Chap 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Minh Triệu tiếp tục cau mày, Thanh Hằng buông ly nước trong tay xuống, nghĩ rằng đưa tay giúp nàng xoa bóp đầu một chút, ai biết lại bị Minh Triệu né tránh.

"Cảm ơn, tôi tốt hơn rồi"

Bị động tác của nàng như vậy lại càng hoảng sợ, các nàng từ lâu đều không phải thời còn là hài tử, đối mặt con mắt sáng ngời của Thanh Hằng, Minh Triệu có chút mất tự nhiên, loại cảm giác này nói như thế nào, tựa như bản thân biến thành con mồi của nàng, trở thành trung tâm của nàng, ngực không hiểu có chút chán ghét nhưng nét mặt không biểu hiện gì ra ngoài.

Thu hồi xấu hổ, Thanh Hằng giống như là lơ đãng hỏi.

"Thế nào ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy? Chẳng lẽ là cùng Nguyễn tiểu thư cãi nhau?"

"Không có việc gì, chúng tôi rất tốt, ngày hôm qua là bởi vì thật là vui mới uống nhiều như vậy"

"Oh''

Tìm kiếm một chút gì đó qua ánh mắt Minh Triệu, không có phát hiện cái gì, nàng lại nói tiếp.

"Tôi làm bữa sáng, cậu đợi một chút, tuy rằng cũng muốn thành buổi trưa rồi"

"Không được, tôi còn muốn đi làm, cảm ơn cậu ngày hôm qua đã giúp đỡ. Tôi đi trước, Lâm Anh thì ở lại đây với cậu đi"

"Tôi tiễn cậu"

"Không cần, tự bản thân tôi trở lại"

"Triệu"

Thanh Hằng đột ngột bắt được tay Minh Triệu, con mắt đau thương nhìn nàng.

"Lẽ nào không làm được người yêu, chúng ta đến bằng hữu cũng không thể làm sao? Để tôi tiễn cậu đi"

Hơi nhìn mắt Thanh Hằng, thấy nàng thất lạc cúi đầu, Minh Triệu không đành lòng nói.

"Được rồi, cảm ơn cậu"

Thanh Hằng cẩn thận sợ dạ dày Minh Triệu bị đau nên chuẩn bị tí đồ ăn cho nàng, quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng chuẩn bị, mà Minh Triệu lạnh lùng nhìn nàng mang đông mang tây, ngực không có một tia dao động, suy nghĩ cũng không biết bay tới nơi đâu rồi.

"Tôi về nước đến nay cũng chưa có đi mua quần áo mới, cái này chỉ mặc qua một lần, được không?"

Thanh Hằng trong tay giơ lên bộ váy màu trắng liền áo, nhìn qua chính là y phục ngày đó nàng mặc tại sân bay.

"Ừm, không có việc gì"

Đi vào phòng tắm trước, Minh Triệu nhìn gian phòng trước mắt, ngực có chút rét run, đã buổi trưa sao?

Thời điểm chín giờ Kỳ Duyên đã cấp tốc tới Nguyễn thị, vốn tưởng rằng Minh Triệu hẳn là đã đi ra, ngày hôm qua cố gắng làm việc có lẽ nàng ở tại công ty ngủ, ai ngờ lại bị Thiên Trang báo cho biết Phạm Tổng còn không có tới. Minh Triệu không ở công ty, hơn nữa so với quy luật lúc làm việc và nghỉ ngơi của nàng, ngày hôm nay cũng đến cũng rất muộn làm Kỳ Duyên sửng sốt nửa ngày, ngày hôm qua có xã giao, hẳn là mệt chết đi, ngày hôm nay tới muộn cũng đúng.

Vỗ vỗ tiểu bộ ngực của bản thân, kiềm chế bản thân nghĩ đến những việc không hay, Kỳ Duyên ngồi ở phòng làm việc ngơ ngác nhìn cửa chính của công ty như hòn vọng phu. Ngay thời điểm nàng sắp đợi không được mà ngủ quên, một chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở cửa, Minh Triệu từ trên xe đi xuống.

Nhưng mà để người khác mở rộng tầm mắt chính là ngày hôm nay Minh Triệu cư nhiên phá lệ mặc thanh thuần, không hề là bộ dạng phó nghiêm cẩn, váy trắng liền áo, tóc dài đen thẳng như thác nước rối tung ở phía sau, nhìn qua tuổi không nghĩ nàng không còn là người trẻ tuổi, tựa như sinh viên có một chút giống nhau.

Si mê nhìn hồi lâu, Kỳ Duyên đầu mơ hồ, bộ y phục hình như nhìn rất quen mắt, tựa hồ đã nhìn thấy quá ở nơi nào. Còn không có chờ phong cách thay đổi chấn động của Minh Triệu phục hồi tinh thần lại, từ bên cửa còn lại bước xuống một người mà nàng không thể nghĩ đến, Nguyễn Thanh Hằng. Ý thức trong nháy mắt thanh tỉnh, bộ y phục kia không phải là y phục của Thanh Hằng từng mặc qua sao?

Đây là có chuyện gì? Vì sao vợ lại mặc y phục của Thanh Hằng, còn lại từ trên xe Thanh Hằng đi xuống, tối hôm qua rốt cuộc vợ đã đi đâu?

Giống như bị một màn chói mắt này kích thích rồi, Kỳ Duyên nhịn không được miên man suy nghĩ, sắc mặt âm tình bất định.

Cái gì mà nàng cư nhiên nắm tay vợ của mình? Nga, tốt lắm, vợ thật là quá đáng rồi.

Hai người tựa hồ muốn nói cái gì, do dự dây dưa không ngớt, Kỳ Duyên tâm tình cũng theo đó phập phồng không thoải mái. Thời điểm thấy Thanh Hằng tự nhiên theo Minh Triệu đi vào Nguyễn thị, hai mắt của nàng tựa hồ dấy lên hừng hực hỏa quang, hỗn đản, kia là vợ của tôi.

Mang theo một cỗ tuyên thệ chủ quyền ý tứ hàm xúc, Kỳ Duyên canh giữ ở cửa thang máy, chờ Minh Triệu cùng Thanh Hằng xuất hiện.

Cửa thang máy chậm rãi mở, Minh Triệu nhìn người đứng ở cửa, Kỳ Duyên mỉm cười, trong nháy mắt nàng có ngây người, nhanh chóng để phần mất tự nhiên đi qua, như là người kia cùng bản thân không quan hệ, trực tiếp hướng phòng làm việc đi tới.

Một trận hương gió thổi qua, Kỳ Duyên ngạc nhiên nhìn thân ảnh Minh Triệu càng ngày càng xa, còn không có phản ứng đang xảy ra chuyện gì, một cái thanh âm trào phúng liền phát ra.

"Nguyễn tiểu thư đây là làm sao vậy? Vì sao như hòn vọng phu đứng ở chỗ này, cô đây là đang đợi ai vậy?"

"Không đến lượt cô quản''

"Không sai, tôi không nên xen vào, Nguyễn tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người như thế nhất định rất nhiều nam nhân thích. Bất quá nha, Phạm Tổng lại là một nữ cường nhân, bên người hẳn phải là một người thành thục mới có thể cùng nàng xứng đôi mới đúng. Nếu như cùng một tiểu hài tử, không chừng cảm giác là đang nuôi mang hài tử bên mình a"

Kỳ Duyên nắm chặt nắm tay, căm tức nhìn Thanh Hằng nhưng thấy phía trước Minh Triệu đột nhiên ngừng lại, lòng nàng vui vẻ, vui vẻ như điên đã nghĩ đi tới bên cạnh nàng, ai biết câu nói ra làm nàng không thể tưởng tượng được.

"Thanh Hằng, có đi hay không?"

Thoáng chốc, bừng tỉnh như sét đánh ngốc ở nơi đó, nhất thời tan nát cõi lòng.

Thanh Hằng đắc ý từ thang máy đi ra, thấy thái độ Minh Triệu đối với Kỳ Duyên, tâm tình của nàng vô cùng tốt, nhịn không được huyền diệu nói.

"Tôi cùng Phạm Tổng đi trước, cô từ từ chờ nha"

Như kẻ vừa chiến thắng, Thanh Hằng sải bước chân ngẩng cao đầu đi về hướng Minh Triệu, mà Kỳ Duyên chỉ có thể ai oán buông xuống đầu, nhìn Minh Triệu đối với cấp dưới Thiên Trang nói một câu.

''Đi pha cho tôi ly cafe, tôi cùng Nguyễn Tổng bàn công việc, những người khác không phận sự miễn vào"

Thời điểm Minh Triệu nói những lời này, nhãn thần tựa hồ như vô tình đảo qua Kỳ Duyên, không đợi Kỳ Duyên hồi phục, nàng liền không chút do dự đóng lại cửa phòng làm việc, cách trở tất cả âm thanh.

"Đây là ý tứ gì, cái gì là người khác chứ?"

Thiên Trang cẩn thận lui qua bên cạnh, như khán giả vừa xem xong đại kịch tình cảm gút mắt ái hận, may mắn bản thân không bị liên lụy, ai biết một câu của Minh Triệu lại làm cho nàng lâm vào cảnh Kỳ Duyên rít gào bên người.

Toàn bộ quá trình pha cafe, bên tai Thiên Trang vẫn tuần hoàn truyền phát âm thanh oán niệm của Kỳ Duyên.

"Thiên Trang, chị nói cái này người khác nhất định không phải em đúng không? Nàng là vợ của em, em cưới hỏi đàng hoàng, chị nói em thế nào có thể là những người khác đây? Đúng không? Chị nói đúng không? Đúng không vậy?"

Lúc này Thiên Trang cảm giác thập phần mất trật tự, nàng đặc biệt tưởng niệm tiểu bằng hữu trước kia an tĩnh ngây thơ, vì sao sau khi tiểu bằng hữu biến thân thành ngự tỷ lại có thể niệm công kinh khủng như thế này đây?

"Thiên Trang, chị xem a, em đều không phải người khác, cafe này em giúp chị đưa vào có được hay không?''

Thiên Trang trên tay bưng cafe từ phòng pha trà hướng đi vào phòng làm việc, nghe được những lời của Kỳ Duyên vừa nói, nàng biểu tình vô diệu vỗ vỗ vai Kỳ Duyên thở dài, đưa khay cafe cho nàng, không nói gì, cũng không có phản ứng. Kỳ Duyên sau khi nhận được khay cafe khuôn mặt quỷ dị mỉm cười, còn Thiên Trang cước bộ cứng ngắc tiêu sái giúp Kỳ Duyên mở cửa. Phạm Tổng, xin lỗi, nàng thật là chịu không nổi nữa rồi.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro