làm nhân viên tạm thời.

Người trong nghề đều biết công ty này nguy hiểm không thể đụng vào, một nhân vật nhỏ không có bối cảnh như tôi, nhiều lắm là có thể bắt gian, giúp người ta theo đuổi đối tượng, thật sự tôi không dám chọc bọn họ."

Thuỳ Trang vẫn khiếp sợ, Diệp Anh đã lục tìm ra công ty Diệu Vinh, bấm mở trang web chính thức đầu tiên cho nàng xem.

Khi nàng nhìn thấy trang web rất trang trọng, phạm vi giới thiệu và kinh doanh của công ty không hề có liên quan đến miêu tả đen tối của thám tử tư, nàng nảy ra lòng nghi ngờ, "Là diệu của ánh sáng, vinh của quang vinh sao?"

"Đúng, người mà các người muốn biết vẫn còn làm việc ở Diệu Vinh, tôi thật sự không dám tiếp tục điều tra."

Dù sao cũng có thu hoạch, Thuỳ Trang than thở, nói cảm ơn với thám tử tư: "Cảm ơn cô, vừa rồi giọng điệu của tôi hơi kích động, rất xin lỗi..."

"Không sao." Thám tử tư mỉm cười: "Lần sau nếu có vụ làm ăn không nguy hiểm như vậy, ví dụ như điều tra ngoại tình, theo đuổi đối tượng, đóng kịch ầm ĩ chia tay đều có thể tìm tôi."

Thuỳ Trang không suy nghĩ nhiều đã lên tiếng đáp lại: " Được, tạm biệt."

Cúp điện thoại, nàng vừa định vui mừng thương lượng với Diệp Anh tiếp theo nên làm thế nào, nhưng vừa quay đầu, đã đối mặt với ánh mắt ai oán.

Thuỳ Trang giật mình: "Chị nhìn em như vậy làm gì."

Diệp Anh hừ nhẹ: "Em định tìm người này làm chuyện gì?"

"Đó là lời khách sáo!" Thuỳ Trang bất lực: "Sao em có thể có chuyện tìm cô ta chứ."

Diệp Anh không lên tiếng, xếp lại những bức ảnh vừa xem.

Thuỳ Trang bắt đầu suy nghĩ làm sao để dỗ dành bạn học Diệp cún.

Từ trước đến nay nàng đều là người được dỗ dành cưng chìu, Diệp Anh có tính lầm lì, số lần nổi giận cực ít, lúc tức giận đến một nửa lại nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của nàng thì thất bại, vừa nói "Lần sau không được phép như vậy", quay đầu lại còn phải dịu dàng an ủi nàng.

"Cún ơi..." Thuỳ Trang suy nghĩ một lúc lâu, nặn ra một lời xin lỗi nhạt nhẽo: "Thật sự em chỉ là thuận miệng nói thôi, chị đừng để ở trong lòng, tại sao phải điều tra ngoại tình và ầm ĩ chia tay chứ?"

Diệp Anh nhìn nàng, đột nhiên nói: "Trước kia tôi không thường về nhà, rất lạnh nhạt với em có phải không?"

Lần này Thuỳ Trang không gật đầu, liếc mắt nhìn rượu thuốc lá ở trong tủ, lại liếc mắt nhìn ảnh trên giường: "Có thể là có nguyên nhân."

"Chưa từng nghi ngờ tôi sao?"

Đối phương nói chuyện thẳng thắn, Thuỳ Trang cũng không ngại ngùng, suy nghĩ lại rồi nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình: "Thật sự không có, giới hạn cuối cùng của chị chính là sẽ không phản bội người khác."

Nàng không nói nguyên nhân cụ thể, nhưng Diệp Anh đoán được: "Bởi vì mẹ tôi chính là một người phụ nữ phản bội chồng đúng không?"

"Chị...!Chị biết từ lúc nào?"

"Giọng của dì rất lớn."

Thuỳ Trang thấy biểu cảm bình tĩnh của Diệp Anh, lại nghĩ tới bốn chữ "Giả vờ kiên cường", đưa tay ôm lấy Diệp Anh.

Diệp Anh sững sờ, do dự ôm lấy nàng.

Thuỳ Trang phát hiện, ôm một cái đã buông ra: "Sao thế."

"Không sao." Diệp Anh mỉm cười.

Thuỳ Trang cũng đã nhìn thấu tất cả: "Chị ghét bỏ khi em nhào qua làm loạn bức ảnh đúng không?"

"...!Không có."

Thuỳ Trang không truy hỏi, cúi đầu tiếp tục sắp xếp các bức ảnh, thầm đếm hai giây, quả nhiên thấy Diệp Anh cùng giúp, động tác còn tích cực hơn nàng, vẻ mặt cũng thoải mái và vui vẻ hơn trước.

Nàng cười trộm.

Nàng đã tìm ra cách để khiến Diệp Anh ngoài căn phòng rồi.

——

Đặc điểm trái tim thủy tinh của Thuỳ Trang được rất nhiều người thân và bạn bè biết đến.

Ba Nguyễn là người vô cùng yêu thương con gái, cảm thấy nàng cái gì cũng tốt, trừ lúc kết hôn ông ấy tức giận nói một câu "Quá trẻ tuổi" ra thì chưa từng nặng lời, tính của mẹ Nguyễn tương đối sốt ruột, nhưng cũng thích khóc, muốn mắng người ta nhưng chưa nói được câu nguyên vẹn đã cảm thấy tủi thân, khóc trước rồi, cuối cùng hai mẹ con ôm nhau mà rơi nước mắt.

Diệp Anh càng không cần phải nói, trừ lúc bắt đầu nói chuyện yêu đương không quá hiểu biết nên đã chọc nàng khóc một lần, sau đã có kinh nghiệm, có thể nghe theo thì nghe theo, bất luận là lúc nào cô cũng sẽ không tức giận.

Những người thân thiết khác, ví dụ như Bác Trương, thấy nàng ra khỏi công ty không vui sẽ hỏi nàng có muốn về nhà mẹ hay không, ví dụ như dì Phương, thấy nàng ở nhà một mình đợi Diệp Anh, sẽ hỏi nàng muốn ăn cái gì, bưng đồ ăn ngọt lên chữa lành cho nàng, ví dụ như Đàm Thiều Thi, phát hiện trong công ty có biến động nhỏ thì sẽ hỏi nàng có ổn không, cùng nàng đi ăn đi chơi, cố gắng hết sức để nàng được hài lòng.

Những người này đều hiểu rõ cách sống chung với Thuỳ Trang, tự nhận là hiểu rõ Thuỳ Trang như lòng bàn tay.

Bị cô làm tủi thân, Thuỳ Trang rớm nước mắt về nhà, đêm đó nhận được rất nhiều lời quan tâm, người có tài ăn nói như Đàm Thiều Thi cũng thành người ngốc nghếch, ba mẹ bày tỏ áp lực công việc quá lớn thì từ chức, dì Phương tự nguyện tăng ca giúp nàng làm rất nhiều bánh ngọt béo ngậy đáng yêu, Diệp Anh là người đi cùng toàn bộ hành trình, rất sợ nàng lại khóc.

Cho nên, lúc Thuỳ Trang quyết định muốn tiếp tục làm việc sau khi nhận được thông báo dì sẽ đến vào ngày hôm sau, đã dẫn tới chấn động rất lớn.

"Em chắc chắn?" Diệp Anh đã đưa nàng đến dưới lầu của công ty, nhưng vẫn không yên tâm, nắm lấy tay nàng lặp đi lặp lại hỏi: "Nửa đêm cô gọi điện thoại hẹn trước với em, rõ ràng là làm khó em."

Thuỳ Trang nhún vai: "Nửa đêm sao? Không rõ nữa, đúng lúc em sửa bản thảo nên chưa ngủ."

Diệp Anh không còn cách nào khác: "Cô nói 10 giờ đến, tôi ở đây đợi em nhé."

"Được." Thuỳ Trang nghĩ tới chuyện khác: "Nói không chừng có thể nghỉ trưa sớm đó, trưa nay chị suy nghĩ xem muốn ăn cái gì đi."

Diệp Anh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái.

Thuỳ Trang vờ như không phát hiện, xuống xe, cười híp mắt vẫy tay chào tạm biệt, sải bước lên lầu của công ty.

Hôm qua nàng đã nghĩ thông suốt, trái tim thủy tinh của mình phải nhanh chóng khỏe lại, phải dùng thuốc mạnh, mà dì lại mang theo ý xấu, đứng đầu trong số những khách hàng của nàng, là nỗi dằn vặt theo kiểu địa ngục, đúng lúc để nàng luyện tập.

Thuỳ Trang đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị cho leo cây.

Nhưng nàng không nghĩ tới là, hôm nay dì tới rất đúng giờ, hơn nữa còn nghiêm túc yêu cầu tài xế vác một đống đồ tới.

"Đây là album ảnh của cô." Bà ta vỗ lên chồng sách: "Còn có ghi chép về quá trình mang thai, nhật ký nuôi dạy Thẩm Hải và Thẩm Văn sau khi sinh, còn có..."

Thuỳ Trang không tức giận cũng không buồn bực lắng nghe, chờ sau khi bà ta nói xong nàng hỏi: "Cô hy vọng con sẽ xem hết sao?"

" Ừ." Bà ta chậm rãi ngồi xuống: "Bây giờ là 10 giờ, 11 giờ cô hẹn người ta ăn cơm, con nhanh lên đi."

Thuỳ Trang đếm qua sơ lược, khóe miệng giật giật.

Nhiều cuốn như vậy, một tiếng phải xem hết? Rõ ràng là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Thuỳ Trang đang muốn nói chuyện đàng hoàng về quy trình kỹ thuật định chế* với bà ta, nhưng chưa mở miệng, đã bị âm thanh trò chơi được bật trên điện thoại của bà ta cắt ngang.

*Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.

"Cô?" Thuỳ Trang kêu lên.

Bà ta chơi mạt chược trên điện thoại, bình tĩnh không quan tâm đến nàng.

Thuỳ Trang hít sâu một hơi, nói xong một lần lại phát hiện dì không hề có động tĩnh, nàng có cách rồi, đánh ra lời muốn nói ở trong máy tính, định in thành giấy trắng mực đen rõ ràng, hai tay đưa đến trước mặt bà ta, có cách giải thích "Đã nói cho khách hàng biết ".

Bà ta ném đi không xem cũng không sao, nàng chạy tới chạy lui, các đồng nghiệp đều nhìn thấy.

"Cô đợi một lát, con đi in một số tài liệu."

Bà ta vẫn không để ý tới nàng.

Thuỳ Trang thở dài, xoay người ra khỏi phòng tiếp tân.

Lúc nàng trở lại, bà ta đang gọi điện thoại, thấy nàng thì lập tức thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói: "Lát nữa sẽ gọi lại cho cô."

Thuỳ Trang nhìn thấy, bắt được ghi chú chợt lóe lên ở trên màn hình của bà ta.

Diệu Vinh, người của công ty đã từng hại Diệp Anh?

Nàng sửng sốt.

"Làm gì thế." Bà ta rất không hài lòng với nàng: "Con vừa nói in tài liệu? Cô phải làm gì với tài liệu ở đây?"

Thuỳ Trang lấy lại tinh thần, cong môi mỉm cười: "Con in quy trình kỹ thuật của định chế, còn có sách tuyên truyền của công ty, nếu cô cảm thấy hứng thú thì có thể xem thử."

Bà ta không quan tâm tới nàng, bắt đầu đánh một ván mạt chược mới.

Thuỳ Trang thực sự không tức giận, trong đầu nàng đều đang nghĩ tới hai chữ "Diệu Vinh", rồi nhìn thái độ phách lối của bà ta, nàng âm thầm hừ một tiếng.

Cô cứ chờ xem..

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro