Chương 1 : Vợ người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kêu Dư Chấn điều tra người này một chút, ta muốn toàn bộ tài liệu của cô ấy." Đới Manh đẩy mắt kiếng, đưa một tấm hình tới trước mặt Tử Hiên. Tử Hiên đưa tay cầm lấy, trong hình là một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt đang cười, vô cùng sáng lạn rực rỡ, chẳng qua là hình này nhìn thế nào cũng không giống mới chụp. Tử Hiên hoài nghi nhìn vẻ mặt không có cảm xúc của Đới Manh, lật phía sau tấm hình thấy viết hai chữ Mạc Hàn, chữ viết thanh tú, cứng cáp, hiển nhiên là nét chữ của Đới Manh.

Tử Hiên bỏ hình vào ví tiền, vỗ ví bảo đảm: "Yên tâm đi đại tiểu thư, không đến ba ngày, nhất định tất cả đều tra ra. Có điều đại tiểu thư, cô gái xinh đẹp này là ai a, đại tiểu thư mới vừa về nước, trước hết cái gì cũng không làm mà lại tìm cô ấy?" Đới Manh tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh đặt ở bụng, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn: "Bốn năm không gặp, Lạc Lạc (Tử Hiên), con nói nhảm ngày càng nhiều." Tử Hiên giơ hai tay lên, vẻ mặt nịnh hót cười: "Con chỉ tùy tiện hỏi một chút, ha hả. Đúng rồi đại tiểu thư, ông nội kêu con hỏi tối nay đại tiểu thư có về nhà ăn cơm hay không a?"

Đới Manh xoa xoa mi tâm, cầm văn kiện trên bàn làm việc lật xem, gật đầu một cái: "Về, có điều ta muốn đi gặp lại anh hai trước đã." Lạc Lạc nhún nhún vai, vẻ mặt thờ ơ: "Ba ở tổng công ty, con đi với đại tiểu thư nha?" Đới Manh phất tay: " Không phải con tới chỉ để hỏi ta có về nhà hay không sao, đi về báo cáo kết quả đi, thuận tiện cùng ông nội nói một tiếng, ngày kia ta phải về đại học X diễn thuyết, nói ông vài ngày nữa hãy an bài công việc cho ta." Tử Hiên đáp ứng, Đới Manh liền đứng dậy chạy lấy người.

Hơn ba giờ chiều, Đới Manh bắt xe đến cao ốc Đới thị, lúc đi vào đại sảnh mới nhớ tới còn chưa hỏi Tử Hiên phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu mấy. Nàng nhìn xung quanh đại sảnh tráng lệ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi tới trước bàn tiếp tân, khẽ mỉm cười: "Xin chào, cho hỏi phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu mấy?" Cô gái ngồi ở bàn tiếp tân nhìn nàng mỉm cười: "Chào tiểu thư, cô muốn tìm Đới tổng? Xin hỏi có hẹn trước hay không?"

"Hẹn trước sao..." Đới Manh có chút khổ não nhíu mày lại, cô gái thấy khí chất của nàng không giống người bình thường, tốt bụng đề nghị: "Nếu không thì ngài gọi điện thoại cho thư kí của Đới tổng đi?" Đới Manh hiểu rõ cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra quơ quơ: "Có thể gọi điện thoại không?" "Dĩ nhiên có thể." Cô gái bị nụ cười của nàng làm hoa mắt, Đới Manh bấm điện thoại: "Alo, anh hai, em là Tiểu Đới. Dạ, em ở dưới lầu, anh không cần xuống, anh gọi điện thoại cho tiếp tân là được. Được rồi, lát nữa gặp."

Đới Manh mới vừa để điện thoại di động xuống, điện thoại tiếp tân liền vang lên, cô gái nhận được điện thoại nói mấy câu, vẻ mặt lập tức trở nên khẩn trương. Gác điện thoại, nàng dùng vẻ mặt có lỗi nhìn Đới Manh: "Xin lỗi Đới tiểu thư, tôi không biết là cô. Phòng làm việc của Đới tổng ở lầu 26, mời cô lên đó."Đới Manh gật đầu, phất tay với nàng một cái: "Cám ơn, hẹn gặp lại." Cô gái ngây ngẫn nhìn bóng lưng của nàng, tự lẩm bẩm: "Thì ra đây chính là thiên tài Đới gia. Dáng vẻ đẹp như vậy, lại là Đại tiểu thư Đới thị, còn rất lễ phép nữa, trời ạ..."

Đới Manh vào thang máy lên lầu 26, cửa thang máy vừa mở, Đới Triết Hàm lập tức cười tủm tỉm giang hai cánh tay nghênh đón: "Tiểu Đới, hoan nghênh trở về." Đới Manh ôm hắn một cái , mỉm cười nhìn gương mặt đã không còn trẻ nữa của hắn: "Anh hai, đã lâu không gặp." Đới Triết Hàm có chút xúc động, đưa tay sờ sờ đầu của nàng: "Đúng nha, công việc của anh quá bận rộn, cũng không có thời gian đi thăm em một chút, từ biệt bốn năm, dường như Tiểu Đới lại cao thêm, cũng đẹp ra nữa."

Ngũ Chiết (Triết Hàm) vô cùng cưng chiều Đới Manh, Đới Manh và hắn cũng không phải do một cùng một mẹ sinh ra, nàng là lão lai tử*, nhỏ hơn Ngũ Chiết  23 tuổi, cùng tuổi với con trai lớn của Ngũ Chiết, Tử Hiên. Đối với Đới Triết Hàm mà nói Đới Manh vừa là em gái, lại vừa là con gái. Đới Triết Hàm, có ba đứa con trai, không có con gái, đối với Đới Manh càng thêm thương yêu, đừng nói chi đến Đới lão gia tử cưng chìu con gái nhỏ này bao nhiêu.

*chỉ những đứa con được sinh ra khi cha mẹ đã về già

Đới Manh kéo cánh tay Ngũ Chiết đi về phòng làm việc: "Ba có khỏe không? Còn mẹ nữa, chắc lại đi khắp trời nam đất bắc?" Ngũ Chiết cười gật đầu một cái: "Thân thể ba rất tốt, kể từ lần trước em nói ba, ông ấy liền không đụng đến rượu và thuốc lá nữa. Hiện tại mẹ nhỏ đang ở Pháp, anh đã kêu Lạc Lạc nói cho mẹ nhỏ biết em trở lại, đoán chừng không bao lâu nữa cũng sẽ trở về." Đới Manh lại hỏi chút chuyện trong nhà, Ngũ Chiết cũng đều kiên nhẫn khai báo rõ ràng cho nàng.

Lúc Đới Manh ra khỏi Đới thị đã gần năm giờ, Tử Hiên bị Đới lão gia tử kêu tới đón nàng, xe mới vừa chạy không tới năm phút, Đới Manh liền vỗ bả vai Lạc Lạc ra lệnh: "Dừng xe lại bên đường." Lạc Lạc có chút mờ mịt, lại vẫn nghe lời tìm chỗ dừng xe. Xe vừa mới dừng, Đới Manh đã mở cửa xe sải bước đi xuống, chỉ để lại một câu: "Ở đây chờ ta". Tử Hiên ngơ ngẩn vỗ vỗ đầu mình: "Mặc dù bốn năm không về, đại tiểu thư thông minh như vậy, cũng không thể nào đi lạc đi?"

"Tiền Bội Đình!" Đới Manh chạy nhanh đuổi theo một cô gái trẻ tuổi, đưa tay giữ cánh tay nàng lại. Cô gái quay đầu lại, có chút bất khả tư nghị trợn to hai mắt: "Đới Manh? Cậu về lúc nào?" Đới Manh buông nàng ra, mỉm cười nhìn nàng: "Vừa trở về, nhìn dáng người tương đối giống cậu, liền gọi, không ngờ thật sự là cậu." Tiền bội Đình cười ha ha một tiếng, đi quanh nàng quay một vòng, tấm tắc hai tiếng: "Không tệ, Đới đại tiểu thư lại còn nhớ tôi, thật quá vinh hạnh!"

Đới Manh vẫn cười như cũ, tự nhiên hào phóng để nàng quan sát một phen, mạn bất kinh tâm* hỏi nàng: "Đúng rồi, hiện tại cậu mới vừa tốt nghiệp đại học đi, tôi nhớ cậu cùng Mạc Hàn đều học đại học X phải không?" Tiền Bội Đình nhướng mày, một bộ dáng vẻ thì ra là như vậy, rất có thâm ý nhìn nàng: "Muốn nghe ngóng về Tiểu Hàn thì cứ nói thẳng đi, còn quanh co lòng vòng giống như năm đó vậy. Thế nào, Đới Manh, tôi đã nói cậu thích cô ấy, bây giờ còn không chịu thừa nhận?"

*không quan tâm, lơ đãng

Đới Manh nhún nhún vai: "Trước giờ tôi cũng chưa từng phủ nhận qua mà." Tiền Bội Đình thở dài, buông tay nói: "Mặc dù không biết tại sao người ưu tú như cậu lại thích Tiểu Hàn, hơn nữa lại còn kéo dài nhiều năm như thế, dĩ nhiên tôi cũng không nói Tiểu Hàn không tốt, chẳng qua thật sự là hai người chênh lệch quá lớn. Nhưng là bạn của cô ấy, tôi nhất định phải khuyên cậu một câu, Đới Manh, Tiểu Hàn đã kết hôn, cậu cũng không cần chấp nhất như thế nữa..." Đới Manh cau mày, nói lên nghi vấn của mình: "Mạc Hàn, cô ấy đã kết hôn?"

"Hiện tại cô ấy không chỉ là vợ người ta, còn đã làm mẹ." Tiền Bội Đình liếc mắt: "Cũng không biết là nha đầu kia chuyện gì xảy ra, mới vừa lên đại học một tháng đã nghỉ học biến mất, một năm sau trở lại, không chỉ mang về một người đàn ông, còn có một đứa nhỏ!" Sắc mặt của Đới Manh có chút không tốt lắm, nhưng vẫn là nỗ lực cười: "Cô ấy sống như thế nào?" Tiền Bội Đình có chút chần chờ: "Tạm được đi, chính là cùng chồng tương kính như tân*, một chút cũng không giống như những cặp vợ chồng bình thường."

*tôn trọng nhau như khách

Đới Manh đưa tay đẩy mắt kiếng, mặt cười nhẹ nhõm: "Ngày mai tôi diễn giảng ở đại học X, nếu rảnh thì cậu cũng đi xem một chút đi?". "Được a." Tiền Bội Đình cười gật đầu một cái: "Đới đại tiểu thư tự mình mời, tôi nhất định sẽ trình diện. Đúng rồi, có muốn tôi gọi Tiểu Hàn đi cùng không?" Đới Manh trầm ngâm một chút, chậm rãi lắc đầu: "Không cần." Hai người lại hàn huyên một lát, trao đổi số điện thoại di động, Tiền Bội Đình liền đi. Đới Manh lấy mắt kiếng xuống, dụi dụi mắt, âm trầm nhếch miệng: "Vợ người ta, còn đã làm mẹ? Mạc Hàn, em giỏi lắm..."

Đới Manh là bạn cùng lớp với Mạc Hàn ở tiểu học, từ nhỏ Đới Manh được bao phủ bởi vầng hào quang "thiên tài", thêm vào nguyên nhân là do tính cách, hầu như không người nào nguyện ý kết bạn với nàng, ngoại trừ Mạc Hàn. Mạc Hàn là một người vô cùng hòa đồng, lại vô cùng khả ái, lớn lên cũng là bộ dạng khiến cho mọi người yêu thích, trong lớp không có ai không thích, bản thân Mạc Hàn cũng thích chơi cùng với mọi người, bao gồm Đới Manh.

Khi còn bé, thành tích của Mạc Hàn cũng không thể nói kém, nhưng mà so Đới Manh lần nào cũng đứng nhất mà nói, thì cô đặc biệt sùng bái, cho dù Đới Manh rất lạnh nhạt đối với cô, cô cũng là rất trực tiếp biểu đạt sự sùng bái của mình đối với Đới Manh. Thời gian lâu dài, Đới Manh thành thói quen bên người có một cái đuôi nhỏ, Mạc Hàn thích lôi kéo nàng hỏi chút vấn đề kỳ quái, hơn nữa rất tin tưởng, không hề nghi ngờ đối với đáp án nàng đưa ra, Mạc Hàn thích lôi kéo nàng cùng những người bạn khác cùng nhau chơi đùa, cho dù vẻ mặt của nàng lúc nào cũng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, Mạc Hàn thích ngẩng đầu cười với rồi lén lút nhét vào tay một viên kẹo sữa vào tay nàng mặc dù lúc nào nàng cũng nhìn Mạc Hàn bằng vẻ mặt khinh bỉ...Đới Manh đã quen bên người có một Mạc Hàn, cũng không bài xích Mạc Hàn mang đến cho nàng đủ loại cảm xúc.

Đêm trước khi tốt nghiệp tiểu học, trong lớp mở tiệc chia tay, một nam sinh cùng Mạc Hàn đùa giỡn, nói giỡn : "Mạc Hàn, cậu không thục nữ như vậy sau này nhất định sẽ không có người nguyện ý cưới đâu! Mạc Hàn, không ai thèm lấy!" Rất nhiều người cùng nhau cười ầm, phụ họa nói Mạc Hàn không ai thèm lấy! Mạc Hàn bĩu môi không thèm nói với bọn họ, nhưng mà trái tim yếu ớt của tiểu lạ lị vẫn bị tổn thương.

Đến giờ tan học, Mạc Hàn không líu ríu nói mãi không xong như ngày thường, cúi đầu không nói một lời nhẹ nhàng bước đi. Đới Manh không nhịn được hỏi cô: "Cậu làm sao vậy?" "Bọn họ nói mình không ai thèm lấy!" Mạc Hàn bĩu môi, đôi mắt đẫm lệ yêu kiều nhìn Đới Manh, trong lòng Đới Manh nói Mạc Hàn ngây thơ, nhưng vẫn đưa tay sờ sờ tóc của Mạc Hàn, tùy ý nói: "Cùng lắm thì tôi cưới cậu a, đứng có buồn." Đôi mắt Mạc Hàn sáng lên, nhón chân lên ôm cổ Đới Manh, dùng sức hôn miệng nàng một cái, sau đó cười híp mắt: "Được được, nếu sau này không ai thèm lấy mình, cậu phải cưới mình, mình nhớ kỹ, cậu cũng không thể ăn quỵt nga!" Sau đó nhét viên kẹo sữa vào lòng bàn tay Đới Manh, dương dương tự đắc ngẩng đầu lên: "Đây là tín vật đính ước!"

"Tạm biệt Đới Manh, ngày mai gặp lại!" Mạc Hàn nhảy nhót nhanh chóng đi xa, Đới Manh sững sờ vuốt miệng mình, trong lòng có một khối ầm ầm sụp đổ. Lại sau đó, Mạc Hàn lên sơ trung, Đới Manh cũng lên sơ trung, bất quá các nàng không cùng lớp. Mạc Hàn mới đầu gặp phải Đới Manh cũng cùng nàng quen thuộc tán gẫu linh tinh, sau đó Mạc Hàn có bạn mới lúc còn học sơ trung, Đới Manh cũng đã nhảy lớp lên lớp 9, các nàng cũng rất ít gặp mặt, cho dù thỉnh thoảng gặp nhau, Mạc Hàn cũng chỉ là cười đơn giản kêu một tiếng với Đới Manh, liền cùng các bạn cười nói đi xa. Từ trước đến giờ Mạc Hàn chưa từng quay đầu nhìn lại, cô cũng chưa bao giờ biết ánh mắt của Đới Manh khi nhìn theo bóng lưng cô có bao nhiêu khổ sở.

Thời điểm Mạc Hàn chuẩn bị lên cao trung, Đới Manh thi đậu trường đại học trọng điểm, nàng đứng ở trên con đường Mạc Hàn thường đi qua để chờ cô, muốn cùng cáo biệt với cô, lại thấy được Mạc Hàn cùng một nam sinh đang nắm tay đi tới. Nụ cười của Mạc Hàn vẫn sáng lạn như ánh mặt trời, lại làm cho tim Đới Manh rơi vào hầm băng. Đới Manh xoay người đi, ném hộp kẹo sữa trong tay vào thùng rác.

Thời điểm Đới Manh gặp lại Mạc Hàn là lúc cô thi đậu vào cao trung, trở thành học muội của nàng, nhưng mà, Mạc Hàn đã không còn nhận ra nàng nữa. Mạc Hàn đi ngang qua bên người Đới Manh, sau đó quay đầu lại nhìn nàng, cười hì hì cùng Tiền Bội Đình nói bộ dáng của vị học tỷ này giống như một bạn học thời tiểu học của cô nga. Mạc Hàn đi xa, Đới Manh lấy mắt kiếng vừa đeo không bao lâu xuống, bẻ gảy ném vào thùng rác.

Khi Mạc Hàn ở trọ trong trường cao trung, Tiền Bội Đình là bạn cùng phòng của cô, cũng là bạn tốt nhất của cô thời cao trung. Đới Manh cố ý xây dựng mối quan hệ tốt với Tiền Bội Đình, lúc ấy nàng là nhân vật phong vân của trường đại học X, từng liên tục ba lần vô địch các cuộc thi, được công nhận là thiên tài. Trong lòng Tiền Bội Đình vẫn nghi hoặc đối với việc Đới Manh tiếp cận mình, cho đến lần thứ n Đới Manh cô ý vô ý nghe ngóng tin tức của Mạc Hàn từ nàng, nàng rốt cục không nhịn được hỏi ra miệng: "Đới Manh, không phải cậu để ý Tiểu Hàn đó chứ ?" Đới Manh sửng sốt một chút, nhưng cười không nói.

Sau đó Đới Manh được cử đi học ở đại học X, vẫn duy trì liên lạc cùng Tiền Bội Đình, từ chỗ Tiền Bội Đình biết được toàn bộ tin tức về Mạc Hàn. Mạc Hàn mất mặt, Mạc Hàn té ngã, Mạc Hàn bị thầy cô mắng, Mạc Hàn thi hạng nhất, Mạc Hàn đang yêu, Mạc Hàn bị thầy chủ nhiệm chia rẻ uyên ương, Mạc Hàn...Tiền Bội Đình đoán nhất định Đới Manh rất thích Mạc Hàn, nhưng Đới Manh lại chưa bao giờ chủ động xuất hiện ở trước mặt Mạc Hàn, cũng chưa bao giờ tỏ vẻ lấy lòng, chỉ là luôn luôn lặng lẽ, lặng lẽ chú ý Mạc Hàn. Tiền Bội Đình từ nhỏ đã học vẽ, cảm xúc theo chủ nghĩa lãng mạn, nàng cảm thấy cái cách Đới Manh yêu thật là quá vĩ đại, rõ ràng thích như vậy, yêu như vậy lại không chịu đến gần.

Tiền Bội Đình đã làm gián điệp cho Đới Manh rất nhiều năm, cho đến khi Đới Manh lập nên một kỷ lục kinh người ở đại học X, học kỳ hai của năm thứ hai đại học liền lấy được bằng tốt nghiệp, vô cùng hãnh diện ra khỏi nước, liên lạc giữa hai người vì thế mà gián đoạn, Đới Manh hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của Mạc Hàn. Từ biệt bốn năm, Tiền Bội Đình không nghĩ tới sẽ có một cuộc gặp gỡ tình cờ ở trên đường cùng Đới Manh như vậy, càng không có nghĩ tới, đã qua nhiều năm như vậy, Đới Manh vẫn thích Mạc Hàn như cũ. Đáng tiếc từ trước đến nay Mạc Hàn vô tâm, ngay cả đại học cũng chưa học xong liền bỏ chạy đi kết hôn sinh con, Mạc Hàn cùng Đới Manh, có thể thật là hữu duyên vô phận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro