Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Kỳ thật sự có giấc ngủ đúng nghĩa, không phá rối, không lo lắng và không họat động mạnh. Cô cảm thấy thật dễ chịu với cái nắng nhẹ nhàng từ cửa sổ đưa gió biển vào. Hương thơm của biển mặn nhưng tươi mát.
Cô nhìn qua thiên thần bên cạnh vẫn còn ôm cứng lấy mà ngủ, khuôn mặt yên bình này cô muốn sẽ lưu giữ mãi mãi. Cánh tay cô dưới cổ Tuyết Nhi ôm lấy đôi vai trần...Vai trần? Cô đưa bàn tay sờ soạn tấm lưng...Lưng trần? Lưng trần...Đúng là lưng trần!
/Cái quái gì thế này? Rõ ràng tối qua đâu có làm?/ - Giai Kỳ lật cái mền thì thấy nguyên bộ sưu tầm pyjama mà cô chọn đã nằm dưới chân Tuyết Nhi và bị dẫm đạp không thương tiếc.
"Ưmmm..." - Tuyết Nhi cong môi ưỡn người khi cảm thấy hơi ấm bên cạnh rời xa. Da cô vào sáng sớm đặc biệt mịn và thơm hơn mọi lúc. Cô lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm cả. - "Kỳ ah~~" - Cô gọi.
"Tại sao?" - Giai Kỳ cầm bộ pyjama hỏi Tuyết Nhi
"Em ngủ say quá lột lúc nào đâu có biết" - Cô lấy nét 'ngây thơ' vốn biết của mình ra đáp.
"Mặc vào đi!"
"Ưmm...Chút nữa thay đồ rồi, mặc chi nữa? Ngủ chút nữa đi Kỳ~~" - cô chồm người ôm lấy Giai Kỳ
"Kỳ thiệt hết cách với em" - Cô xoa trán mình, tay còn lại luồn dưới cổ Tuyết Nhi kéo cái mền che đến đó. Giai Kỳ khẽ nhìn giường bên cạnh, Tiểu Đường còn ngủ. Cũng phải, còn quá sớm mà. Mùi hương của da Tuyết Nhi khiến cô dễ ngủ hơn. Hôn khẽ vào làn da ở bả vai cô ấy không đã, cô cắn nhẹ một cái mới chịu.
"Dám cắn em" - Cô lườm Giai Kỳ rồi cắn vào vai cô ấy.
"A đau" - Giai Kỳ đẩy đầu Tuyết Nhi ra rồi cười. - "Ngủ...Ngủ...Không quậy nữa" - Cô cười, ôm Tuyết Nhi vào lòng, vuốt vuốt dỗ cô ấy ngủ lại.
"Tiểu Đường dậy đi! Tiểu Đường dậy! Dậy!" Minh Anh từ phòng khác trở về, miệng gọi í ới. -
"Thầy phụ trách thông báo nửa tiếng nửa tập trung đấy"Minh Anh chạy qua giường Giai Kỳ gọi.
"Giai Kỳ, Tuyết Nhi dậy...Dậy! Nửa tiếng nửa tập trung đấy!" - Thấy 2 người ngồi dậy vò vò đầu, Minh Anh ra ngoài tập trung trước, chủ yếu là cua trai.
"Ờ...Cám ơn" - Giai Kỳ chỉ mới ngủ lại một chút nên cô không khó để dậy trở lại. Giai Kỳ bắt đầu màn khó thật sự đây. - "Tiểu Tuyết à~~ Dậy đi em. Chúng ta phải tập trung" - Cô lay lay tay Tuyết Nhi
"Ưmmm...muốn ngủ..." - Tuyết Nhi hất tay cô ra, cau có úp mặt xuống gối.
"Tiểu Tuyết à~~~" - cô thì thầm vào tai Tuyết Nhi như thôi miên. - "Dậy đi em. Đừng ngủ nữa. Trễ rồi"
"Kỳ mà còn nói...Em đạp Kỳ chết đấy" - Giọng cô nhão nhão dưới cái mền.
" Tuyết Nhi à! Tuyết Nhi ơi! Tuyết Nhi à! Tuyết Nhi ơi!" - Liên khúc Tuyết Nhi của Giai Kỳ cộng với những cái lắc mạnh mà cũng không di chuyển được thân con sâu ngủ này.
"Hay để cô ấy ngủ đi, dù sao tập trung cũng chỉ chơi vài trò vớ vẩn thôi" Tiểu Đường nói giúp, cô không nỡ đánh thức cô gái bé bỏng. Cô không hiểu sao Giai Kỳ đối xử với Tuyết Nhi rất lạ.
Không phải không tốt mà chỉ là...Có một người tình nóng bỏng như vậy, cưng còn không hết sao lại la mắng còn không hăm he suốt ngày. Cô thắc mắc vô cùng, có phải chăng người ta thích những thứ khó khăn không thuộc về mình? Cũng giống như cô?
"Gọi một chút em ấy sẽ dậy thôi. Cô cứ dùng nhà tắm trước đi" - Giai Kỳ cười, cô biết rõ cái tính của Tuyết Nhi, lúc nào nên nhu lúc nào nên cương.
Tuyết Nhi không thích cái cách nuông chiều ẻo lả như đàn bà. Cô thích Giai Kỳ la mắng cô vì mười ba năm rồi chưa ai la mắng cô cái gì, cũng không ai cấm cản cô làm điều gì.
Tuyết Nhi thấy vui lắm, Giai Kỳ có đức tính của một người lớn hơn chăm lo cho cô theo cách khác, cái cách không phải để nhìn mà để cảm nhận.


"Kỳ à~" - Tuyết Nhi nằm ngửa lại nhìn Giai Kỳ - "Kỳ không thương em sao?"
"Không thương. Nếu em còn ngủ nướng, Kỳ sẽ vứt xác em xuống biển cho cá mập"

"Không. Em hỏi thật" - Mặt cô bỗng trở nên nghiêm túc.
"Dĩ nhiên là..." - Giai Kỳ bỏ lửng câu nói, mỉm cười nhìn cô ấy. Cô cúi xuống hôn lên môi Tuyết Nhi thay cho trả lời. Có phải Giai Kỳ hôn cuồng nhiệt bao nhiêu là thương bấy nhiêu không? Nếu vậy Giai Kỳ chết vì mất dưỡng khí quá. Giai Kỳ nằm đè nửa người lên Tuyết Nhi. Dĩ nhiên giữa họ bị ngăn cách bởi lớp vải áo cô và cái mền dày cô đắp đến tận cổ cô ấy. Nụ hôn trượt sâu, thật dài sau một ngày trời xa cách, ý là xa cách hai cái lưỡi ấy!Giai Kỳ sờ dọc bên gò má Tuyết Nhi, da cô ấy buổi sáng không chỉ rất thơm và cả đôi môi cũng vậy. Cái mùi cherry ngọt cứ thoang thoảng trên đầu lưỡi Tuyết Nhi mãi.

"Hửm?" - Tuyết Nhi hụt hẫng khi Giai Kỳ rời khỏi trước.
"Nếu em ngoan ngõan, Kỳ sẽ suy nghĩ về việc cho em tắm chung với Kỳ" - Cô luôn mang mình ra làm phần quà hấp dẫn dành riêng cho Tuyết Nhi
"Kỳ biết chỉ nhiêu đó không đủ buổi sáng cho em mà~" - Cô cong môi lên giận, ngồi dậy làm cái mền tụt xuống bụng dưới.

"Mặc đồ vào rồi vào nhà tắm" - Cô đưa bộ pyjama cho Tuyết Nhi
"Mặc rồi lại cởi, cởi rồi lại mặc"
"Không lẽ em định như vậy bước vào nhà tắm?" - Giai Kỳ chỉ bộ dạng của Tuyết Nhi
"Bộ em xấu đến nỗi không cho ai nhìn được sao?" - Cô hất mặt lên.
/Không! Mà là đẹp đến không thể cho ai nhìn được/ - Giai Kỳ gào thét trong đầu - "Tuyết Nhi!" - cô nghiêm mặt nhìn Tuyết Nhi
"Quấn khăn được rồi chứ?" - Tuyết Nhi xìu mặt xuống.
"Quấn hai cái đi!" - Giai Kỳ bước xuống giường, quấn trên quấn dưới che cho Tuyết Nhi
"Kỳ làm như em con nít vậy. Ghê quá đi!" - Cô lột cái khăn ở trên ra.
"Quấn vào!" - Giai Kỳ quấn.
"Không!" - Tuyết Nhi lột.
"Quấn vào!" - Giai Kỳ quấn.
"Không!" - Tuyết Nhi lột.
"Quấn vào!" - Giai Kỳ quấn.
"Không!" - cô vứt xa hơn Giai Kỳ để cô khỏi lấy.
*Cạch*
Tiểu Đường đã rửa mặt và thay đồ chỉnh tề, bước ra và thấy tình cảnh đôi co cả hai. Tuyết Nhi thật sexy trong mắt cô. Mới sáng sớm mà cháy nắng đến vậy sao? Đầu óc cô quay cuồng.
"Muốn làm gì thì làm!" - Giai Kỳ không đôi co nữa, đi thẳng vào nhà tắm với bộ đồ chuẩn bị sẵn.

Tuyết Nhi cũng bực lắm, Giai Kỳ lo hơi quá rồi. Ghen thì ghen nhưng không thể coi cô yếu đuối như vậy được. Cô chỉ yếu đuối trong những lúc cần thiết và bây giờ thì không. Tuyết Nhi bực tức ngồi xuống mép giường tìm thuốc lá. Mỗi lần cô không vui đều hút để giải khuây nhưng từ khi quen Giai Kỳ, cô đã bỏ rồi.
"Có thuốc lá không?" - Tuyết Nhi quay sang hỏi Tiểu Đường, kẻ nãy giờ không rời con mắt khỏi cô.


"Hình như Minh Anh có"- cô lật đật moi cái túi 'vật dụng hữu ý' của Minh Anh tìm kiếm và đưa cho Tuyết Nhi gói thuốc lẫn quẹt diêm.
"Cám ơn!" - Tuyết Nhi lấy một điếu ra, mồi lửa nhanh và kéo một hơi dài. Không phải mùi bạc hà nhưng cái đăng đắng trong lá thuốc như nhau. Không ngon nhưng phải nghiện. Không tốt nhưng phải thích. Không hoàn thiện cũng phải chấp nhận. Giống như Giai Kỳ và cô, không thể rời xa nhau dù ép buộc hay tình nguyện.
"Hai người gây nhau hả?" - Tiểu Đường ngồi xuống bên cạnh Tuyết Nhi
"Liên quan gì đến cô?" - Tuyết Nhi quay ngang lườm Tiểu Đường, đừng nghĩ là khách của quán cô mà muốn gì cũng được.
"Không! Nếu em không muốn ngủ chung với cô ta, tôi sẽ nhường giường cho em" - cô tìm cách chen vào.
"Dù tôi ngủ chung với cá mập cũng không ngủ chung với cô hay giường của cô đâu. Đi chỗ khác!"
"Tuyết Nhi, em..." - Cô định nói gì cũng không nhớ nữa, đầu óc mình bay đi đâu rồi. Chỉ còn hai tròng mắt đang dính vào bộ ngực căng tròn của Tuyết Nhi, trông ngon quá cô muốn ăn nó ngay, liếm mút cho thật ướt thật cứng. Cặp đùi cô ấy sao trắng vậy? Cô muốn sờ muốn nút đầy trên da Tuyết Nhi. Butt của cô ấy chắc phải rất săn chắc. Cô muốn...muốn lắm...muốn Tuyết Nhi đến phát điên, muốn được nghe tiếng rên rĩ của cô ấy khi đc cô làm thỏa mãn.
Tuyết Nhi nhếch mép khi thấy đôi mắt ngây dại của Tiểu Đường cứ dán chặt lên người mình. Cô quay hẳn người lại đối diện cô ta. Tiểu Đường thỏa dạ chứ? Nhìn đối diện thế này thích hơn đúng không? Tuyết Nhi kề sát mặt Tiểu Đường , nhả hơi khói ra phủ quanh mắt cô ấy, cũng như tình trạng của chính cô ta lúc này, lạc lối vào mê cung rồi. Mờ mịt và ảo ảnh. Tiểu Đường chỉ biết có đến cô trước mắt thôi.
"A ~" - Tuyết Nhi tự rên nhẹ rồi nhìn Tiểu Đường co giật một cái. Cô biết cô ta chảy cái thứ nhớt nhợt trong quần ra rồi. Tuyết Nhi cười với bộ dạng dâm đãng của Tiểu Đường, muốn nhào cũng không thể nhào. Tiểu Đường nên biết rõ chỉ cần một giây cô sai lầm thì cả đời này cô cũng không có được Tuyết Nhi. Ngay cả nhìn.
*Cạch*
Giai Kỳ bước ra nhìn thấy Tuyết Nhi ngồi sát Tiểu Đường, đã vậy miệng còn hút thuốc. Nhìn thấy Tuyết Nhi cười thích thú như xảy ra chuyện gì thú vị lắm, cái chiếm hữu trỗi dậy trong lòng cô.
Giai Kỳ nhíu mày nhìn thẳng vào mặt Tuyết Nhi với vẻ không bằng lòng. Tuyết Nhi cũng không nghịch nữa, cô lấy đồ và vào nhà tắm.
"Cô có cần dùng trước không?" Tuyết Nhi quay lại buông một câu với Tiểu Đường trước khi đóng cửa, bên trong còn nghe thấy giọng cười của cô. Giai Kỳ không nhìn Tiểu Đường vì cô biết phải khống chế cảm xúc. Tiểu Đường không chỉ là kẻ duy nhất mê mẩn Tuyết Nhi của cô.
/Cô ấy rên. Là tiếng rên phải ko? Chỉ nghe thôi mà đã ướt quần rồi. Ôi trời! Nghĩ đến cảnh có được cô ấy làm mình phát điên. Cái miệng nhỏ nhắn đó có phải rất phá phách không? Cả hai bầu ngực nữa, nó thiệt cuốn hút làm sao! Làm sao mà cô ấy lại có bộ ngực gợi cảm đến như vậy chứ?/ - Một mớ suy nghĩ về body Tuyết Nhi làm cô càng ngày càng ướt.
/Ô! Chết tiệt! Mình sợ không kiềm chế đc mà làm hại cô ấy mất. Không! Không! Mình muốn cô ấy tự nguyện với mình chứ không dùng thủ đoạn hay mánh khóe khác. Mình muốn cả tâm hồn lẫn thể xác. Mình sẽ chinh phục được cô ấy và để Tuyết Nhi rời xa cái nghề đáng nguyền rủa đó. Sao Giai Kỳ lại bao được cô ấy cơ chứ? Mình cũng có tiền vậy! Cô ta không cưng chiều gì Tuyết Nhi lại suốt ngày mắng mỏ. Nếu là mình thì ngay cả việc nhỏ nhặt nhất cũng không để cô ấy chạm vào. Mình sẽ cưng chiều yêu thương. Ôi Tuyết Nhi/.
Mọi người ra boong thuyền tập trung đông đủ. Giai Kỳ không nói lời nào với Tuyết Nhi từ khi ra khỏi phòng. Tuyết Nhi đã hút thuốc trong phòng dù biết cô rất ghét điều đó. Tiểu Đường vẫn bám sát cô không buông. Giai Kỳ ngồi kế bên Tuyết Nhi mà không ai nói tiếng nào, im lặng và im lặng. Giai Kỳ thì giận Tuyết Nhi hút thuốc, còn Tuyết Nhi thì giận Giai Kỳ về vụ mặc đồ. Không ai nhường ai...
*Reng reng reng ~*

"Alô! Con nghe, thưa mẹ" - Giai Kỳ bắt điện thoại lên khi thấy số bà. - "Dạ, tụi con trên thuyền" - Cô đưa điện thoại qua cho Tuyết Nhi, cầm lấy và nghe.
"Mẹ!" - Cô nói giọng đều đều. - "Dạ con biết. Dạ...dạ...dạ" - Sau một tràng vâng lời, cậu trả lại điện thoại cho Giai Kỳ - "Mẹ nói nhà đang sửa lại vài chỗ và cả phòng ngủ nữa" cô nói với Giai Kỳ
"Uhm" - cô nhìn Giai Kỳ , còn cô ấy chỉ nhìn ra xa vu vơ. - "Sao không biết vào chỗ mát ngồi hả? Muốn trúng nắng lắm hả?" - Giai Kỳ nắm tay Tuyết Nhi kéo qua chỗ hàng ghế dựa có dù, ấn cô ngồi xuống và nằm dài bên cạnh.
"Sao hút thuốc hả?" - Giai Kỳ mở lời trước, cứ im lặng như vậy chắc Tuyết Nhi bỏ ăn quá. Đã kén ăn lại còn hay bỏ bữa, cô mà không xuống nước trước thì có mà chết đói.
"Thích!" - Với giọng điệu ngang bướng vốn có, Tuyết Nhi không làm hạ nhiệt tình trạng của cả hai chút nào.
"Tiểu Tuyết~" - cô gọi nhẹ, lập tức Tuyết Nhi quay lại nhìn cô - "Kỳ không thích người khác nhìn cơ thể em" - Cuối cùng thì cô cũng nói ra sự bực tức của mình.


"Nhưng mà đâu ai dám đụng vào em"
"Em biết rõ những người khác thèm khát em cho dù chỉ một cái nhìn"
"Kỳ à~, em biết là Kỳ ghen.... Nhưng Kỳ nghĩ ngoài Kỳ ra còn ai chạm được vào em hửm?" - Tuyết Nhi tiến lại gần, nằm đè lên trên người Giai Kỳ, ngón trỏ cứ miết quanh vành môi quyền rũ đang khô vì nắng ấy.
"Kỳ biết là vậy nhưng...." - Ngón tay Tuyết Nhi ép môi Giai Kỳ lại, ngăn những gì cô ấy sắp nói ra.
"Em là của Kỳ" - Tuyết Nhi thì thầm quyến rũ. Môi cô phải giúp môi Giai Kỳ ẩm hơn mới được. Môi cô mút hết môi dưới lại đến môi trên của Giai Kỳ khiến chúng từ từ mềm ra dần
"Kỳ à, đừng xem em là một người yếu đuối được không? Tuy em là con gái nhưng em có sự mạnh mẽ của mình. Em đủ khả năng để bảo vệ mình và không cho ai chạm tới"
"Uhm" - Giai Kỳ chỉ còn biết gật đầu thôi. Cô đã quá lo lắng rồi chăng? Thôi thì chuyện đến đâu tính đến đó đi. Trước mắt cô phải giải quyết nụ hôn hòa giải này với Tuyết Nhi trước đã.
Tiểu Đường nắm chặt nấm đấm nhìn Tuyết Nhi đang trườn phía trên người Giai Kỳ mà hôn lấy hôn để, trong khi họ vừa gây nhau và Giai Kỳ bỏ mặc Tuyết Nhi ngồi đó suốt. Chỉ một chút cô lại tự nguyện sà vào lòng Giai Kỳ. Tuyết Nhi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tiền của Giai Kỳ nhiều hơn cô sao?
"Kỳ à~ Em đói~"
"Đói nghĩa nào?" - Giai Kỳ hơi hoảng.
"Theo Kỳ thì nghĩa nào?" - Tuyết Nhi chống khủy tay lên bụng Giai Kỳ, nhìn cái mặt suy nghĩ ngố ngố của cô ấy.
"Một ngày rồi chúng ta không có..." - Giai Kỳ trượt bàn tay xuống eo Tuyết Nhi, luồn vào lớp áo, xoa nhẹ ở đường cong yêu thích. Cô biết mình có cảm giác với Tuyết Nhi và muốn cả cuộc đời này mãi mãi bên cạnh cô ấy. Bây giờ chuyện này với họ là dĩ nhiên.
"Kỳ cũng biết nữa hả? Em tưởng Kỳ phải mừng vì trốn được em chứ?" - Cô đặt môi mình nhẹ lên làn da trắng trẻo trên ngực Giai Kỳ rồi liếm nhẹ lên nó.
"Tiểu Tuyết à~ Ở đây là chốn công cộng đấy!"
"Mình vào phòng đi!" - Cô tiếp tục le lưỡi quét ngang qua nó.
"Lỡ họ về phòng thì sao?"
"Trường Kỳ không kết thúc mấy trò nhảm nhí đó sớm vậy đâu. Hay Kỳ muốn làm ở đây hả?" - Cô đe dọa.
"Được, được. Về phòng, về phòng" - Giai Kỳ vội gật đầu lia lịa trước khi mất đi hương vị nắng mai ngọt ngào.
"Em cõng Kỳ nhé"
"Kỳ nặng lắm đó"
"Em chắc người hơn Kỳ đấy. Đồ cáo còi!" - cô đứng lên xoay lưng chờ Giai Kỳ
"Ừ...Đồ cục tuyết cơ bắp" - Cô cười, leo lên lưng Tuyết Nhi để cô cõng vào khoang thuyền.
_____________________
Hí hì Xỉ đã quay trở lại🥳🥳
Cho bạn nèo thắc mắc cái hình ở trên đầu thì Giai Kỳ là 🦊 còn Tuyết Nhi là ❄️ èn ra bức ảnh như dị🤘🤘thực ra tại mình có ít ảnh cả 2 đứng gần nhau quá mà mình thì lười edit nên mình mới nghĩ ra cái ảnh 🦊 với ❄️ như này😀😀
Dù sao cũng cảm ơn các bạn đã ủng hộ❤️❤️🙇‍♀️🙇‍♀️bật mí chap sau có H đoá😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro