Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến ngày thứ bảy, hai người cùng đi đến hội để tham gia hóa trang.

"Ừm, không sai, tóc Kỳ Duyên vốn màu nâu, không cần đội tóc giả"

Kim Ngân chống cằm, chỉ chỉ máy tóc dài của nhân vật trên máy tính, gật đầu hài lòng.

"Được rồi, Kỳ Duyên, y phục này là của cậu, mau thay vào và đến Quốc Thiên trang điểm xem hiệu ứng thế nào"

Quốc Thiên chính là nam nhân duy nhất trong nhóm, hắn phụ trách phần hóa trang, cũng phụ trách vài hoạt động lặt vặt khác.

Bên kia Kỳ Duyên bước vào phòng thay đồ, ở đây Tuyết Nhi cũng đang háo hức hỏi.

"Còn mình a, mình làm gì?"

Nheo mắt, Kim Ngân trên dưới xem xét Tuyết Nhi một phen, cuối cùng ánh mắt cũng dừng trên khuôn mặt cô.

"Bạn vào vai tiểu Laury đi"

Kim Ngân chỉ chỉ vào cách ăn mặc đặc biệt của tiểu Laury trên màn hình máy tính.

"Hả? Sao mình lại vào vai này chứ?"

Tuyết Nhi vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm màn hình, vì sao vai cô cùng Kỳ Duyên chênh lệch như vậy?

"Hắc hắc, ai bảo cậu có gương mặt trẻ con làm chi, không nói nhiều, nhanh nhanh đi thay quần áo đi"

Cười gian một tiếng, Kim Ngân ném cho Tuyết Nhi bộ đồng phục học sinh, rồi nhanh đẩy cô vào phòng thay đồ, sau đó liếc nhìn về phía mọi người, đôi mắt chợt sáng lên, nhìn vào Lệ Hằng nở nụ cười ranh mãnh, vẫy vẫy tay.

"Đến đây, Lệ Hằng, nãy giờ quên mất cô"

Lệ Hằng theo hướng ngón tay Kim Ngân nhìn lại, một đôi giầy cao gót màu đen cùng với thanh kiếm lớn.

"..."

Lệ Hằng sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Kim Ngân, không thể tin chỉ chỉ vào chính mình.

"Ngoan, mau đi thay quần áo đi, không được bàn cãi"

Nhìn nữa ngày cũng không thấy Lệ Hằng phản ứng, Kim Ngân lắc lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai cô, nghiêm túc nói.

Thời gian hóa trang cũng kéo dài đến trưa, Kim Ngân khoanh tay trước ngực, một tay chống cằm, nhìn cách hóa trang cho nhân vật khác nhau của các thành viên mình, gật đầu hài lòng, sau đó liền vỗ tay một cái nói.

"Tốt rồi, ngày mai 8h chúng ta đến trung tâm Studio tập hợp, đông đủ sẽ vào phòng thu bắt đầu quay, còn hiện tại có thể giải tán''

Ngày thứ hai tại trung tâm Studio, Kỳ Duyên ôm bụng mình, mặc một bộ đồng phục màu xanh tay dài, cùng chiếc váy ngắn màu xanh, đầu đội chiếc mũ màu xanh, nhăn nhăn nhó nhó đi ra, đôi mắt nàng vì ngọn đèn chiếu vào mà vàng óng ánh, toát ra một loại khí tức thần thánh, bất quá với bản chất ngây thơ của cô cùng với cách hóa trang gọi cảm này không mấy phù hợp.

"Cắt''

Không biết đây là lần thứ mấy từ này được hét lên, người quay phim bất lực gãi đầu.

"Lacus là một tiểu thư quý tộc, là người có thái độ cực kỳ cao ngạo, biểu tình của cô mơ hồ như thế là sai"

"Nhưng cao ngạo là thế nào a?"

Kỳ Duyên cầm một cây đũa nhựa, nghiêng đầu nhìn bối rối, chẳng giống chút nào là pháp sư cao ngạo, ngược lại nhìn cứ như một tiểu phù thủy.

Bên cạnh đang chú tâm chụp ảnh cho Tuyết Nhi cũng thấy Kỳ Duyên bên kia không chút tiến triển, lòng cũng không nhịn được vì cô mà sốt ruột, vừa vặn nghe thợ chụp ảnh nói, Tuyết Nhi như là nghĩ đến cái gì, vội vàng kéo Kỳ Duyên qua một bên như là muốn nói gì đó.

Tuyết Nhi khăn choàng được buộc chung vào cặp sừng, khi nói chuyện cũng theo đó mà lắc lư, trông buồn cười làm Kỳ Duyên không nhịn được.

"Không được cười, nghe mình nói"

Bản thân muốn giúp Kỳ Duyên, vậy mà còn nhìn mình cười, thật đúng là không có lương tâm mà.

"Oh"

"Tên ngốc này, cậu chỉ cần nhớ lại lúc chị Minh Triệu không để ý tới cậu, sau đó cứ theo biểu tình đó mà làm, có hiểu chưa?"

"Oh''

Cố sức gật đầu, Kỳ Duyên đi về phía người chụp ảnh đang giục.

Lúc vợ không quan tâm mình là như thế nào? Kỳ Duyên trong lòng nỗ lực cố nhớ lại biểu tình Minh Triệu khi đó, từ từ...

"A, đúng rồi, chính là như vậy, rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, đổi tư thế, hơi ngẩng đầu lên, tay trái chống nạnh, tay phải giơ đạo cụ lên. Ok! Cảnh tiếp theo..."

Cuối cùng cũng xong, chụp ảnh lau mồ hôi, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng cứ như thế mà thuận lợi thì tốt rồi.

Tiếp theo bối cảnh là một toàn lâu đài sẽ trở thành mặt trận còn được bao phủ một ít cỏ giả, tạo ra cảm giác như cảnh trần bên ngoài, chính là muốn tạo cho hai nhân vật bối cảnh chiến đấu, Kỳ Duyên đối mặt cùng nữ lang mặt thỏ tay đang cầm kiếm là Lệ Hằng.

Lệ Hằng nào giờ chưa đi qua giày cao gót, vì thế bước đi có vẻ cứng ngắc, cũng may đây chỉ là chụp ảnh, không phải là quay phim, nếu không thì với động tác như vậy chỉ sợ rằng đơn giản bước đi thôi cũng là gian nan.

Theo yêu cầu của người chụp ảnh, hai người họ đứng như đối đầu, Lệ Hằng tỏ ra rất chuyên nghiệp, người chụp ảnh mới vừa hô bắt đầu thì lập tức có thể nhập vai, vẻ mặt sát khí nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, còn Kỳ Duyên lại quay về biểu tình mơ hồ bối rối như ban đầu làm thợ chụp ảnh thật muốn sinh khí.

"Không đúng, biểu tình như vậy là không đúng, khinh miệt, biểu tình khinh miệt, hiểu hay không?"

Kỳ Duyên lắc đầu.

"Là khinh bỉ đó"

Kỳ Duyên lại lắc đầu.

"Xem thường''

Kỳ Duyên vừa định tiếp tục lắc đầu, Tuyết Nhi bên cạnh phất phất tay, làm khẩu hình miệng đọc tên Minh Triệu.

Rốt cuộc Kỳ Duyên như hiểu ra cái gì liền gật đầu, cũng làm cho thợ chụp ảnh thở phào nhẹ nhõm, tốt cuối cùng cũng có từ hiểu.

Vừa một tiếng bắt đầu, biểu tình Kỳ Duyên liền thay đổi, tuy nói là thay đổi, còn không bằng nói chính xác hơn là mặt không một chút biểu tình, từ trên người tản ra loại lãnh khí, làm Lệ Hằng cũng nhịn không được mà rùng mình. Tuy là Kỳ Duyên ánh mắt nhìn chằm chằm Lệ Hằng, nhưng cảm giác cho thấy chính là xem cô ấy giống như không khí, căn bản không hề tồn tại.

Biểu tình Kỳ Duyên làm cho thợ chụp ảnh không khỏi vỗ tay trầm trồn khen ngợi, cái cô gái này cơ hồ nói gì đều là không hiểu nhưng khi diễn đạt cảm xác này cô lại là thập phần thể hiện y như đúc, hắn trong lòng không khỏi tán thưởng, ngay cả đôi mắt Kỳ Duyên đều nhu hòa rất nhiều, nhìn Kỳ Duyên như vậy mà nhập vai, thợ ảnh vội vàng kêu lên.

"Cảnh kế tiếp"

Cảnh kế chính là cảnh Lệ Hằng đánh bại Kỳ Duyên, mang cô ấy đặt dưới thân.

"Cái này, xin hỏi, tôi nên thế áp thế nào?"

Lệ Hằng đối với nội dung vở kịch thập phần kinh ngạc, cô chút bối rối quay sang hỏi người chụp ảnh.

"Còn có thể áp thế nào? Dĩ nhiêu là cưỡi lên người cô ta, kiếm kề vào cổ cô ấy là được"

Vì vậy, theo cốt truyện không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, khung cảnh hiện tại cái gì cũng không thấy rõ, Lệ Hằng ngồi trên người Kỳ Duyên, một tay chống xuống ngang đầu Kỳ Duyên, tay còn lại cầm kiếm kề sát cổ cô ấy, trông giống như vì yêu nhau mà hận.

''Ok, hai cô có thể đứng lên''

Thợ chụp ảnh ở những góc độ khác nhau mỗi người mà lựa ra vài hình ảnh, Lệ Hằng cơ thể cũng thả lỏng thoải mái, mới vừa muốn đứng dậy cảm thấy chân đã tê rần, trong lòng một cái dự cảm bất ổn, liền ngã xuống trên người Kỳ Duyên, môi Lệ Hằng vừa vặn lướt nhẹ qua má Kỳ Duyên khiến trái tim cô đập tràn trống liên hồi.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro