Chương 7: Xuất quỷ*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*come out với gia đình giới tính của mình

Đới Manh ôm Gia Mẫn lên xe, lão Viên kinh ngạc quay đầu: "Đại tiểu thư thế nào lại ôm đứa nhỏ trở về?" Đới Manh tâm tình giống như không tốt lắm, không trả lời nghi vấn của lão Viên, trực tiếp để cho ông lái xe trở về công ty. Lão Viên cũng không dám hỏi nhiều, lập tức phát động xe.

Gia Mẫn ngẩng đầu lên, đăm đăm nhìn Đới Manh: "Daddy muốn dẫn Gấu bảo đi đâu a?" Đới Manh nắm cái mũi nhỏ của cô bé: "Trước bồi Daddy đi làm việc, sau khi tan việc chúng ta cùng đi nhà của Daddy có được hay không?" Gia Mẫn đáng yêu gật đầu một cái, kéo dài thanh âm nói: "Dạ được ~" Đới Manh để Gia Mẫn ngồi ở bên cạnh mình, thắt dây an toàn cho cô bé xong, mặt nghiêm trang nói: "Gấu bảo, con nói cho Daddy biết, cô cô con như thế nào khi dễ mẹ con?"

Gia Mẫn mất hứng chu lên cái miệng nhỏ: "Cô cô là người xấu, cô cô nói mami lợi dụng tình cảm của ba ba, còn nói Gấu bảo bảo là tha du bình*. Mặc dù con không hiểu lắm, nhưng cô cô còn đưa tay đẩy mami, cánh tay mami bị thương!" Gia Mẫn hung hăng cắn cắn răng, hung tợn nói: "Chờ Gấu bảo lớn lên, có thể bảo vệ mami, Gấu bảo nhất định phải khi dễ cô cô lại!"

*con ghẻ: châm biếm những đứa trẻ ko rõ lai lịch

"Lợi dụng? Tha du bình?" Đới Manh híp mắt, suy nghĩ một chút liền rõ ràng. Lý Vũ Kỳ có lẽ không phải là cha ruột của Gia Mẫn đi, dáng dấp của Gia Mẫn cùng hắn một chút cũng không giống, hơn nữa từ thái độ của hắn không khó nhìn ra hắn đối với Gia Mẫn có khoảng cách. Còn Mạc Hàn? Gia Mẫn thật sự là con gái cô sao? Hay phải nói cha ruột của Gia Mẫn là một người khác?

Đới Manh là một người thông minh, điều này không cần tranh cãi, nàng chắc chắn một điều là bất kể Mạc Hàn có phải là mẹ ruột của Gia Mẫn hay không, thì việc cô gả cho Lý Vũ Kỳ đã rõ mười mươi là vì Gia Mẫn. Nếu quả thật như suy đoán của nàng, khóe miệng Đới Manh khẽ cong lên, một chút cảm giác tội ác nàng cũng không cảm thấy được.

Xe chạy tới dưới lầu Đới thị, Đới Manh ôm Gia Mẫn xuống xe, Gia Mẫn vỗ vỗ bả vai Đới Manh, có chút xấu hổ nhìn nàng: "Daddy để con xuống đây đi, con có thể tự mình đi." Đới Manh cười cười, cũng không nói thêm cái gì, thuận theo ý của Gia Mẫn, đặt cô bé xuống, Gia Mẫn nắm lấy tay phải của Đới Manh, đi theo phía sau nàng chậm rãi đi vào trong công ty.

Đới Manh vừa đi vào đại sảnh, Tưởng Vân liền tiến lên đón, không khó nhìn ra nàng đã ở chỗ này ôm cây đợi thỏ không ít thời gian."Đới tổng..." Tưởng Vân vừa mới nói hai chữ, liền bị thiên thần nhỏ bên cạnh Đới Manh đoạt đi tầm mắt, "Đứa nhỏ này? Ở đâu ra?" Nghe Đới lão gia tử nói qua mặc dù bộ dáng Đới Manh thoạt nhìn có vẻ tốt tính, thật ra thì tính tình vô cùng quái gở, nhiều năm như vậy cũng không có mấy người bạn. Nàng, có thể giúp người khác chăm sóc đứa nhỏ sao?

"Đây là con gái của tôi." Đới Manh cười híp mắt, nói ra một câu kinh người, Tưởng Vân còn chưa kịp phản ứng, Đới Manh đã đẩy Gia Mẫn đến trước mặt nàng: "Gọi dì Tưởng." Gia Mẫn ngọt ngào cười một tiếng, nghe lời kêu câu: "Dì Tưởng." Tưởng Vân vẻ mặt như bị sét đánh, một thư ký tổng giám đốc luôn luôn bình tĩnh nghiêm cẩn như Tưởng Vân cũng không truy cứu việc Đới Manh thất hẹn với đối tác, một tiếng cũng không nói, vội vã xoay người đi.

Đới Manh đánh giá có lẽ Tưởng Vân phải đi gọi điện thoại hỏi Đới lão gia tử, cửa ải của người nhà này sớm muộn gì nàng cũng phải vượt qua, Đới Manh vốn cũng không có ý định giấu giếm, chẳng qua đây là vấn đề thời gian thôi. Nếu việc này đã từ Tưởng Vân nổi lên, Đới Manh không ngại bây giờ liền nói thẳng ra. Nàng cúi đầu nhìn Gia Mẫn, vẻ mặt Gia Mẫn khó hiểu: "Daddy, dì Tưởng thật kỳ quái nga." Đới Manh cười cười, mang cô bé lên lầu.

Một buổi chiều bình yên vô sự, Tưởng Vân không đến, điện thoại của Đới lão gia tử cũng không đến, Đới Manh cũng không gấp gáp, để cho Thành Giác mua một đống đồ chơi cho Gia Mẫn, liền nghiêm túc xử lý công sự. Không biết qua bao lâu, cửa phòng làm việc bị gõ vang, Đới Manh nói mời vào, Thành Giác thò cái đầu vào: "Đới tổng, đã tới giờ tan việc." Đới Manh sửa sang lại văn kiện, đi tới ghế sa lon bên cạnh ôm lấy Gia Mẫn không biết lúc nào thì đã ngủ thiếp đi, quay đầu hướng Thành Giác nói: "Nhờ anh giúp tôi dọn dẹp mấy món đồ chơi này một chút." Thành Giác đáp ứng một tiếng, Đới Manh liền ôm Gia Mẫn đi ra ngoài.

Đới Manh đi tới dưới lầu đến nhà để xe, lão Viên đang đợi nàng, nàng mở cửa xe đi vào, phát hiện bên trong còn có một người: "Lạc Lạc, con không lái xe mình trở về?" Tử Hiên đáng thương nhìn Đới Manh, lại nhìn một chút Gia Mẫn nàng đang ôm trong lòng, thở dài một hơi: "Đại tiểu thư hại con thật là thảm." Đới Manh ngồi xong, ý bảo lão Viên lái xe, nhiều hứng thú nhìn Tử Hiên: "Thế nào?"

"Đại tiểu thư cùng thư ký Tưởng nói lời kỳ kỳ quái quái gì a?" Tử Hiên trưng ra khuôn mặt khổ qua: "Ông nội không dám hỏi Đại tiểu thư, liền đem con ra dùng sức ép cung, hỏi rốt cuộc là Đại tiểu thư xảy ra chuyện gì a? Con cũng không thể nói là Đại tiểu thư thích một người phụ nữ đã có con đi?" Đới Manh cong khóe miệng, cười như gió mùa xuân: "Con nói như vậy, cũng không phải là không thể được a."

Tử Hiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Đới Manh. Đới Manh cười nhìn thẳng hắn: "Làm gì a?" Tử Hiên nhún nhún vai, vẻ mặt cũng thay đổi dễ dàng hơn: "Không hổ là Đại tiểu thư nhà chúng ta." Đới Manh cúi mặt, ánh mắt nhu hòa nhìn Gia Mẫn đang ngủ: "Mạc Hàn, ta nhất định muốn, hết thảy của nàng, ta đều sẽ tiếp nhận, bao gồm con gái của nàng." Coi như Gia Mẫn có thể không phải là con gái của Mạc Hàn, nhưng nếu cô vì bảo vệ Gia Mẫn có thể hy sinh lớn như thế, vậy thì nàng cũng sẽ không để ý, bảo vệ tốt những gì cô bảo vệ.

Tử Hiên vuốt cằn, mang theo ánh mắt tìm tòi nhìn Đới Manh: "Con rất kỳ quái a, Đại tiểu thư nhiều năm như vậy vẫn vô dục vô cầu, thế nào đột nhiên lại chấp nhất đối với một người như vậy đây?" Đới Manh đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Mẫn, khí định thần nhàn nhìn Tử Hiên: "Nói ra có thể con cảm thấy khó tin, nhưng ta thích nàng có lẽ đã mười năm rồi đi. Vẫn không dám đến gần, không dám nói với nàng, ta không phải là vô dục vô cầu, chỉ là người mà ta thích, chưa bao giờ ở bên người của ta."

"Nếu như ta hiểu sớm một chút, sự yêu thích của ta đối với nàng đã vượt xa nhiều so với trong tưởng tượng của ta, có thể bây giờ hết thảy đều sẽ khác. Là ta quá tự cho là đúng, luôn cảm thấy nàng đối với ta mà nói chẳng qua là một sự ngoài ý muốn, mà không phải chuyện cả đời. Bây giờ ta hiểu, hy vọng sẽ không quá muộn đi." Đới Manh cười, nàng nói tuy là vân đạm phong khinh, nhưng Tử Hiên lại nghe ra đây là tuyệt không thể dao động. Tử Hiên liếc mắt nhìn lão Viên ngồi chỗ tài xế, thở ra một hơi: "Bất kể như thế nào, tụi con cũng luôn tôn trọng và ủng hộ hết thảy những quyết định của Đại tiểu thư."

Lão Viên vững vàng lái xe, lời nói của Đới Manh cùng Tử Hiên cũng toàn bộ rơi vào trong tai ông, ông cũng không quên biểu lộ một chút thái độ: "Lão Viên cũng coi như là nhìn Đại tiểu thư lớn lên, bất kể Đại tiểu thư thích người nào, chỉ cần Đại tiểu thư cảm thấy tốt, lão Viên cũng sẽ ủng hộ Đại tiểu thư." Đới Manh thấp giọng nói cám ơn, cúi đầu nhìn Gia Mẫn, lại nghĩ tới khuôn mặt Mạc Hàn, đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi.

Đến Đới gia, Đới Manh đánh thức Gia Mẫn, cô bé xoa xoa ánh mắt, mơ mơ màng màng không biết đang ở phương nào. Tử Hiên ôm Gia Mẫn vào trong lòng xoa nhẹ một chút, Gia Mẫn lúc này mới ngây ngốc nhận ra hắn: "Anh là anh hai." Tử Hiên mừng rỡ đến mặt mày hớn hở: "Gấu bảo bảo còn nhớ rõ anh nha." Gia Mẫn vui vẻ cười, rất là đắc ý: "Tất nhiên là nhớ rồi, Gấu bảo còn nhớ rõ cả anh ba và anh tư nữa, hai người bọn họ thật là giống nhau nga!"

"Thật thông minh!" Tử Hiên khen một câu, Gia Mẫn cười càng thêm vui vẻ. Đới Manh đi ở phía trước, Tử Hiên ôm Gia Mẫn theo ở phía sau, thong thả vào phòng khách. Đới Trữ cùng Từ Thần Thần còn có Dư Chấn, Tinh Tiệp ở trên ghế sa lon ngồi thành một hàng, Đới Manh chân trước mới vừa vào cửa, bốn đôi mắt liền nhất tề nhìn chăm chú vào nàng.

Tử Hiên đặt Gia Mẫn xuống, Gia Mẫn thấy nhiều người như vậy, sợ hãi núp ở sau lưng Đới Manh, lôi kéo vạt áo của nàng không dám nói lời nào. Đới Manh đẩy Gia Mẫn lên phía trước, chỉ chỉ bốn người ngồi trên ghế sa lon mặt đầy vẻ nghiêm túc: "Mau chào ông nội, bà nội còn có anh ba, anh tư." Gia Mẫn ngẩng đầu nhìn Đới Manh, Đới Manh cười cười trấn an cô bé, Gia Mẫn lấy dũng khí, từ từ đi tới trước ghế sa lon, thanh âm nhỏ nhẹ: "Thưa ông nội, thưa bà nội, thưa anh ba, thưa anh tư."

Dư Chấn muốn mở miệng nói chuyện, bị Tinh Tiệp níu vạt áo, hắn bĩu môi, hướng Gia Mẫn tễ mi lộng nhãn*. Từ Thần Thần đưa tay, sờ sờ cái đầu nhỏ của Gia Mẫn, dáng vẻ hòa ái dễ gần: "Tiểu cô nương dáng dấp thật xinh đẹp, con tên là gì a?" Gia Mẫn xấu hổ rút rút cổ, một đôi mắt to chớp chớp nhìn Từ Thần Thần: "Cám ơn bà nội đã khen, con tên là Gia Mẫn."

*đá lông nheo, chớp chớp mắt

Bên kia Dư Chấn rốt cục vẫn không nhịn được lên tiếng: "Gấu bảo bảo, sao em lại tới đây a?" Gia Mẫn quay đầu lại nhìn Đới Manh một chút, thành thật trả lời: "Là Daddy dẫn em tới." Đới Manh mấy bước đi tới, Gia Mẫn lập tức xẹt tới, Đới Manh khom lưng ôm lấy Gia Mẫn, ánh mắt bình tĩnh: "Có vấn đề gì, mọi người cứ hỏi Lạc Lạc đi, con đi lên trước."

Đới Manh cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu, Gia Mẫn nằm ở trên bả vai của nàng, hướng về phía Từ Thần Thần đang trợn mắt há hốc mồm quơ quơ cánh tay nhỏ bé: "Bà nội gặp lại." Từ Thần Thần hung thần ác sát đứng lên, thẳng thắt lưng nhìn chằm chằm Tử Hiên: "Ngươi mau nói rõ cho lão nương, tiểu tổ tông kia rốt cuộc từ đâu mà lấy đến một đứa con gái lớn như vậy!" Tử Hiên bị dọa, sợ đến co rụt lại cổ, lúng túng cười: "Ai u bà nội ngài đừng nóng giận, để con từ từ nói cho ngài nghe a, ngài nhưng ngàn vạn lần đừng có đoán mò, Gấu bảo bảo tuyệt đối không phải là con tư sinh* của Đại tiểu thư..."

*con riêng

Tử Hiên thao thao bất tuyệt đem những gì mình biết đều thẳng thắn nói ra hết, nói đến miệng khô lưỡi khô, khổ não bày ra bộ dạng một tiểu nô tài: "Đại khái chính là như vậy." Từ Thần Thần vẫn còn đang ở tiêu hóa lời nói của Tử Hiên, thì Đới Trữ đã lạnh lùng lên tiếng: "Con nói, Manh Manh thích phụ nữ, lại là một người phụ nữ đã kết hôn sinh con sao?" Tử Hiên gật đầu một cái, lại lắc đầu: "Nói cho đúng ra, lúc Đại tiểu thư mới bắt đầu thích nàng thì nàng còn chưa có kết hôn a."

"Thật là hoang đường!" Đới Trữ nổi giận gầm lên một tiếng, đứng thẳng dậy: "Con gái của Đới Trữ ta tại sao có thể làm ra việc trái với luân lí không biết liêm sỉ như vậy!" Rốt cục lúc này Từ Thần Thần phản ứng, còn chưa kịp suy nghĩ xem con gái của bà thích một nữ nhân là đúng hay sai, liền bị lời nói của Đới Trữ chọc giận: "Ông có ý gì a! Manh Manh của tôi không phải chỉ là thích một người sao, cái gì không biết liêm sỉ, cũng mệt ông có thể nói ra miệng! Tôi cho ông biết, Đới Trữ, đứa con gái này là của tôi sinh, còn chưa đến lượt ông vũ nhục đâu!"

Đới Trữ cũng là quá tức giận, giờ đây cũng bị lời nói của Từ Thần Thần làm cho tỉnh ngộ, cũng có chút không biết làm sao: "Ôi chao, tôi không phải là ý đó a!" "Tôi quản ông là có ý gì!" Từ Thần Thần giận đến sắc mặt trắng bệch: "Con gái của tôi từ nhỏ đến lớn ông trông nom qua được mấy lần, giờ lại ở đây la ó om sòm. Tôi cho ông biết, chuyện này nếu ông dám nhúng tay khiến Manh Manh khó xử, tôi liền cùng ông ly hôn!" Từ Thần Thần khí thế mười phần xoay người đi lên lầu, lưu lại Đới Trữ khóc không ra nước mắt cùng ba đứa cháu trai mắt đang lóe ánh sao. Bà nội quả thật là quá khí phách a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro