Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Minh Triệu mà nói, nếu có cô bên cạnh Kỳ Duyên hiện tại, giúp Kỳ Duyên tiếp nhận việc gia nhập giải trí chuyện này có thể xảy ra, thế nhưng bây giờ cô hiện đang tận thành phố L xa xôi, để Kỳ Duyên một mình tiếp nhận với một mớ hỗn độn, cho dù bản thân Kỳ Duyên muốn đi cô cũng không đồng ý mà vì sao Minh Tú lại nói Minh Triệu không có phản đối?

Này tất cả là bởi vì một cuộc điện thoại, một người tự xưng là đại diện của TH.

"Xin chào, là Phạm Tổng đúng không?"

Một giọng nữ âm thanh trầm truyền đến, khiến Minh Triệu chút cảnh giác. Cô nhíu mày, tựa hồ cũng đã rất lâu không ai dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cô.

"Là tôi"

Ngắn gọn trả lời bằng giọng lạnh tanh, Minh Triệu chính là dùng phương thức biểu đạt trong lòng không hài lòng.

"Haha, tôi là tổng tài của TH, Phan Tuyết Anh, tôi nghĩ cô có thể cũng biết qua tôi"

Lời nói ra nghe thấy thái độ chút thú vị, bất quá khi nghe làm ánh mắt Minh Triệu ngưng động.

Tuyết Anh hiện đang phụ trách tổng tài tại công ty giải trí TH, cha mẹ cùng với cha Kỳ Duyên chính là bạn rất thân cùng nhau từ nhỏ, xem nhau như anh em, cơ bản hai bên công ty cũng không tệ, nhưng không biết về sau xảy ra chuyện gì mối quan hệ hai bên bắt đầu bất hòa, tình trạng này kéo dài cho đến khi cha Kỳ Duyên gặp tai nạn giao thông qua đời thì sau đó hai bên mới cùng nhau hòa hợp lại nhưng lại lần thứ hai quan hệ cắt đứt.

Lần trước Kỳ Duyên bị nhân viên bên TH tiếp cận, Minh Triệu có cho người điều tra qua tư liệu về công ty này, xong kết quả lại nằm ngoài dự đoán. Hai nhà mối quan hệ nói sâu không sâu mà cạn không cạn, nếu nói là có mối oan cừu đại hận thì lại càng không có khả năng, mà hôm nay Tuyết Anh lại chủ động tìm đến làm Minh Triệu trong lòng đầy nghi hoặc.

"Tuyết Anh tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì sao?"

Cho dù trong lòng đang tồn tại rất nhiều nghi hoặc, Minh Triệu cũng không biểu lộ ra ngoài, trái lại rất bình thản hỏi Tuyết Anh mục đích, biểu hiệu cho thấy không chút nào lưu tâm.

"Haha, tôi gọi cho cô là từ cô cần một người, tôi muốn Kỳ Duyên"

"Không được"

Không đợi Tuyết Anh nói hết, vừa nghe cô ta muốn Kỳ Duyên, Minh Triệu liền lớn tiếng cắt đứt lời, cơ bản với Phạm Tổng nhà ta khi đối diện bất cứ sự tình nào đều không sợ hãi, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Kỳ Duyên lập tức trở nên không bình tĩnh. Liền nhận ra bản thân có phần phản ứng quá khích, Minh Triệu ho khan che giấu, nói sang chuyện khác.

"Khụ khụ, cô rốt cuộc là muốn làm gì?"

Cơ bản ban đầu thái độ chút vui vẻ, sau đó liền đột nhiên trở nên nghiêm trọng, Tuyết Anh do dự một lúc nói.

"Cô có biết tại sao hai bên gia đình chúng tôi trở nên bất hòa hay không?"

"Vì sao?"

"Lúc trước hai nhà chúng tôi sở dĩ trở nên bất hòa là bởi vì cha tôi và cha Kỳ Duyên ngày xưa nảy sinh tình cảm cùng nhau. Chuyện bại lộ, hai người bị ép phải kết hôn từ đó mới có tôi và Kỳ Duyên"

Giọng nữ trong điện thoại kể lại câu chuyện với âm thanh buồn tẻ, chỉ là cái sự việc này làm Minh Triệu bất ngờ, cô kinh ngạc che miệng, tự mình ngăn bản thân không cho phát ra âm thanh kinh hô.

"Dĩ nhiên mãi cho đến khi hai chúng tôi được sinh ra thì hai gia đình mới lần nữa gặp gỡ. Tôi cùng Kỳ Duyên khi đó cũng là hiểu chuyện một chút, cô chắc chắn sẽ không biết Kỳ Duyên khi còn nhỏ như thế nào đâu, khi Kỳ Duyên còn bé, quả thật chính là một tiểu bá vương, luôn là tiểu quỷ đi gây chuyện khắp nơi"

Tuyết Anh giọng nói tưởng nhớ lại làm Minh Triệu lòng có chút đố kỵ, cô chính là biết rõ bản thân nhưng chưa từng biết qua Kỳ Duyên, chỉ mới nghĩ đến thôi đã làm Minh Triệu muốn phát điên.

"Lúc đó liền xảy ra chuyện, cô có phải cũng cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng lúc đó tai nạn xảy ra khi Kỳ Duyên 12 tuổi, vì sao hiện tại trí não cô ấy ngây ngô như vậy chỉ tầm như đứa trẻ 5, 6 tuổi?"

Tuyết Anh không cho Minh Triệu thời gian trả lời, lại chính mình tiếp tục nói.

"Bởi vì Kỳ Duyên lúc 6 tuổi thì trí não đã như vậy đình trệ, nguyên nhân bắt nguồn từ mâu thuẫn gia đình. Khi đó tuy rằng mối quan hệ hai bên gia đình đã hồi phục, nhưng trên thực tế chân chính cũng chỉ có tôi và Kỳ Duyên, cha của chúng tôi không hề gặp mặt nhau cho nên khi đó cha tôi nhờ tôi chuyển lời đến cha của Kỳ Duyên, mẹ và cha tôi kết hôn cũng bởi vì lợi ích của gia đình, bọn họ vốn không can thiệp vào chuyện riêng của nhau, chỉ có tôi chính là kết nối duy nhất giữa hai người, cha tôi nói cho tôi biết, ông đối với mẹ tôi chỉ là trách nhiệm, nhưng đối với cha Kỳ Duyên mới chân chính là yêu nhưng gia đình Kỳ Duyên không như vậy, mẹ cô ấy là thật sự yêu ông ta. Khi đó tôi còn quá nhỏ để hiểu hết ý tứ trong lời nói của cha mình, cũng không biết rõ mức độ nghiêm trọng sự việc để giúp cha tôi chuyển lời, một lần tôi đến Nguyễn gia chơi, vì vui nên tôi đã đem những lời này nói cho mẹ Kỳ Duyên biết, nhờ bà nói lại với cha cô ấy. Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày hôm đó, chiếc váy trắng Kỳ Duyên dính đầy máu, cô ấy khóc thét từ phòng chạy ra, miệng kêu to cứu cha tớ cứu cha tớ, thì ra khi mẹ Kỳ Duyên biết chuyện hai bên xảy ra mâu thuẫn, bà cầm dao đâm ông, mặc dù sau đó ông ấy được cứu, giống như tất cả mọi việc chưa hề xảy ra, nhưng Kỳ Duyên chính là vì quá sợ hãi nên quên đi sự việc xảy ra ngày hôm đó. Sau này cha mẹ cô ấy trước mặt Kỳ Duyên luôn tỏ ra hạnh phúc vui vẻ, mục đích muốn Kỳ Duyên phục hồi, chỉ là hoàn toàn không có tác dụng. Những chuyện kế tiếp chắc cô cũng đã biết, họ gặp tai nạn giao thông, Kỳ Duyên đối diện với những chuyện kinh hãi này hình như là thói quen, trốn tránh sự thật và muốn quên đi khiến Kỳ Duyên lần nữa dừng lại tuổi 12, bất quá điều này cũng khiến cô ấy có chút lớn lên, chỉ là về sao quá được bảo vệ mới làm Kỳ Duyên không thể lớn"

Kể xong, Tuyết Anh trong lời nói chứa đầy sự hối hận.

"Lúc trước nếu không phải tại tôi, Kỳ Duyên sẽ không biến thành như vậy, cho nên tôi vẫn muốn bù đắp lỗi lầm của mình. Mấy năm nay tôi một mực tìm phương pháp giúp cô ấy khôi phục, tâm trí Kỳ Duyên như thế nguyên nhân cũng bởi vì bị đã kích, bản thân lại không muốn đối diện với sự thật vì thế liền chọn biện pháp trốn tránh. Tôi đã tìm rất nhiều bác sĩ, bọn họ đã cho tôi một số biện pháp, làm cho người bệnh nhớ lại sự tình lúc trước, dĩ nhiên điều này sẽ làm cho Kỳ Duyên cực kỳ sợ hãi nhưng cũng cho cô ấy chính mình đối diện lại. Tuy nhiên nếu trong một ngày tái hiện lại hàng loạt sợ rằng cô ấy chỉ có thêm nặng, vì thế tôi dự định cho Kỳ Duyên gia nhập làng giải trí, cho dù không khiến cô ấy phục hồi cũng có thể giúp cô ấy trưởng thành hơn, xin cô vì Kỳ Duyên mà chấp nhận"

Lúc Tuyết Anh nói rõ nguyên nhân, Minh Triệu vẫn không trả lời, có vẻ câu chuyện vừa rồi đã gây shock, nhưng vẫn là xem xét tính khả thi của đề xuất này.

Đợi một lúc, Tuyết Anh chỉ còn muốn bỏ cuộc, Minh Triệu giọng khàn khàn nói.

"Cô nói lần đầu tiên Duyên dừng lại ở 6 tuổi, nhưng lần thứ hai lại để cô ấy có thời gian trưởng thành là sao?"

"Giống như máy vi tính, nếu lưu quá nhiêu tài liệu thành ra quá tải, khi xử lý sẽ trợ lại trạng thái ban đầu, Kỳ Duyên trải qua hai lần đã kích như vậy, lần đầu khiến cô dừng lại ở 6 tuổi, lần thứ hai là 12 tuổi, bất quá bởi vì do bảo bọc thái hóa cho nên tâm trí cô ấy khó phát triển"

Nghe Minh Triệu hỏi ý tứ có phần giao động, Tuyết Anh tỉ mỉ giải thích.

Minh Triệu cắn cắn môi, cô không như vậy mà dễ dàng tin giao Kỳ Duyên, nhưng bản thân cũng rõ điều này có thể đúng. Minh Triệu lòng cảm thấy bất lực, cô không hiểu Kỳ Duyên, lại càng không có cách giúp Kỳ Duyên bình phục, lần đầu tiên vì vấn đề liên quan đến Kỳ Duyên mà cảm thấy bản thân thất bại.

"Cô giúp Duyên như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"

Trầm mặc, Tuyết Anh há miệng nhưng cũng chưa nói ra lời nào, cô liếc nhìn thân ảnh không xa đang bận rộn, cười thoải mái nói.

"Trước đây tôi còn cho là mình thích Kỳ Duyên, vì vậy tôi cũng cam tâm vì cô ấy mà đi nhiều nước như vậy, mục đích tìm biện pháp giúp cô ấy bình phục. Hiện tại, tôi hiểu cái đó không phải là yêu, có thể chỉ là trách nhiệm mà thôi, yên tâm, yên tâm, tôi sẽ không giành cô ấy với cô"

Đối với lời nói trêu chọc của Tuyết Anh, Minh Triệu vẻ mặt đầy kiên định, cô nhíu mày nói.

"Cho dù là cô có muốn, tôi cũng sẽ không buông tay"

Cho dù lúc trước có mơ hồ, nhưng hiện tại đã rõ tâm tình đối với Kỳ Duyên vì thế mà khẳng định.

"Hay là thôi đi, cô vợ nhà tôi cũng rất ghen"

Hướng tay phất phất kêu Minh Tú tới, nhéo nhéo má cô, tự hào nói trong điện thoại.

Minh Triệu cong khóe miệng, mặc dù âm thanh nghe ra nhẹ nhàng nhưng cũng là sự đe dọa không nhỏ.

"Tôi tuy rằng là người giám hộ của Duyên, nhưng nếu cô ấy không muốn, tôi cũng không ép cô ấy, cho nên cô trước tiên nên đi hỏi Duyên, nếu như cô ấy đồng ý, vậy thì giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô"

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro