Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ ơi~"

Nghe tiếng gọi non nớt của trẻ con phát ra từ phía sau, Nguyễn Huỳnh Kim Duyên mỉm cười, chậm rãi quay lại, ôm lấy đứa nhỏ đang nhào vào lòng mình.

"Công chúa nhỏ của mẹ, đi học về rồi sao?"

"Học về rồi~"

Đứa nhỏ ôm ghì lấy cổ của Kim Duyên, hôn lấy gò má của nàng, nói to "Hôm nay cô Hoàng Yến đưa Anh Anh đi ăn kem đó~"

Kim Duyên xoay đầu hướng về phía cánh cửa, gật gật đầu "Cảm ơn chị, Hoàng Yến."

"Không có gì đâu."

Võ Hoàng Yến cởi giày đặt lên kệ, để cái balo con mèo của Kim Anh lên trên ghế, nói vào trong " Kim Anh đừng leo lên người mẹ con, con sẽ khiến mẹ con khó thở đấy."

Kim Anh bĩu môi, nhếch nhếch miệng "Mẹ không ôm Anh Anh nữa sao?"

"Không có, mẹ vẫn muốn ôm Kim Anh."

Kim Duyên xoa đầu của bé, đặt bé xuống đất, nói "Nhưng mẹ phải nấu ăn rồi, Kim Anh ra ngoài chơi với cô Hoàng Yến đi."

"Vâng."

Kim Anh có chút ủ rũ, nhấc chân béo chạy ra ngoài phòng khách, nhưng nhớ ra gì đó liền hét toáng lên.

"Mẹ ơi, Anh Anh được 100 điểm đó!"

Kim Duyên phì cười, nói "Hảo, nếu con đủ mười bài 100 điểm, mẹ sẽ đưa Kim Anh đi chơi, được không?"

"Vâng."

Kim Anh phấn khích cười, sau đó nhảy lên sofa đặt trong phòng khách, với tay lấy cái remote bấm loạn xạ.

Võ Hoàng Yến xoa đầu bé "Kim Anh học giỏi nhỉ? Ngày nào cũng được 100 điểm."

Kim Anh cười, hai mắt cong cong thành hình cầu vòng "Anh Anh giống mẹ, mẹ cũng học giỏi."

Ở trong bếp, Kim Duyên nghe công chúa nhỏ của mình nói như vậy, nhịn không được nở nụ cười.

Hoàng Yến vuốt hai gò má nộn thịt của Kim Anh, nhưng bé lại né ra, mặt nhăn như cái bánh bao nhỏ nhún nước.

"Kim Anh sao thế?"

"Anh Anh chỉ muốn mẹ sờ như thế thôi."

Kim Anh mặc dù đã lớn thành như vậy rồi nhưng vẫn cứ bám lấy Kim Duyên, ôm hôn Kim Duyên, lại chán ghét người khác chạm vào người mình. Trong mắt của Kim Anh cũng chỉ có Kim Duyên mà thôi, người khác trong mắt bé đều không hề tồn tại.

Vừa vặn lúc đó Kim Duyên bước ra, nghe Kim Anh nói thế thì cau mày "Kim Anh, con không được vô lễ, cô Hoàng Yến thương con nên mới sờ con thôi, ngoan đi, đừng có làm nũng."

Kim Anh bĩu môi, rất không cam tâm, chạy đến ôm chặt đùi của Kim Duyên.

Kim Duyên thở dài, ôm Kim Anh đặt xuống ghế, lấy một cái bánh trong đĩa đưa cho bé.

"Kim Anh ngoan, ăn xong rồi đi tắm nhé."

"Vâng."

Kim Anh cầm lấy khối bánh trứng mà Kim Duyên vừa làm xong, cắn một ngụm lớn, cảm giác ngon ngọt ngay đầu lưỡi, còn có mùi sữa thơm ngọt ngào.

"Mẹ à, bánh ngon quá~"

Kim Duyên mỉm cười, ôn giọng "Ăn xong rồi thì đi tắm, một lát lại xuống ăn cơm, biết không?"

"Dạ vâng."

Kim Anh nhảy xuống ghế sofa, kéo lê vái balo con mèo, vẫy vẫy tay "Mẹ ơi, cúi xuống đi."

Kim Duyên không nhìn thấy nhưng vẫn biết bé con của mình đang đòi hỏi cái gì, liền cúi xuống, đưa gò má của mình cho bé.

Kim Anh lấy hai tay đầy vụn bánh ôm lấy gò má của Kim Duyên, hôn một cái rõ kêu, rồi khúc khích cười, cầm nửa cái bánh chạy lên trên lầu.

Bật cười thành tiếng, Kim Duyên thật muốn nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Kim Anh, chỉ tiếc, đôi mắt nàng đã không nhìn thấy gì được nữa rồi.

Võ Hoàng Yến đứng dậy, nói "Để chị giúp em làm bữa tối."

"À, không cần đâu, em tự làm được rồi, chị cũng dùng bánh đi."

"Cám ơn."

Kim Duyên hơi cười, sau đó mò mẫm đi vào nhà bếp.

Hoàng Yến nhìn theo bóng lưng của Kim Duyên, nụ cười trên môi càng trở nên ôn hòa.

Dùng xong bữa tối ở nhà Kim Duyên, Hoàng Yến vẫn lưu lại, ngồi bên cạnh xem Kim Anh vẽ tranh.

Năm nay Kim Anh đã sáu tuổi, tính cách nghịch ngợm khác hẳn Kim Duyên, nhưng lại rất thích âm nhạc giống mẹ, đặc biệt là thích vẽ tranh. Trên tường đầy những bức vẽ nghuệch ngoạc khi Kim Anh chỉ mới lên ba cho tới lên sáu tuổi, Kim Duyên không nỡ xóa đi, để như vậy làm kỉ niệm. Càng lớn, Kim Anh càng thích vẽ mẹ, trong mắt bé thì Kim Anh là tuyệt vời nhất, cho nên mỗi bức vẻ của bé đều có sự xuất hiện của nàng. Hôm nay Kim Anh lại lôi bút ra vẽ Kim Duyên, cặm cụi tô tô vẽ vẽ, bên cạnh còn có Võ Hoàng Yến gợi ý chỉnh sửa.

Kim Duyên nghe hai cô cháu các nàng tranh cãi không khỏi phì cười, xoay người vào bếp lấy trái cây đã gọt sẵn ra, đặt lên trên bàn.

"Kim Anh, ăn xong rồi vẽ tiếp nhé."

"Vâng."

Kim Anh buông bút màu xuống, cầm lấy một miếng táo to, nhét hẳn vào trong miệng để tranh thủ thời gian vẽ tiếp.

Tuy không nhìn thấy nhưng Kim Duyên có thể biết công chúa nhỏ của nàng đang làm cái gì, nàng nghiêm khắc nói "Kim Anh, ăn táo phải cắn từng miếng nhỏ, không được ăn cả miếng to như vậy."

Kim Anh nhếch nhếch cái mũi nhỏ, không dám cãi lời Kim Duyên, lấy miếng táo khác cắn từng miếng nhỏ.

Lúc này Kim Duyên mới hài lòng mỉm cười, dang tay ra, nói "Kim Anh, lại đây để mẹ ôm."

Kim Anh ném cả cái nĩa đang cầm, chạy thẳng vào trong lòng của Kim Duyên, cọ dụi một phen.

Kim Duyên bật cười, xoa đầu bé "Kim Anh ngoan."

Đem Kim Anh ôm lên đùi, Kim Duyên nắn gương mặt béo tròn của bé, ý cười càng thêm sâu, thật may, công chúa nhỏ của nàng vẫn ở đây.

Kim Anh gối đầu lên ngực của Kim Duyên, dụi dụi mắt, hình như buồn ngủ rồi.

"Buồn ngủ rồi sao?"

"Dạ."

"Đi đánh răng đi, lát mẹ lên kể chuyện cho con nghe."

"Ni~"

Kim Anh dọn dẹp bút màu và tập vẽ của mình, nhanh nhẹn chạy đi, không quên hôn lên mặt Kim Duyên một cái thật kêu.

Kim Duyên phì cười, đợi khi tiếng bước chân nhỏ bé biến mất mới bắt đầu dọn dẹp.

"Tiểu Duyên!"

Kim Duyên hơi quay đầu lại "Hoàng Yến?"

"Ừm, hôm nay chị ngủ lại đây được không?" Võ Hoàng Yến hơi cười "Xe của chị gặp vấn đề rồi."

"Cũng được." Kim Duyên mỉm cười "Nhà này là của chị mà."

Hoàng Yến lại nghĩ sang một ý khác, nhà của nàng, chính là nơi có Kim Duyên và Kim Anh bé bỏng, một nhà có ba người vô cùng hạnh phúc. Nghĩ đến thôi, Võ Hoàng Yến cũng đã cảm thấy vui vẻ, đứng lên giúp Kim Duyên dọn dẹp.

Trong lúc dọn dẹp, Hoàng Yến vô tình đụng trúng tay của Kim Duyên, mặt liền đỏ lên, nhìn lên thì thấy Kim Duyên vẫn không phát hiện, liền hít một hơi lấy hết can đảm nắm lấy tay nàng.

Kim Duyên giật mình, vội giãy tay ra "Hoàng Yến, chị làm cái gì vậy?"

"Tiểu Duyên, em biết chị đang nghĩ cái gì mà đúng không?" Võ Hoàng Yến ôn giọng "Sáu năm rồi, Tiểu Duyên, Kim Anh cũng lớn rồi, con bé đã từng hỏi chị PaPa của nó là ai."

Trong mắt Kim Duyên lóe lên một tia ảm đạm, nàng rút tay mình ra khỏi tay của Hoàng Yến, yếu ớt nói "Em cần thêm thời gian, hiện tại không phải thời gian tốt để nói về chuyện này."

Nói xong, Kim Duyên xoay người đi lên phòng của Kim Anh.

Võ Hoàng Yến nhìn theo bóng lưng của Kim Duyên, ảm đạm thở dài một tiếng.

...

"Và chàng hoàng tử hôn nàng công chúa, đánh thức nàng dậy khỏi..."

"Mẹ ơi."

Kim Duyên ngừng kể chuyện, hỏi khẽ "Gì thế Anh Anh?"

Đôi mắt Kim Anh sáng lấp lánh, môi mấp mái, hỏi "Mẹ ơi, mẹ và cô Hoàng Yến có phải là vợ chồng không?"

"Hửm? Ai nói con chuyện này vậy?"

"Không có ai nói cả, con thấy cô Hoàng Yến nắm tay của mẹ, mà Tiểu Thu nói chỉ có vợ chồng mới được nắm tay vậy thôi."

Kim Duyên khẽ thở dài, xoa đầu bé con của nàng "Công chúa nhỏ, không phải chỉ có vợ chồng mới nắm tay nhau đâu, bạn bè, đối tác, thậm chí là người ngoài cũng có thể nắm tay, đó chỉ là cách xã giao thông thường thôi."

"Nếu vậy thì tốt!"

"Tốt?"

"Phải a." Kim Anh tủm tỉm cười "Nếu mẹ không phải vợ của cô Hoàng Yến thì mẹ chỉ là mẹ của con thôi, không phải là của ai khác nữa."

Kim Duyên không khỏi dở khóc dở cười, xoa đầu Kim Anh "Công chúa nhỏ, đừng nói chuyện này nữa, đi ngủ thôi."

"Vâng."

Kim Anh ngoan ngoãn nằm xuống giường, khi thấy Kim Duyên mò mẫm tắt đèn liền chòm người qua giúp mẹ.

Kim Duyên mỉm cười, dịu dàng đặt lên trán Kim Anh một nụ hôn, thì thầm thật khẽ "Công chúa nhỏ của mẹ, ngủ thôi."

Kim Anh rúc vào trong lòng của Kim Duyên, nhắm mắt lại, nhưng không thể ngủ, hai mắt mở to nhìn mẹ của mình.

Kim Duyên có thể cảm nhận được Kim Anh đang cọ nguậy trong lòng mình, liền hỏi "Anh Anh, có chuyện gì nữa à?"

"Mẹ à, có phải Anh Anh không có ba hay không?"

Câu hỏi non nớt đó giáng một đòn thật đau vào đầu của Kim Duyên, nàng chết lặng, hốc mắt xót cay, không biết phải trả lời như thế nào với con của mình.

Kim Anh lại hỏi "Mẹ ơi, có phải đứa trẻ nào cũng cần có ba và mẹ phải không? Anh Anh sao lại không có ba vậy mẹ?"

Tai của Kim Duyên như ù đi, chẳng biết từ lúc nào, nước mắt đã rơi xuống. Nàng thật sự rất muốn nói với Kim Anh rằng con bé cũng có ba, không, đúng hơn là con bé còn một người mẹ. Nhưng người mẹ đó đã từ bỏ Kim Anh đáng thương của nàng, người đó hoàn toàn quên đi sự tồn tại của mẹ con nàng, nếu nàng nói ra mà không đem lại cho bé con một người mẹ nữa, thì nàng cũng không nên nói ra làm gì.

Kim Anh thấy nước mắt Kim Duyên rơi xuống liền hoảng hốt, vội vàng đưa tay xoa gương mặt của Kim Duyên, chặn tay lên mắt nàng, không cho nước mắt rơi xuống.

"Mẹ ơi đừng khóc, là Anh Anh không ngoan, Anh Anh không nên hỏi bậy bạ, mẹ à đừng khóc nữa mà."

Kim Anh nói như mếu, bấu lấy hai vai Kim Duyên mà nức nở, con bé không muốn thấy mẹ mình khóc, bởi vì trên đời này không ai thương con bé bằng mẹ cả. Bạn bè chỉ trỏ nói bé là con hoang, bé cũng mặc kệ, chỉ cần bé còn có mẹ, như vậy là đủ rồi, bé không cần ba đâu.

"Kim Anh... mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi..."

Kim Duyên ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của Kim Anh vào lòng, nghẹn ngào không thành lời "Mẹ rất muốn Kim Anh có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng mẹ không thể... Kim Anh..."

"Anh Anh không cần ba, Anh Anh chỉ cần mẹ thôi, mẹ đừng khóc mà."

Tiếng nức nở tuyệt vọng quanh quẩn trong phòng, chẳng qua bao lâu, cả hai mẹ con cùng thiếp đi, chỉ còn ánh văng vằng vặc bên ngoài cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro