Chương 9 - Ôm ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện của em, đương nhiên phải nhớ rõ ràng."

Khi Diệp Anh nói lời này, cô ngồi thẳng người, hơi rướn về phía trước, gương mặt lộ ý cười, ánh mắt đặc biệt lấp lánh, bàn tay đặt lên bàn bất giác nắm chặt, có chút giống học trò đi học ngồi ngay ngắn.

Thuỳ Trang hồi thần lại, cảm giác bị nhìn chằm chằm như thể mình là giáo viên đang chấm thi, lời đầu tiên thốt lên có thể quyết định Diệp Anh khóc hay cười.

Nói ngắn gọn, Diệp Anh tựa như đang...

Cầu khen ngợi?

Diệp Anh trước mặt trông rất ngoan, Thuỳ Trang hoảng hốt, trăm ngàn cảm xúc luân chuyển trong lòng, tới bên miệng lại hóa thành một câu mang hương vị cường thế, không nghĩ nhiều thốt lên, "Ngoan, chị làm rất tốt."

Diệp Anh ý cười càng sâu, "Ừ."

"..." Thuỳ Trang bất ngờ không kịp nhịn, bật cười, "Chị là 18 tuổi hay là 3 tuổi, còn muốn có người khen ngợi."

Vừa lúc phục vụ mang đồ uống lên, Diệp Anh hỗ trợ đặt trước mặt nàng, đem ống hút xoay về hướng thuận tiện cho Thuỳ Trang, rất nghiêm trang đáp, "Tôi đã 35."

Tối hôm qua bưng trà rót nước, sáng sớm đuổi theo đưa bữa sáng, nghỉ trưa đột nhiên xuất hiện cùng nhau ăn trưa, hiện tại đến cái ống hút cũng đều săn sóc xoay về hướng nàng, làm cho nàng suýt chút nữa tưởng rằng...

Thuỳ Trang đem một loạt hành động chăm sóc nhìn trong mắt, đột nhiên không còn hoảng hốt, lại cảm thấy quen thuộc. Nàng hút một ngụm nước trái cây thơm ngọt, bĩu môi nhỏ giọng hồi đáp, trong giọng nói bất giác mang theo một ít ý vị làm nũng, "Biết rồi"

Diệp Anh cao hứng thôi rồi, khóe môi cong lên phải đến tận trời.

"Đúng rồi." Thuỳ Trang nhớ tới một chuyện quan trọng, "Chị kêu chú Trương đưa chị tới à?"

"Ừ."

Thuỳ Trang có chút đăm chiêu, "Tự nhiên làm chú Trương phải tăng ca..."

Chú Trương lái xe đã làm việc ở Diệp gia rất nhiều năm, từng là tài xế riêng của ông Ông Diệp, sau tuổi lớn, không chịu nổi cường độ làm việc tùy kêu tùy đến bên cạnh ông Diệp nên muốn từ chức. Ông Diệp niệm tình bạn cũ, để chú Trương chuyển sang đưa đón người trong nhà, ban đầu là vợ mình, sau đó là con gái, cuối cùng nhìn qua nhìn lại, thấy chỉ có nhu cầu đi lại của người con dâu Thuỳ Trang là ít nhất, thế là phái tới lái xe cho các nàng.

Thuỳ Trang thường cùng chú Trương nói chuyện phiếm, biết một năm trước vợ chú Trương mắc bệnh, cháu nội giữa trưa tan học về sau không ai chăm, nên nàng bảo mình ở công ty nghỉ trưa là được rồi, để chú Trương đi chăm sóc cháu nội.

Hiện tại Diệp Anh lôi kéo chú Trương đến công ty nàng, cháu nội làm sao bây giờ?

Thuỳ Trang không nhịn được quan tâm, cân nhắc từ ngữ nghĩ muốn nói với Diệp Anh về tình huống, lời đến bên miệng thì lại nhớ tới ba tháng trước nàng muốn về nhà mẹ mà không muốn phiền chú Trương, thế là tự mình lái xe, sau đó bị Diệp Anh mắng cho một trận, trong lòng Thuỳ Trang giật thót, nhất thời không dám mở miệng.

Quan điểm của Diệp Anh là, chú Trương lĩnh lương tài xế, dựa theo yêu cầu mà làm việc là chuyện đương nhiên, nàng vì cái gọi là tình nghĩa, bản thân tay lái yếu lại đi tự mình lái xe, đó là hành vi vô trách nhiệm với bản thân.

Thuỳ Trang nhớ lại lại cảm thấy ấm ức.

Nàng lái xe làm sao lại không an toàn? Nàng làm sao lại vô trách nhiệm? Có cần làm quá lên vậy không...

Về sau, Thuỳ Trang cho dù phải ngồi taxi cũng tránh không nhắc tới chuyện lái xe trước mặt Diệp Anh. Chú Trương bị Diệp Anh giáo huấn một chặp cũng tự vấn bản thân, nếu mình không đi đưa rước người khác, vậy lấy bằng lái làm gì, làm tài xế làm gì, có còn là lái xe làm công ăn lương ở công ty nữa hay không.

Nàng nhớ lại mà xuất thần, ậm ừ một tiếng lại thôi.

Diệp Anh yên lặng chờ, thấy mì nở mới nhẹ giọng kêu nàng, "Thuỳ Trang, ăn đi."

"Ừ." Thuỳ Trang cầm lấy đũa Diệp Anh đưa qua.

Diệp Anh tựa như hiểu được lo lắng của nàng mới vừa rồi, chủ động nói, "Tôi đã nhớ được đường rồi, về sau không cần chú Trương đưa nữa, tự tôi có thể lái xe."

"Khụ." Thuỳ Trang sặc nước mì, không thể tin được hỏi lại, "Chị về sau còn đến nữa?"

Diệp Anh chớp mắt mấy cái, "Không được sao?"

"Cũng không phải," Thuỳ Trang lau miệng, vỗ ngực ho mấy cái, ý đồ làm cho bản thân mình thụ sủng nhược kinh bình tĩnh trở lại, thấp giọng than thở, "Chị không phải người dính người như vậy đâu."

Nàng dùng "dính người" chỉ là một tính từ trung tính, chỉ đơn thuần để hình dung thôi, Diệp Anh nghe xong lại hiểu lầm, ảm đạm rũ mắt, "Thực xin lỗi, tôi chỉ là muốn cùng em ăn trưa, không phải cố ý đến phiền em."

Thuỳ Trang sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy đối diện Diệp Anh đang tủi thân khuấy loạn tô mì.

"Tôi không nói chị phiền a." Nàng vội giải thích, "Tôi chỉ là...có chút không quen, chị đừng buồn mà..."

Nàng vẫn chưa thể quen được Diệp Anh 18 tuổi mẫn cảm, lời an ủi cứ lắp ba lắp bắp.

Nhưng mà, Diệp Anh người này đã bao giờ là người có tim thủy tinh cần người dỗ đâu.

"Chỉ là chưa quen thôi đúng không?" Diệp Anh tìm cơ hội, ánh mắt sáng lên, "Vậy tôi giảm lại tần suất lại nhé, hai ngày qua một lần, chờ em quen rồi thì mỗi ngày lại đến?"

Thuỳ Trang ngây người.

Thật không hề giống trong tưởng tượng của nàng, làm sao một giây trước Diệp Anh còn là bộ dáng muốn khóc, đảo mắt một cái lại bắt đầu cò cưa trả giá với nàng?

Diệp Anh nhìn nàng trầm mặc, suy nghĩ một lát lại nhượng bộ, "Ba ngày đến một lần?"

Cái tên láu cá này! Này là lựa chọn không cho cự tuyệt!

Thuỳ Trang bất lực, thầm thở dài, nhìn Diệp Anh chìa ngón tay nghiêm túc mặc cả với mình, bộ dạng không chịu buông tha cho đến khi đạt được mục đích mới thôi, lại cảm thấy vừa lòng đẹp ý —— không phải chỉ là muốn ăn trưa với nàng thôi sao, còn phí công lớn như vậy.

"Tùy tiện đi." Nàng mừng thầm, trên mặt vẫn giữ giá, dùng ngữ khí từ bi ân chuẩn, cúi đầu gắp sợi mì ngâm lâu có hơi trương lên, tránh cho biểu cảm hưng phấn của mình bị người phát hiện.

Thuỳ Trang ăn một miếng mì, nghe được đối diện Diệp Anh ôn nhu nói, "Cám ơn Thuỳ Trang."

"Ừ."

Nàng đáp cho có lệ, trong lòng thì hoa nở phơi phới, trống nhạc dập dìu:

Hừ! Chị cũng có hôm nay!

——

Buổi sáng bị sếp tổng hối thúc, Thuỳ Trang nhớ tới bản thiết kế còn chưa hoàn thành, không định nghỉ trưa muốn lên lầu làm tiếp, ăn mì xong nàng liền đuổi Diệp Anh về nhà, "Chị về đi, tôi còn phải làm việc."

Diệp Anh không hề khó chịu, "Chiều tôi tới đón em được không?"

"Được."

Lời nên nói đã nói xong, thế nhưng Diệp Anh lần lữa không muốn đi, Thuỳ Trang cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì, chưa nói lời tạm biệt. Nàng ngượng ngùng nhìn xung quanh, nhìn đến cửa kính tòa nhà phản chiếu hình ảnh hai người. Hai người trong kính, đứng tách xa hai bên, khoảng cách ở giữa phảng phất như có thể chen vào một người khác.

Thuỳ Trang bỗng nhiên nhớ tới trước kia Diệp Anh thường đặt nàng trên ghế phụ mà hôn tạm biệt.

Nhưng mà...

Nàng liếc mắt nhìn Diệp Anh im lặng đứng đằng kia, biết là không có khả năng, lắc đầu đuổi đi hình ảnh vô cùng thân thiết ngày xưa, đánh vỡ im lặng, "Cứ vậy đi, tạm biệt."

Diệp Anh chưa trả lời, cẩn thận hỏi, "Tôi có thể ôm ôm em một cái được không?"

"...được" Thuỳ Trang hơi giật mình, sau đó nhanh chóng tìm lý do cho bản thân: người quen này nọ đều có thể ôm cái ôm bạn bè mà, giữa hai người còn có quá khứ như vậy, ôm một chút cũng đâu có sao.

Diệp Anh nở nụ cười, tiến lên hai bước, vươn tay ôm nàng vào trong lòng.

Thuỳ Trang cảm giác được một bàn tay vỗ nhẹ vai nàng, lực đạo đều là nhẹ bâng, bên tai còn có hơi thở hữu lực hơi loạn, nhưng không thể so với nụ hôn cuồng nhiệt và cái hà hơi vào tai nàng trước khi mất trí nhớ của cô ấy.

Không quá ba giây đồng hồ, Diệp Anh lui lại, vì một cái ôm trong sáng mà cười đến mỹ mãn.

Thuỳ Trang ngược lại càng thẹn thùng, cúi đầu không dám đối mặt, "Về đi, tạm biệt."

Nói xong, nàng xoay người đi vào tòa nhà, sợ giây tiếp theo mặt mình sẽ đỏ lên, để Diệp Anh chế giễu.

Trở lại văn phòng, Thuỳ Trang rót tách trà, ngồi ngay ngắn trước bàn muốn lấy lại trạng thái công tác, nhưng nhịn không được lại ôm ngực hồi tưởng.

Loại cảm giác này hình dung làm sao đây? Tâm tình kích động? Tim đập thình thịch?

Nàng một mình đăm chiêu, Đàm Thiều Thi ăn trưa xong trở về, tiện nhìn thoáng qua, không khách khí đánh giá.

"Cậu...sao trông như dục cầu bất mãn vậy?"

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro