Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Lệ Hằng chỉ có ba phòng, hai phòng đầu khi mở không thấy Kỳ Duyên, đến phòng thứ ba, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bên trong thân ảnh làm trái tim Minh Triệu dường như ngừng đập. Kỳ Duyên ngồi trên giường như con rối, hai má hỏm vào, mắt đỏ sưng lên, cơ bản dáng dấp đứa nhóc hoạt bát khả ái lại biến thành ra như vậy, Minh Triệu tim thắt chặt có chút hít thở không thông.

Kỳ Duyên nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Minh Triệu cắn chặt môi, đôi mắt ngấn nước nhìn mình, ánh mắt hai người giao nhau, Kỳ Duyên nhận ra sự đau thương từ ánh mắt Minh Triệu, nguyên bản không biểu tình liền có chút giật mình, Kỳ Duyên đôi mắt trống rỗng lần hai rưng rưng nước mắt.

"Duyên..."

Minh Triệu che miệng, đi đến bên cạnh Kỳ Duyên, có chút chần chừ đưa hai tay muốn xoa đôi má gầy gò của Kỳ Duyên lại bị Kỳ Duyên lùi về phía sau hành động tránh né.

"Duyên không muốn nhìn thấy chị, chị là kẻ lừa dối, lừa dối...''

Nói xong lời này, Kỳ Duyên đem chăn chùm kín người cuộn tròn lại như con óc sên, tựa hồ chăn có thể làm cô trốn được Minh Triệu, cho dù chăn ngăn trở thế nhưng thân thể trong chăn một chút lại rung lên, Minh Triệu biết Kỳ Duyên là đang khóc.

"Duyê , em nghe chị nói, tất cả đều không phải, không phải như vậy"

Nhìn thấy Kỳ Duyên đối với chính mình là bài xích, tâm Minh Triệu lại nổi lên trận đau đớn.

Minh Triệu vươn tay, dù cách chăn nhưng vẫn đem Kỳ Duyên đang cuộn tròn ôm vào trong lòng nói.

"Lúc trước, lúc trước chị đích thật là nghĩ như vậy nhưng về sau chị phát hiện chị là gả cho một đứa trẻ rất đáng yêu như em, sẽ tận tâm chăm sóc chị, sẽ vì bảo vệ chị mà không sợ thương tổn, mỗi tuần, mỗi tuần đều sẽ quấn quít bên chị muốn ăn đậu. Duyên, xin lỗi, xin lỗi đã nói những lời làm tổn thương em, xin lỗi vì lúc trước buông bỏ em, hiện tại chị rốt cuộc cũng rõ, Duyên, chị thích em, tha thứ cho chị được không?''

Minh Triệu lần đầu tiên buông bỏ hết cái gì là khí chất, hạ thấp mình chân thành thú nhận cùng xin lỗi. Đây là điều từ trước tới nay đối với Minh Triệu là không hề, nhưng vì Kỳ Duyên, cô ấy nguyện ý.

Nghe những lời Minh Triệu vừa nói xong, Kỳ Duyên thân thể đang co rúm cũng buông lỏng một chút, không biết nên phản ứng thế nào.

"Duyên, em theo chị trở về được không?"

Minh Triệu thanh âm mềm mại, nhìn Kỳ Duyên thái độ có chuyển biến, cô không ngừng cố gắng thuyết phục

Kỳ Duyên trong chăn, lắng nghe những lời chân thành của Minh Triệu, cũng nhớ lại những chuyện lúc trước. Minh Triệu chính miệng nói thích cô cũng làm tâm tình Kỳ Duyên vui vẻ lên. Nếu nói không cảm động là không đúng, nhưng nói tha thứ, Kỳ Duyên trong lòng có chút khó xử, lại nhớ đến lúc ở bệnh viện nghe được sự thật, bây giờ đối mặt với lời giải thích của Minh Triệu, Kỳ Duyên thật không biết có nên tin tưởng hay không. Hai người trong lúc đó sự tin tưởng mất đi thì rất khó mà xây dựng lại.

Từ trong chăn chỉ thấy đầu lắc qua lắc lại, nửa ngày không có phản ứng, Minh Triệu có chút khó nhịn kêu.

"Duyên, Duyên''

Lệ Hằng đứng ở cửa nhìn Minh Triệu giải thích cùng Kỳ Duyên, còn nghĩ Kỳ Duyên sẽ tha thứ cho Minh Triệu rồi cùng cô ta trở về, ai biết Kỳ Duyên cư nhiên cự tuyệt, điều này làm Lệ Hằng không khỏi vui mừng, cô tiến lên từ trong lòng Minh Triệu đoạt lấy Kỳ Duyên, quay sang Minh Triệu nói.

"Kỳ Duyên không muốn cùng cô trở về, mời đi cho''

Trong lòng Lệ Hằng, Kỳ Duyên trong chăn lộ ra cái đầu, không nhìn qua Minh Triệu, trái lại hai tay nắm chặt y phục Lệ Hằng giống như đứa trẻ thất lạc vừa tìm được người thân. Hành động này của Kỳ Duyên làm trong lòng Minh Triệu như dao cắt, cố gắng giữ cho mình dáng dấp bình tĩnh, nhìn Kỳ Duyên không nói gì.

Bắt đầu từ khi nào, Kỳ Duyên của cô lại ỷ vào người khác? Cơ bản cứ nghĩ cuộc sống của Kỳ Duyên, ngoài những người thân ra sẽ không cùng ai thân thiết, cho đến lúc này, những hiểu lầm Minh Triệu cho rằng chỉ cần giải thích rõ ràng là được, thế nhưng hiện tại xem ra nàng nghĩ quá đơn giản.

Minh Triệu nghĩ Lệ Hằng đối với hai người bất quá cũng chỉ là người ngoài, nên khi vào cửa đã mạnh dạn tuyên bố chủ quyền bản thân mới là người sở hữu Kỳ Duyên, nhưng hiện tại đối với lựa chọn của Kỳ Duyên, nghĩ đến lời tuyên bố bản thân khi nảy mà buồn cười, giống như lời nói dối lại bị chính người trong cuộc vạch trần, Minh Triệu cao ngạo khí chât giờ đây có chút chật vật, Minh Triệu cũng nhận ra, thời gian rời khỏi Kỳ Duyên, có thể Lệ Hằng trong lòng Kỳ Duyên đã có vị trí hơn.

Nhìn cảnh hai người ôm nhau trước mắt, Minh Triệu khuôn mặt bình tĩnh càng khó duy trì, Minh Triệu lộ ra nụ cười khổ sở.

"Duyên, tự chăm sóc bản thân, chị sẽ lại đến thăm em"

Biểu hiện của Kỳ Duyên cũng làm cho Minh Triệu biết rõ, bản thân cô hoàn toàn chưa quên câu nói xem Kỳ Duyên như kẻ si ngốc đã làm Kỳ Duyên tổn thương quá sâu. Tuy rằng Kỳ Duyên lựa chọn ở lại nhà Lệ Hằng, điều này làm Minh Triệu thương tâm, nhưng cô cũng không ý định từ bỏ, mặc kệ thế nào, cũng sẽ chờ, chờ thời gian Kỳ Duyên nguôi ngoai.

Bất quá trước đó cô còn một việc muốn biết rõ, Lệ Hằng nói đến tình trạng Kỳ Duyên, cũng không giống bản thân mình đơn giản buồn như vậy, đi vào phòng nhìn thấy Kỳ Duyên, cô biết thân thể Kỳ Duyên càng ngày càng gầy.

Minh Triệu đè nén lại cảm xúc lo lắng, ngồi trên xe gọi điện thoại cho Minh Tú.

Qua điện thoại giọng Minh Tú có chút nghiêm trọng nói.

"Bác sĩ cho biết Kỳ Duyên bị chứng biến ăn nguyên nhân là do não bộ, có vẻ lúc trước Kỳ Duyên từng bị qua cho nên khi kiểm tra mới phát hiện, hai ngày nay em ấy đều không muốn ăn bất cứ gì, ăn vào một chút liền lập tức nôn ra"

Minh Triệu cuối đầu, im lặng một hồi lâu, sắc mặt trở nên tái nhợt, vừa nghĩ tới Kỳ Duyên thân thể gầy yếu, lòng cô lại cảm thấy đau.

Cúp điện thoại, lúc này Minh Triệu mới hiểu vì sao thái độ Lệ Hằng đối với mình lại kịch liệt như vậy, bản thân cô nghĩ tới còn cảm thấy câm giận chính mình, huống hồ gì Lệ Hằng đối với Kỳ Duyên là có tâm ý.

"Kỳ Duyên nói cho mình biết, vì sao Kỳ Duyên không cùng cô ta trở về?''

Nhìn Minh Triệu đi rồi, Kỳ Duyên lập tức rời khỏi cái ôm của Lệ Hằng, tinh thần càng thêm sa sút, Lệ Hằng nhịn xuống có chút miễn cưỡng hỏi.

"Mình không biết, mình sợ những lời đó, tất cả cũng đều là giả"

Đầu gối vào giữa hai chân, lúc này Kỳ Duyên tựa hồ vì bản thân mình mà cố tạo cho mình vỏ ngoài bảo vệ, cự tuyệt bất cứ ai tiến vào thế giới riêng mình.

Lệ Hằng bây giờ mới rõ, hóa ra trong lòng Kỳ Duyên cũng chỉ có một mình Minh Triệu mà thôi. Đối với Minh Triệu, Lệ Hằng ban đầu là chán ghét, cô ta chiếm được trái tim Kỳ Duyên mà không biết quý trọng, trái lại xem như không biết, bỏ qua nổ lực của Kỳ Duyên nhưng vừa khi nảy, vì muốn gặp Kỳ Duyên, cô không màng nghĩ đến bản thân mà lấy tay chắn cửa, điều này làm cách nhìn của Lệ Hằng về Minh Triệu có chút thay đổi.

Trong lòng cô ta là có Kỳ Duyên, Lệ Hằng trong lòng bất đắc dĩ nghĩ đến, tuy rằng bản thân cũng thích Kỳ Duyên, thế nhưng từ biểu hiện của Kỳ Duyên cũng biết, một câu nói của Minh Triệu đều tác động đến Kỳ Duyên, lúc này cũng rõ người Kỳ Duyên thích là ai.

Tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng nhớ đến Kỳ Duyên bộ dáng tươi cười, lòng liền nhẹ nhõm, chỉ cần Kỳ Duyên có thể vui vẻ, như vậy là đủ rồi, không phải sao? Tình cảm là không thể miễn cưỡng, vì sao không vì thế mà chúc phúc hai người họ.

"Kỳ Duyên, có muốn biết lời nói cô ấy là thật hay giả không?"

Trong lòng nghĩ thông suốt, Lệ Hằng biết rõ vị trí bản thân, trong lòng âm thầm thở dài, cố gắng đè nén cảm xúc bên trong xuống, giả vờ không có gì hướng Kỳ Duyên nói.

Quả nhiên, vừa nhắc đến Minh Triệu, Kỳ Duyên lập tức ngẩng đầu, tinh thần chút khôi phục, đôi mắt chờ mong nhìn Lệ Hằng kéo thật dài một tiếng.

"Muốn''

Nếu như quá dễ dàng tha thứ cho Minh Triệu, cô ấy như vậy sẽ không biết gì là quý trọng, Lệ Hằng trong đầu liền nghĩ ra một ý tưởng, có lẽ nên khiêu khích cô ta, Lệ Hằng cũng vì Kỳ Duyên thở ra một hơi, tìm cách.

"Muốn biết sao? Nếu muốn biết thì bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Kỳ Duyên đều phải ăn cơm, không được nôn ra, được không?"

Trước vấn đề tình cảm cần giải quyết, thì việc sức khỏe Kỳ Duyên vẫn là quan trọng hơn. Sau khi nhìn thấy Kỳ Duyên gật đầu, Lệ Hằng kề bên tai nói nhỏ.

''Chúng ta sẽ thế này... Lại thế này... Có hiểu không?"

"Nhưng mà..."

Kỳ Duyên có chút do dự, ấp a ấp úng nói không nên lời, bảo cô làm như vậy với Minh Triệu, Kỳ Duyên thật sự không đành lòng.

"Không nhưng mà, nếu muốn biết rõ cô ta đối với cậu có thật lòng hay không thì chỉ có làm như vậy"

"Oh"

Nhìn vẻ kiên quyết của Lệ Hằng, Kỳ Duyên đành miễn cưỡng đáp ứng.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro