Bonus 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu bị một trận phá rối đánh thức, phát hiện Kỳ Duyên không an phận ở trên người nàng giở trò. Váy ngủ trên người đã mất đi tác dụng, bị lật lên rốn phía trên, một tay ma sát tiểu hồng phúc của nàng, dần dần dọc theo làn da nhẵn nhụi hướng về phía trước cửa khẩu, chiếm lĩnh hai ngọn đồi của nàng, sau đó hai ngón tay vo ve tiểu hồng phúc phía dưới, nhẹ nhàng từ từ quấy rối.

"A... Ách... Không nên... Đừng nháo... Không phải nói ngày quốc tế thiếu nhi đi nấu cơm dã ngoại sao? Nếu không dậy Trúc Anh sẽ náo loạn a...''

Bị kích thích, nhịn không được ngâm khẽ một tiếng, Minh Triệu nắm lấy bàn tay trước ngực đang tác quái, hô hấp gấp gáp đối với Kỳ Duyên nói.

Kỳ Duyên rời khỏi xương quai xanh của Minh Triệu, giương mắt nhìn xuống đồng hồ báo thức đầu giường, quay về hà hơi vào lỗ tai Minh Triệu.

"Ưm, không có việc gì, còn thời gian mà, em sẽ tận lực tốc độ nhanh hơn a"

"Đừng nổi hứng, dừng... Ngô... Ân..."

Kỳ Duyên dùng miệng ngăn chặn miệng Minh Triệu.

Rốt cục sau đó một trận run rẩy, Minh Triệu đạt được cao trào, thân thể buộc chặt cũng thả lỏng xuống, nàng từ từ hô hấp, có chút buồn bực đẩy người Kỳ Duyên, chưa kịp nói thì...

"Đùng đùng..."

Một trận tiếng đập cửa kịch liệt truyền đến.

"Mamy, mẹ, hai người nhanh lên một chút đi, bị muộn rồi a...''

Thanh âm ngoài cửa làm hai người bên trong một trận hoảng loạn, Minh Triệu oán trách không quên liếc mắt nhìn Kỳ Duyên.

"Đều là em, còn không mau đứng lên, đến lượt nữ nhi nóng nảy"

Hai người thu thập xong y phục, Minh Triệu mở cửa phòng, trước mắt xuất hiện một tiểu cô nương ba bốn tuổi, tóc quăn màu nâu, con ngươi màu rám nắng, thấp thoáng liền nhìn ra một tiểu Kỳ Duyên.

Lúc này tiểu cô nương chính là sốt ruột chờ ở ngoài cửa, trên mặt tràn đầy sốt ruột, Minh Triệu vội vàng sờ sờ đầu của nàng trấn an.

"Cục cưng, đi trước phòng khách chờ, mẹ cùng mamy lập tức tới"

Tiểu cô nương bĩu môi có chút mất hứng.

"Vậy mẹ nhanh lên một chút ra ngoài a"

Ước chừng qua nửa tiếng đồng hồ, hai người thu thập tốt mang nữ nhi đi, một nhà ba người ra ngoài cùng Lucie các nàng hội hợp. Đi tới địa điểm đã hẹn, Thảo Nguyên đợi nửa ngày phiền muộn nói.

"Các người thế nào lâu như vậy mới tới, giờ này mới ra ngoài, trực tiếp về nhà ăn cơm chiều luôn đi a"

"Khụ khụ, xin lỗi, phát sinh một số việc cho nên đã tới chậm, được rồi, đừng lãng phí thời gian, mau nhanh xuất phát, chậm chân thì thật là ăn cơm chiều"

Kỳ Duyên khụ khụ che giấu thanh âm, mau nhanh nói sang chuyện khác, giục mọi người đi.

"Phương Ly, Phương Ly, cậu sốt ruột chờ lâu không a? Đều do mamy cùng mẹ lăn giường"

Bên kia Trúc Anh có chút sốt ruột nhìn Phương Ly mất hứng, vội vàng làm sáng tỏ mọi chuyện, cho thấy bản thân thuần khiết.

Phương Ly liếc mắt nhìn Trúc Anh, biểu hiện vô tình hừ một tiếng quay đầu đi.

"Phương Ly, Phương Ly, đừng không để ý tới mình a, mình thực sự không muốn muộn, mình sai rồi có được hay không, cậu đừng giận mình"

Trúc Anh tội nghiệp nhìn Phương Ly, bộ dạng ủy khuất miễn bàn.

Bên kia Kỳ Duyên nhìn vẻ mặt lấy lòng, nữ nhi dáng dấp bộ dạng chân cún ở trong lòng hít một câu nữ đại bất trung lưu a.

Hai nhà tới nấu cơm dã ngoại ở bờ sông, Kỳ Duyên quen thuộc dọn xong than củi, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, Trúc Anh cùng Phương Ly hiếu kỳ vây quanh bên cạnh nàng bên, muốn biết khói bay lên là thiêu đốt thế nào.

Kỳ Duyên ở trước than củi thổi thổi, lửa nổi lên, một trận khói bay lên, hai vị tiểu bằng hữu đứng ở chỗ thuận, nhất thời bị khói bay vào, nước mắt chảy ròng, lấy tay đi dụi mắt. Cuối cùng tuy rằng lau hết nước mắt, nhưng trên mặt để lại vài dấu đen nhèm, biến thành hai con mèo nhỏ, dẫn tới mọi người cười một trận haha.

Thổi cơm xong, Phương Ly cầm một chuỗi thịt bò đã nướng đen kịt đưa cho Trúc Anh, cười hì hì đối nàng nói.

"Trúc Anh, đây là mình giúp cậu nướng nha, cậu ăn sạch thì mình sẽ không trách chuyện cậu đến muộn"

Trúc Anh nhìn một chút xiên thịt bò, lại nhìn một chút vẻ mặt chờ mong của Phương Ly, giả vờ trấn định nói.

"Phương Ly nướng nhất định ăn rất ngon, mình sẽ ăn sạch"

Nói xong tâm tình giống như ôm lao tới chiến trường, một phát đem xiên thịt nuốt vào trong bụng, xiên thịt đã bị nướng đến đen thành than, mới vừa vào miệng đầy khó chịu, bất quá nàng vẫn cho Phương Ly một cái dáng tươi cười, trái lương tâm nói.

"Không hổ là Phương Ly a, ăn rất ngon nha"

Mà Phương Ly nhìn Trúc Anh thoả mãn gật đầu.

"Cậu thích như vậy, mình đây đi nướng cho cậu nữa nha"

Nói xong xoay người vui vẻ rời đi.

Mà Trúc Anh nhìn Phương Ly hưng phấn rời khỏi, khóc không ra nước mắt.

Ăn uống no đủ hai vị tiểu hài tử đến nước sông trong suốt chơi đùa, Kỳ Duyên cũng nắm tay Minh Triệu dọc theo bờ sông tản bộ.

''Trước đây ngày quốc tế thiếu nhi, ba mẹ cũng sẽ mang em đi ra ngoài nấu cơm dã ngoại, hiện tại em cũng mang theo hài tử của em đi ra ngoài, chỉ là họ nhìn không thấy...''

Kỳ Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, ngôn ngữ sầu não.

Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên có chút thương cảm, yêu thương tiêu sái đến bên người nàng, ôn nhu vây quanh người nàng, dắt tay nàng, mười ngón tương khấu, tại nàng bên tai nhẹ giọng.

"Họ mất, còn có chị, chị sẽ cùng em chơi ngày lễ thiếu nhi, cùng mang em đi nấu cơm dã ngoại, vĩnh viễn cùng em"

Nghe Minh Triệu nói mang nàng chơi lễ nhi đồng, Kỳ Duyên quên hết ưu thương, nhịn không được nở nụ cười.

"Haha, em lớn như vậy rồi còn có thể chơi lễ nhi đồng gì a"

Cúi đầu hôn cái trán Kỳ Duyên, Minh Triệu nhãn thần kiên định nhìn nàng nói.

"Mặc kệ em già đi, trở nên làm sao, em đều là bảo bối của chị"

"Hìhì..."

Nghe Minh Triệu nói, Kỳ Duyên kìm lòng không được ngẩng đầu nhìn nàng, xung quanh bốn phía tràn ngập một loại không khí ấm áp.

Chỉ là các nàng không phát hiện cách đó không xa trong bụi cỏ, có hai người lén lút nhìn chằm chằm thân ảnh các nàng.

"Trúc Anh, mamy và mẹ của cậu, các nàng đang làm gì vậy?"

Phương Ly xoay đầu, có chút nghi hoặc hỏi Trúc Anh.

"Cái này mình biết nha, các nàng đang hôn nhẹ, mẹ nói đây là biểu đạt phương thức thích. Phương Ly, mình rất thích cậu, chúng ta cũng tới hôn nhẹ thế nào?"

"Thế nhưng mẹ mình nói hôn nhẹ là mang thai a"

"Sẽ không nha, chúng ta đều là nữ, chỉ có cùng nam sinh hôn nhẹ mới có thể mang thai, tới a, tới a, chúng ta tới hôn nhẹ a"

"Ngô, được rồi, chúng ta tới hôn nhẹ a"

Kỳ Duyên cùng Minh Triệu hoàn toàn không biết hành vi của bản thân cấp cho hai vị tiểu bằng hữu mang đến ảnh hưởng sâu xa cỡ nào.

Vì vậy trên đường trở về, Minh Triệu nhìn Trúc Anh ngủ, lòng có chút nghi hoặc vì sao tiểu tử kia ngủ cũng có thể mỉm cười?

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro