Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Khụ khụ, ông nội, mời dùng trà"

Không biết Minh Triệu lúc nào rời đi, khi quay lại trên tay bưng chén trà, cung kính dâng, nguyên lai ban đầu còn muốn làm khó nàng, ai ngờ nhìn thấy cháu gái mình vui vẻ, liền đối với nàng quên hết.

Uống trà xong, ông Nguyễn hắn giọng nói.

''Tới đây, ngồi xuống ăn cơm đi, sau này tất cả đều là người một nhà"

Lúc này Kỳ Duyên cắn ngón tay nói.

"Ông, con muốn ăn đậu"

Minh Triệu hướng bàn ăn đi tới, vừa nghe Kỳ Duyên nói, bước chân muốn lảo đảo, thiếu chút nữa trượt té.

"Đậu? Cái gì ăn đậu? Duyên, con muốn ăn đậu gì, ông liền kêu người làm cho con ăn"

Ông Nguyễn có chút nghi hoặc, bất quá vẫn là yêu thương vuốt đầu Kỳ Duyên, nhất nhất xem như cho dù có là mặt trăng trên trời cũng phải cho người hái xuống, mà Kỳ Duyên nhìn thấy biểu tình Minh Triệu, muốn nói lại thôi.

Ông Nguyễn theo ánh mắt nàng nhìn về phía Minh Triệu, có chút kỳ quái, cháu gái là người vốn rất kén ăn, như thế nào hôm nay lại muốn ăn đậu?

"Sao? Con cho Duyên ăn cái gì mà con bé lại còn rất muốn ăn nữa?"

Đậu muội muội của ta, ai muốn cho nàng ăn a? Minh Triệu trong lòng nhịn không được mắng thầm nhưng sắc mặt vẫn không chút biểu tình, đáp lại.

"À, đó là món mà con tự làm khi còn là lưu học sinh nước ngoài, Duyên nếu thích ăn, tối về sẽ làm cho em ăn. Được rồi, giờ chúng ta nên ăn cơm trước"

Minh Triệu vội vàng nói sang chuyện khác.

Trên bàn cơm, bầu không khí ba người có điểm nặng nề.

"Duyên, ăn xong thì về phòng con thu xếp xem cái nào cần mà mang về nhà bên đó thì mang"

Ông Nguyễn yêu thương xoa đầu Kỳ Duyên.

Mà Minh Triệu biết đây là lý do ly khai Kỳ Duyên để có điều muốn nói với mình.

Không hề nghi ngờ, Kỳ Duyên vội vã ăn hết chén cơm của mình, vui vẻ đi về phòng soạn đồ.

"Ngày hôm qua con và Duyên ở chung như thế nào?"

Ông Nguyễn bình thản hỏi.

''Rất tốt, Duyên rất khả ái, hôm qua con uống say, chính là em ấy chăm sóc"

Tuy rằng là do bản thân tự làm.

"Duyên là đứa trẻ ngoan, chăm sóc tốt cho nó, đừng để ta biết con bắt nạt nó"

"Con biết, Duyên dễ thương như thế, con làm sao có thể nỡ bắt nạt em ấy?''

Minh Triệu chầm chậm trả lời, bản thân thoạt nhìn rất bình tĩnh.

"Tốt nhất là như vậy, qua hai ngày nữa, con đến Nguyễn thị tiếp quản đi, ta già rồi, đã đến lúc nghỉ ngơi, ta chuẩn bị đi du ngoạn, Duyên nhờ con chăm sóc"

Lúc này ông Nguyễn tựa hồ rất lo lắng cháu gái, vẻ mặt hiền lành.

"Được, con sẽ"

Không biết trả lời như thế nào, Minh Triệu lúc này chỉ có thể cho ông Nguyễn một cái nhìn kiên định như lời hứa hẹn.

"Để người làm dẫn con đi tìm con bé, ta xem ra đứa trẻ nhà ta rất thích con, nếu như không thấy con chắc sẽ sốt ruột, bằng không lát nữa xuống tới lại nói ta lưu giữ vợ nó không tha"

Minh Triệu đứng dậy, nhìn ông Nguyễn thật lâu.

"Ông đúng là người ông tốt"

Nói xong liền xoay người, đang muốn đi theo người làm lên lầu, chỉ nghe phía sau truyền đến giọng Kỳ Duyên có chút tự hào.

"Đó là đương nhiên rồi, à à đúng rồi, đừng nói với chị xinh đẹp là Duyên thích đậu của chị ấy nhé''

Minh Triệu gia tăng tốc độ hướng lầu đi lên, lòng tự nhủ.

"Không nghe thấy, không nghe thấy..."

Theo người làm đi đến phòng Kỳ Duyên.

"Cốc... Cốc..."

Mới vừa gõ được hai tiếng, cửa phòng liền mở ra.

"Vợ, vợ, chị xem, đây là phòng của em a''

Mang theo một chút ý khoe khoang, Kỳ Duyên lôi kéo Minh Triệu vào phòng mình.

Cơ bản Kỳ Duyên cảm thấy, Minh Triệu sẽ nghĩ phòng của mình hẳn là những bức tường màu hồng phấn, trang trí bên trong như một giang phòng công chúa, không nghĩ đến bên trong lại trong như một bức tranh sơn dầu cảnh biển còn có một con thuyền bằng nệm nước thay thế cho chiếc giường, ngay cả trần nhà cũng được hòa thành bầu trời xanh, tạo cho cảm giác như đang ở một bãi biển đẹp, phía trước chỉ thấy biển rộng mênh mông hòa vào bãi cát vàng óng, một chiếc thuyền bạc nhỏ phiêu đãng giữa biển, làm cho một cảm giác thật tuyệt vời.

"Thế nào? Thế nào? Đẹp không? Đây là do Duyên vẽ nha"

Nhìn đứa trẻ trước mặt mở to đôi mắt như trong chờ sự biểu dương, Minh Triệu có chút buồn cười.

"Haha, Duyên, em như thế nào mà dễ thương như vậy chứ? Nhưng mà cũng không nghĩ tới Duyên của chúng ta không chỉ biết vẽ mà còn lại vẽ tốt như vậy, mới vừa nhìn thấy, chị còn tưởng mình đang ở bãi biển"

Minh Triệu vừa khen ngợi vừa nhéo cái má của Kỳ Duyên. Không ngờ Kỳ Duyên lại đáng yêu như một chú Gấu vậy.

"Haha''

Nhận được lời khen ngợi Kỳ Duyên rất vui, cho dù là gương mặt bị nhéo, vẫn lộ rõ ra vẻ tươi cười thật lớn.

"Còn nữa, còn nữa, vợ xinh đẹp chị xem''

Kỳ Duyên chạy đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra, ấn vào cái nút màu đỏ bên cạnh, nguyên khung cảnh biển xanh đột nhiên biến thành màu đỏ tía, xuất hiện mặt trời lặn, thời gian tựa như đang chuyển về chiều, chiếc thuyền nệm nước cũng vì thế mà nhượm chút màu cam.

"Thật đẹp!"

Minh Triệu trầm mê, vô thức cảm thán.

"Thật ra vẫn còn một bức, nhưng mà cần phải đến tối thì mới có thể thấy"

"Còn?"

Còn chưa hết kinh ngạc lấy lại tinh thần, Minh Triệu lần nữa nghe Kỳ Duyên nói, có chút khó tin nhìn nàng.

Cao hứng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Minh Triệu, Kỳ Duyên cảm ngẩng đầu lên, khoái chí bò lên trên chiếc thuyền (nệm nước) hướng Minh Triệu ngoắc ngoắc.

"Giường của em rất thoải mái, vợ, chị mau lên đây"

Minh Triệu vẫn cảm thấy trong lời nói Kỳ Duyên có chút vấn đề, nhưng lại không tìm ra được vấn đề lại là chổ nào.

Leo lên giường nệm nước ôm lấy Kỳ Duyên, chiếc giường nhẹ nhàng lắc lư, in bóng lên bốn bề mặt biển, tựa hồ thực sự như một con thuyền nhỏ đang bồng bềnh trôi nổi giữa đại dương mênh mông rộng lớn, làm cho tâm trạng Minh Triệu cũng cảm thấy thoải mái.

"Gấu, như thế nào em làm được vậy?"

Bị Minh Triệu bao bọc ôm vào trong ngực, đứa trẻ ngốc có chút thích thú nhắm mắt lại. Minh Triệu ban đầu còn cho rằng nàng chỉ là một tiểu thư cái gì cũng không biết, hiện tại xem ra đứa ngốc này tựa hồ còn có rất nhiều điều nàng chưa biết hết, khóe miệng nhếch nụ cười nhẹ, Minh Triệu thầm nghĩ.

Tốt, xem ra càng ngày càng có hứng thú.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro