Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, dụng cụ trong nhà cũng đươc quản gia chuyển đến nhà mới của hai người, bởi vì Kỳ Duyên phải trang trí phòng ngủ của họ đầu tiên nên chiếc giường xa xỉ tạm bị ném ở phòng khách một cách đáng thương.

Nội thất đầy đủ, Kỳ Duyên cũng bắt tay vào vẽ, mỗi ngày đều cầm một đống dụng cụ vẽ tranh cùng màu sơn chui vào phòng ngủ, chỉ khi nào đến giờ ăn thì mới ra ngoài một chút, cũng không cho Minh Triệu vào bên trong phòng. Đối với việc thiếu vắng Kỳ Duyên, Minh Triệu không tránh khỏi có chút mất mát, không có việc gì làm, thời gian rảnh chỉ có thể ôm Youngmini nhìn chằm chằm căn phòng đóng chặt cửa kia, trong lòng chờ đợi Kỳ Duyên có thể mau một chút hoàn thành.

Một hôm, Minh Triệu từ công ty trở về, mới vừa vào đến cửa, Youngmini đã len lén chạy đến chân cô, cứ chạy vòng quanh dưới chân Minh Triệu rất có ý thức bản thân là một sủng vật, có tài năng lấy lòng chủ nhân.

Bất đắc dĩ liếc nhìn cánh cửa còn đóng chặt, Minh Triệu cho ba con vật thân yêu ăn hoàn tất, đi vào phòng bếp bắt đầu làm cơm. Trong phòng bếp tiếng Minh Triệu làm cơm cũng phần nào lấn áp tiếng động ngoài, vì thế cửa phòng ngủ hôm nay mở, Kỳ Duyên chạy ra, bàn chân cùng sàn nhà cẩm thạch trơn bóng tiếp xúc, truyến đến âm thanh papa.

Tại trong phòng nhìn qua một vòng không thấy ai, Kỳ Duyên có chút nghi hoặc, sai lệch nghiên đầu, cũng may lúc này phòng bến truyền ra tiếng động nhắc nhở, Kỳ Duyên chuyển hướng phòng bếp chạy vội vào.

Kỳ Duyên nhào tới, vòng hai tay qua eo Minh Triệu ôm chầm lấy.

"Vợ, vợ, em vẽ xong rồi"

Đột nhiên trên lưng truyền đến lực đạo nhất thời làm Minh Triệu hoảng sợ, nhưng khi nghe được giọng nói nhu nhuyễn làm nũng quen thuộc, Minh Triệu tâm dãn ra, ôn nhu vỗ vỗ hai bàn tay đang trên eo mình.

"Em ôm chị như vậy, chị đi xem như thế nào đây a"

"Mau, đi theo em"

Vừa dứt lời, Minh Triệu bị Kỳ Duyên kéo đi rời khỏi phòng bếp, thẳng đến phòng ngủ, cửa phòng ngủ vừa mở ra, kỳ quái chính là bên trong truyền đến tiếng Youngmini nức nở, càng nghe càng thấy thập phần thê lương. Minh Triệu cùng Kỳ Duyên nhìn nhau đi vào trong.

Phòng ngủ nhiễm một chút màu cam cho cảnh hoàng hôn, các bức tường được sơn một rừng cỏ sinh động. Về phía đông là một khu rừng rậm, tại ánh sáng hoàng hôn cực kỳ sống động như thật, được vẽ trên tường phía nam theo từng giai đoạn trong ngày, tại đồng cỏ xanh tươi, Youngmini đang ngồi xổm nơi góc tường nhìn lên kia bãi cỏ, đôi mắt tràn đầy mong muốn, nó hướng bãi cỏ mà muốn chạy đi, kết quả đổi lấy chính là đầu truyền đến cảm giác đau đớn, nức nở ôm đầu nằm úp sấp xuống. Hóa ra, âm thanh khi nảy chính là nguyên nhân như vậy.

Hướng tây phía cửa là một tòa ngọn núi cao vút, hướng bắc liên tiếp chính là rừng rậm, chỉ là bên trong khu rùng còn có một bãi cỏ xanh lớn, một con sông nhỏ cắt ngang, nước sông trong suốt, tựa hồ có thể nhìn thấy con cá đang bơi lội.

Đi đến phòng này, giống như chính thực đang đặt mình vào trong phong cảnh sơn lâm, thật rất muốn được đi vào bức họa mà trải nghiệm một phen. Minh Triệu si ngốc nhìn, đi đến bên tường xoa xoa, khóe miệng lộ ra nụ cười quyến rũ, xoay người hướng Kỳ Duyên nói.

"Duyên, này thật sự quá đẹp. Bảo bối, em tuyệt vời nhất"

Ngượng ngùng cười, Kỳ Duyên vừa định đáp lời, lại nghe tiếng nức nở.

Nguyên lai chính là Youngmini, nhìn thấy bãi cỏ xanh nhưng không vào đó dạo chơi được, kiên trì chuyển hướng chiến đấu đến hướng con sông, kết quả rõ ràng vẫn là đầu chấn động một trận.

Thấy Youngmini dáng dấp kiên trì, Minh Triệu vừa yêu thương vừa buồn cười, đi đến mang Youngmininbế lên, ôn nhu vuốt ve đầu Youngmini nói.

"Thật là một chú chó ngốc mà"

"Oww..."

Kỳ Duyên bất mãn, trừng mắt nhìn chằm chằm Youngmini trong lòng Minh Triệu, tâm thầm nghĩ mình vẽ lâu như vậy, vợ chỉ khen mỗi một câu, Youngmini đụng vào tường thì liền như vậy mà ôn nhu với nó, thật không công bằng a.

Khi ngôi nhà mới của cả hai đã được sắp xếp ổn thỏa, hai người bắt đầu sống cuộc sống rất ngọt ngào cùng nhau.

Bất quá Minh Triệu cũng từ từ bận rộn hơn, công ty thường vào thời điểm đầu năm và cuối năm chính là vô cùng bận, Minh Triệu mỗi ngày đều phải đối mặt với một đống văn kiện cùng báo cáo, vì thế mà cũng bắt đầu tăng ca.

Tuy rằng thời gian hai người ở cùng nhau sẽ ít hơn, nhưng liên lạc của cả hai vẫn duy trì rất chặt chẽ. Điện thoại Minh Triệu sẽ luôn luôn nhận được tin nhắn của Kỳ Duyên nhắc nhở Minh Triệu ăn uống, nghỉ ngơi, làm Minh Triệu cảm thấy thật ấm áp, hận không thể nhanh một chút hoàn thành công việc để chạy về nhà cùng Kỳ Duyên.

Thời gian tăng ca mỗi ngày trôi qua, gần đến ngày lễ tình nhân, tất cả công nhân Nguyễn thị ai oán nhìn thời gian, lòng thầm nghĩ ngày lễ tình nhân này sẽ lãng phí mất rồi.

Thiên Trang cũng là một trong số có suy nghĩ đó, cô ngồi bên ngoài phòng làm việc của tổng tài, than thở nhìn điện thoại di động. Gần đây cũng có quen biết một nam nhân vừa trẻ tuổi vừa dễ nhìn, đúng là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm, nhưng mà lại bị chính thời gian tăng ca làm lãng phí, điện thoại bên trong đầy tin nhắn hẹn hò làm tim thư ký Trang muốn rỉ máu, đến nỗi, cánh cửa phía sau mở mà cũng không hay.

Minh Triệu cầm một phần văn kiện đi ra, thấy Thiên Trang cầm điện thoại di động thất thần, thầm than thở, lòng không khỏi có chút kỳ quái.

"Thiên Trang, làm sao vậy?"

Bị âm thanh bất chợt này làm giật mình, lo sợ bị khiển trách phân tâm trong giờ làm việc, Thiên Trang bật người, tay mang điện thoại dấu phía sau lưng, lắp nắp trả lời.

"Phạm Tổng, không, không có việc gì... Tôi chỉ xem ngày và giờ mà thôi"

"Ừm, phải không?"

Dáng dấp dấu diếm làm Minh Triệu nhíu mày. Người khác không muốn nói, Minh Triệu cũng không muốn quá tò mò, bất quá nói đến ngày lòng Phạm Tổng cảm giác có chút gì đó sai sai, tựa như đã bỏ quên cái gì, vì vậy liền hỏi.

"Vậy hôm nay là ngày mấy?"

Bị hỏi, Thiên Trang thân thể cứng đờ, thấp thỏm trả lời.

''Phạm Tổng, hôm nay là ngày 14 tháng 2, ngày lễ tình nhân a"

"À ngày hôm nay... Cái gì? Hôm nay là ngày lễ tình nhân?"

"Đúng vậy"

Khẽ xoa xoa hai bên thái dương, Minh Triệu trong lòng thầm trách bản thân, như thế nào lại quên mất đi ngày quan trọng này. Bất đắc dĩ liếc nhìn vào một núi văn kiện trong phòng làm việc, đem văn kiện trên tay mình giao cho Thiên Trang, nói.

"Thiên Trang cô đem phần văn kiện này đến phòng nhân sự, sau đó thông báo với mọi người sẽ không tăng ca ngày hôm nay, đến giờ có thể ra về"

Không để ý đến ánh mắt Thiên Trang đang lóe sáng, Minh Triệu xoay người trở lại phòng làm việc, sắp xếp mọi thứ lại rồi đi thẳng đến bãi đỗ xe, còn việc của công ty, cứ tạm xếp qua một bên, hai ngày sau tiếp tục tăng ca.

Vào giờ cao điểm, lại thêm hôm nay là lễ tình nhân, cho nên ngày thường chỉ mất khoảng mười phút về đến nhà, nhưng hôm nay phải mất đến ba mươi phút. Khi về tới đã là gần 6:00pm, Minh Triệu trong lòng lo lắng không biết ngày lễ tình nhân hôm nay có thể ra ngoài không.

Lúc Minh Triệu về đến, Kỳ Duyên đang trong phòng vẽ. Tuy rằng thời gian gần đây Minh Triệu luôn phải tăng ca, hai người ở cùng nhau rất ít, điều này làm cho Kỳ Duyên cũng có phần cảm thấy trống vắng, thế nhưng nhân cơ hội này cho chính mình ít thời gian, lúc Minh Triệu không có ở bên, len lén hoàn thành tác phẩm khác.

Thỏa mãn nhìn dưới ngòi bút vẽ là hình ảnh họa nữa nhân đang ẩn nhẫn, dáng người mơ màng, liếm liếm môi khô khốc, Kỳ Duyên bắt đầu dùng đến màu sơn để tô màu lên các bộ phận then chốt.

Minh Triệu đẩy cửa ra tiến vào nhìn thấy cảnh tượng này, phía trước Kỳ Duyên là cái giá vẽ được gắn bức tranh lần trước mà đích thân mình là người mẫu cho Kỳ Duyên. Tất cả đã được tô màu, nhìn rất thật, mà lúc này Kỳ Duyên cũng đang cầm cọ tô màu điểm quan trọng giữa hai chân. Minh Triệu nhất thời sắc mặt chuyển hồng, vừa thẹn vừa giận, thật muốn đi lên đánh vào đầu tên ngốc đó một cái, xem xem bên trong là chứa cái gì.

Nhìn thấy Kỳ Duyên chăm chú tô, Minh Triệu ngực phập phồng vài cái, hít sâu, đè xuống rung động, trong lòng âm thầm tính toán, chờ Kỳ Duyên hoàn thành...

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro