Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Kỳ chồm người ấn môi mình vào môi Tuyết Nhi, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn mãnh liệt hơn khi Tuyết Nhi dựa toàn bộ thân mình vào ghế, tay Giai Kỳ liên tục vuốt ve khoảng lưng trần trắng mịn của Tuyết Nhi.
" Ah~..." - Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi đỏ mộng ấy, cùng với hơi thở ấm nóng liên tục phả vào tai Giai Kỳ, cộng thêm không gian trong xe chật hẹp, khoảng cách được rút ngắn tối đa sức nóng tăng gấp đôi. Như làm tăng lượng hormones kích thích cực mạnh các giác quan trong cơ thể Giai Kỳ, những ngón tay đang vuốt ve khắp cơ thể của cô, mạnh dạn lòn vào bên trong váy. Những ngón tay mềm mại bắt đầu cuộc vui chơi phần dưới của Tuyết Nhi, nó chạy dọc khắp đùi cô.
"Ahaaaaa....Kỳ....để....để về...." - Một lần nữa, Giai Kỳ lại cuốn Tuyết Nhi vào một nụ hôn sâu vô tận
Tuyết Nhi dần cảm nhận được sự ấm nóng từ những ngón tay Giai Kỳ đi vào cơ thể mình.
Cô rên lên sung sướng, ghì chặt đầu Giai Kỳ vào người mình hơn, cảm nhận được từng giọt mồ hôi trên trán của Giai Kỳ ở bụng của mình làm cô càng nóng hơn. Những giọt mồ hôi của cô cũng bắt đầu xuất hiện, từ cằm chạy dài xuống ngực, bụng, đùi rồi tiếp đất. Nơi cô và Giai Kỳ đang ân ái sẽ tạo ra một vùng ẩm ướt khi họ rời khỏi...Những ngón tay cứ đùa giỡn làm cơ thể cô nóng ran. Sự sung sướng khiến toàn thân cô bất lực, ngã vào lòng Giai Kỳ, ôm người cô yêu 1 cách mệt mỏi, mồ hôi của cô thấm ướt áo Giai Kỳ rồi khẽ thì thầm 1 cách yếu ớt
"Em yêu Kỳ"
"Áăch xì...Ngoài này lạnh quá Kha Nhiên à, không biết tiểu thư và chị hai xong việc chưa nữa" - Tiểu Minh vừa sụt sùi mũi, vừa quay qua nhìn cầu cứu.
Kha Nhiên cũng chẳng khá gì hơn, hai tay chà sát vào nhau, lâu lâu ắch xì mấy cái
" Haizzz...Chắc mai nói lão gia kêu thợ tới sữa lại cái tấm phong cách âm cho xe quá, lần này phải dày dày chút. Sẵn tiện làm đệm chống sốc cho xe luôn. Haiz!!!" --------------------------------------------------------
Lùi lại khoảng 30' trước đó, khi họ đang nói chuyện trên xe. Tiểu Minh vẫn lái xe và Kha Nhiên thì ngồi kế bên, họ hoàn toàn không biết 2 vị chủ nhân bên dưới đang làm gì. Nhưng đột ngột xe lắc lư, phía sau bức phong cách âm thoát ra những tiếng rên, Tiểu Minh lập tức dừng xe lại, 4 mắt nhìn nhau trào máu họng - "OH MY GOD"
Thế là có hai con người hạnh phúc đang ôm nhau cùng say giấc nồng trong xe. Trong khi đó có hai kẻ đang ôm nhau đứng co ro như con tôm luộc ngoài đường nhìn vào trong xe mếu máo - /Huhuhu, sao đời con nó khổ thế này/
... Dinh thự nhà họ Khổng ...
Sáng hôm nay, Tuyết Nhi đưa Giai Kỳ đến trường vì tối thứ 7 xe của cô vẫn còn để trong sân trường và cô cũng không biết nên làm gì nữa, Giai Kỳ vui vì đã bỏ được mọi chuyện với Tố Như và hạnh phúc hơn nữa khi thấy bản thân không đau khổ mấy như những gì cô tưởng tượng.
"Chị, chào buổi sáng" - Hai cô vẫn tươi cười, điều này làm Giai Kỳ thấy lạ.Không phải Tuyết Nhi nói là họ bị...
"C...chào hai em" - Đáng lý ra cô nên cản Tuyết Nhi lại chứ nhưng lúc đó.... /Haiz...thôi quên đi, đúng là Tuyết Nhi càng lúc càng cao tay/
"Chị sao vậy không khỏe hả?" - Tố Như sờ trán cô.
"A...chị không sao? Hai em không sao chứ?"
"Tụi em không sao chỉ là buồn ngủ thôi" - Tố Như vừa nói vừa che miệng ngáp
"Sau khi 2 chị về, bartender mời rượu tụi em miễn phí, nghe nói loại Rinta được hỗn hợp từ thơm và Sauvignon Blanc rất ngon nên tụi em mới uống" - Cô dừng lại để ngáp tiếp.
"Cuối cùng là tụi em không say mà không ngủ được, thức đến sáng. Người thì mệt đừ" - Tố Như nói tiếp và lừ đừ lấy sách ra.
"A...chị về chỗ trước" - Giai Kỳ về chỗ mình và suy nghĩ, cô mỉm cười vì Tuyết Nhi không làm gì bậy với họ. Làm cô cứ tưởng... /hiền như vậy có phải ngoan không/ - suốt tiết học Giai Kỳ cứ cười tủm tỉm như một tên hâm.
...
"Tuyết Nhi à, con không cần đi đâu để Dụ Ngôn nó xử là được rồi" - ông Khổng khuyên cô.


"Hôm nay nó có hẹn mà, với lại từ khi con kết hôn chuyện nặng cứ để nó làm hoài. Hôm nay để con đi được rồi"
"Lỡ Giai Kỳ nó biết, nó không vui đâu"
"Không sao đâu, con làm xong sẽ ghé qua trường đón cô ấy"
"Ba biết con sẽ làm tốt nhưng phải cẩn thận đấy"
Kha Nhiên chở Tuyết Nhi và đám đàn em theo sau xe mình chạy đến chỗ hẹn, có vẻ đối thủ lần này muốn lấy số hàng vũ khí mới nhập của nhà cô. Tuyết Nhi sẽ đích thân giải quyết vụ này và cả bọn ngu ngốc kia nữa. Bến cảng khu F
"Chuyển hàng lên xe đi" - Cô ra lệnh cho bọn đàn em.

"DẠ" - Từng thùng hàng được đưa vào cốp xe, mọi người vẫn tập trung cao độ xung quanh.
Đối thủ có thể tấn công bất cứ lúc nào từ phía nào.
*Đoàng Đoàng*
"Cuối cùng cũng đến rồi à" - Tuyết Nhi nhếch mép và móc súng ra bắn ngã các đối thủ.
Nhanh như chớp cô né hết những phát súng bắn trả lại, hai tay...một tay súng...một tay kiếm, cô di chuyển như một vũ công múa điêu luyện, nhưng trong phút bất cẩn cô đã để 1 cây kiếm quẹt trúng tay mình. Không sao mọi thứ vẫn ổn, phần thắng lúc nào cũng nghiêng về cô như một quy luật hiển nhiên. Nửa tiếng sau chỉ còn lại một mớ hỗn độn, xác ngừơi khắp nơi, mùi máu tanh sốc lên tận mũi, bắt tên cầm đầu kia. Và giờ nó đã bị đá gãy chân quỳ trước mặt Đại tiểu thư.

"Là tên nào?" - Cô hạ giọng xuống nghe lạnh như băng, nhẹ nhàng ngồi trên ghế đã được đặt sẵn.
"Có ngon thì giết tao đi con khốn"
"Đâu có dễ vậy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là mùi vị đau khổ khi đụng đến nhà họ Khổng " - Cô nhìn hắn với đôi mắt lạnh lùng như một con mãnh thú sẵn sàng xé xác hắn ra làm trăm mảnh.
*XOẸT...PHẶP...*
"AAAAAAAA...tay tao....aaaaaaaaaaa" - Hắn nhận ngay cái ngón trỏ của mình đã yên vị dưới đất.
"Ta hỏi cho vui thôi chứ ta biết tên nào đứng sau vụ này rồi, ngươi cũng chỉ là con chó của hắn thôi, ta thì không thích nuôi chó quăng xác nó xuống cho cá ăn đi" - Cô phất phất tay bỏ vào trong xe.
"Tiểu thư" - Kha Nhiên khởi động xe.
"Đến trường đại học"
"Nhưng tay tiểu thư..." - Kha Nhiên nhìn qua kính chiếu hậu, bàn tay bị dao chém trúng một vết khá sâu, máu vẫu còn chảy thấm qua lớp băng trăng quấn quanh bàn tay cô. "Không sao, đừng để Giai Kỳ chờ"
"Dạ" - Kha Nhiên cho xe chạy đến trường thật nhanh, vì cô biết Tuyết Nhi không gặp được Giai Kỳ thì không chịu băng vết thương cho tử tế vào đâu.


Trường Đại Học
"Về đi" - cô đuổi Kha Nhiên.
"Tiểu thư nhớ về nhà liền nha, em chuẩn bị đồ cứu thương sẵn" - Kha Nhiên lo lắng nhìn tay cô đang yên vị trong túi áo khoác.
"Được rồi, em mè nheo quá, bây giờ thì về đi" - Cô quay lưng bỏ đi.

Tuyết Nhi đi vòng vòng tìm xem thư viện ở đâu, cô muốn tạo bất ngờ cho Giai Kỳ.
"Hey, người đẹp" - Tuyết Nhi vẫn cứ đi.
"Nè, tôi gọi cô đó Tuyết Nhi" - là Triệu Tiểu Đường, cô ta chạy đến vịn vai cô lại.
Không phải ở trường của Giai Kỳ thì cô đã bẽ gãy tay cô ta rồi.
"Có chuyện gì?" - Cô lạnh lùng hỏi
"Không! Thấy cô nên chào thôi, tìm người hả?"
"Thư viện ở đâu?"
"À muốn đến thư viện hả? Để tôi dẫn cô đi, hướng này" - Tiểu Đường nhiệt tình dẫn đường cho cô và không ngừng nói chuyện suốt trên đường đi, đổi lại chỉ là cái mặt sát khí của Tuyết Nhi.
Thư viện
"Đến rồi, cô tìm ai để tôi giúp cho"
"Không cần" - Cô lắc đầu đi vào trong, Tiểu Đường đi theo sau lưng cô.
Có vẻ cô ta không rời mắt khỏi người Tuyết Nhi được.
"Chị Giai Kỳ lát nữa chị có đi đâu không? Mình ra biển chơi nha" - Tiểu Hoa ngồi bên cạnh cô và Tố Như .
"Tiếc quá chị có hẹn rồi" - Giai Kỳ mỉm cười.
"Hẹn với ai vậy? Đó giờ em thấy chị ít khi hẹn với ai lắm mà" - Tiểu Hoa lay nhẹ tay cô.
"Tiểu Kỳ~" - Heejin bước đến chỗ cô.
"Đến rồi hả?" - Giai Kỳ định cười nhưng lập tức đanh mắt lại khi thấy Tiểu Đường sau lưng Tuyết Nhi.


"Tôi không biết đường nên nhờ dẫn chỉ dùm" - Tuyết Nhi chỉ ra kẻ đeo bám sau lưng - "Học bài cùng bạn gái à?"
"Sụyt đây là thư viện, đừng lớn tiếng ngồi xuống nào" - Tiểu Đường nắm tay Tuyết Nhi kéo ngồi xuống ghế và điều đó làm Giai Kỳ vô cùng khó chịu.
"Tôi định mượn vài cuốn sách rồi về, đi không?" - Giai Kỳ hỏi, Tuyết Nhi gật đầu và cả hai đi vào trong dãy sách trong góc.Bên ngoài còn ba người bơ vơ bị bỏ rơi

"Hello tôi là Triệu Tiểu Đường bên khoa mỹ thuật" - Đưa tay bắt.
"Em là Hoàng Tố Như khoa kinh tế" - Cô mỉm cười - "Bạn em Trương Tiểu Hoa"
Giai Kỳ đi vào trong sát góc tường nơi có vài cuốn sách cũ để trên cao. Cô ấy lấy vài quyển xuống và xem mục lục có thứ mình cần hay không.
"Nếu có hẹn với bạn gái thì gọi em đến đây làm gì?" - Tuyết Nhi nhét hai tay vào túi áo, đung đưa người nhìn qua nhìn lại mấy cuốn sách.
"Ghen hả?" - Giai Kỳ nhướng mày
"Ừ ghen. Chẳng phải Kỳ nói cô ta chỉ lợi dụng thôi sao, sau khi suy nghĩ Kỳ thấy tội quá nên tha thứ cho cô ta chứ gì" - Khuôn mặt Tuyết Nhi lúc ghen thật sự làm Giai Kỳ cực kì thích thú, cái môi cứ vểnh ra còn hai gò má cứ phồng căng tròn nhìn như hai cái bánh bao vậy.
"Nè" - Giai Kỳ gọi mà tiểu thư Tuyết Nhi ứ thèm nhìn
"Tiểu thư Khổng dễ thương" - Tuyết Nhi cũng không thèm nhìn
"Giận rồi hả?" - Giai Kỳ bỏ chồng sách xuống, nắm hai vai cô xoay lại nhìn mình.
"Không có gì thì em về trước" - Tuyết Nhi định bỏ đi thì bị cô kéo lại và vô tình cái bàn tay dấu trong túi áo bị giật ra bên ngoài.
"Cái này là cái gì hả?" - Giai Kỳ cầm bàn tay quấn băng của cô hét lớn
"Nhỏ tiếng chút đi, thư viện đó"
"Kỳ hỏi cái này là cái gì?" - Giai Kỳ gằn giọng.
"Dao chém" - Tuyết Nhi đáp nhẹ tênh.
"Sao không băng bó đàng hoàng vậy hả? Thấy máu đang chảy không?"
"Thì Kỳ bảo đến đón Kỳ nên em tính về rồi hẵng băng. Cầm máu rồi mà" - Tuyết Nhi gỡ tấm vải ra xem vết thương
"Không sao" - Tuyết Nhi tự nói với mình
"Vậy Kỳ đi chơi với bạn gái phải không? Vậy thì em về" - Không thèm chào tạm biệt, Tuyết Nhi vô tư bước đi ngang mặt Giai Kỳ. Đột nhiên, Giai Kỳ chạy lại kéo Tuyết Nhi, nhấc bổng cô ấy trên tay mình, nói như ra lệnh
"Từ bây giờ đừng mở miệng nói tiếng nào nữa, nghe rõ chưa!" - Rồi bế cô ra ngoài chào hai người kia rồi bế cô vào trong xe, phóng thật nhanh về nhà. Bỏ lại ba con người, sáu mắt nhìn nhau chả hiểu gì.
____________________
Mình thấy mình chăm qué à😝😝
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ🙆‍♀️🙆‍♀️🙇‍♀️🙇‍♀️thương thương 💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro