Chap 22: Sự bắt đầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 năm sau...

- "Alo, có chuyện gì vậy?"

- "Cô vào mật thất phía Tây gặp tôi một lát, nhanh nhé!"

Park Jin-young ngồi trong căn phòng tối, tay trái cầm ly rượu đỏ, lâu lâu lại đưa lên miệng nhấp một chút. Mayws hắn cứ nhìn chăm chăm vào màn hình tivi gắn trên tường, trong đó đang phát một đoạn clip cảnh một đám người đang đấu súng.

Tiếng gõ cửa vang lên không lâu sau đó:

- Vào đi!

Ngay lúc đó, liền có một cô gái khoảng 26 tuổi bước vào. Đôi mắt màu hổ phách nhìn rất kiên cường, khuôn mặt với từng đường nét hoàn mỹ nhưng nguội lạnh.

Jin-young nhìn theo cô gái bước vào, khóe môi nhếch lên một chút, đáy mắt xuất hiện tia dịu dàng dễ thấy. Hắn lấy tay vỗ vỗ vào phần ghế còn trống bên cạnh mình, nói:

- Lại đây ngồi đi.

Cô gái đi tới, vẫn không nói một lời nào mà trực tiếp ngồi xuống. Đưa tay nhận lấy ly rượu mà anh vừa rót cho.

- Xem đi, cô có ý kiến như thế nào?

Cô gái nhìn lên màn hình chăm chú rồi nhíu mày:

- Là Hirai Bang?

- Đúng vậy, là Hirai Bang. Vốn dĩ đã tấn công chúng ta rất nhiều lần rồi. Đêm qua, kho vũ khí nóng lại bị đột nhập. Tổn thất không hề nhỏ về cả người lẫn hàng.

- Lần này tôi muốn đi.

Nghe vậy, Jin-young quay sang nhìn cô, nữa tuần hương sau mới lên tiếng:

- Thật ra không cần...

Anh còn chưa kịp nói xong, cô gái kia đã lên tiếng:

- Tôi đã chờ đợi sáu năm rồi!

Jin-young thở dài trong lòng, anh yêu người con gái này. Rất muốn giữ và làm mọi điều để cô không phải lo lắng gì. Mà cô một chút cũng không động lòng. Thứ tình cảm này của anh, cô rốt cuộc không hề biết hay là không hề để ý đấy? Anh luôn biết cô rất muốn làm nhiệm vụ này, ở bên anh sáu năm cũng chỉ vì làm điều này thôi. Nhưng anh biết, sau khi hoàn thành, cô sẽ không còn ở bên anh nữa. Đến bây giờ lại chủ động mở lời như vậy, anh không còn cách để từ chối đc nữa rồi...

- Đc rồi, nếu cô muốn. Nhưng cứ theo dõi trước đã, có thêm thông tin tôi sẽ báo cho cô!

Mina gật đầu nhẹ nhàng, đưa ly lên uống một ngụm nhỏ, sau đó lạnh lùng quay người ra khỏi mật thất. Nhiệm vụ đó, chắc chắn cô phải hoàn thành. Sáu năm liền, cô cố gắng rèn luyện, đổ không biết bao nhiêu mồ hôi và máu để trở thành sát thủ hàng đầu của Park Bang. Chỉ để thực hiện một mục đích duy nhất.

"Mẹ, đứa con gái này sẽ khiến người cướp đi mạng sống của mẹ phải đau khỏi cực hạn!

Hirai Momo, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi..."

----------------------------------
Tại biệt thự của Hirai Momo:

- Tiểu thư à, đừng chạy nữa, sẽ ngã đó!

Quản gia Kim đang đuổi theo một đứa bé gái, trên tay còn ôm một con gấu bông to đùng. Cố gắng chạy thật nhanh về phía cửa ra vào.

Vì sao vội vã như vậy? Tất nhiên là vì nó nghe thấy tiếng ô tô tiến vào khu biệt thự, Papa của nó đi làm về.

"Cạch" một tiếng, cửa mở ra, Momo tiêu soái bước vào.

- Papaaaaa...!!

Thấy con gái đợi mình ở cửa, cậu nhẹ nhàng cúi người xuống, bảo:

- Con gái, có nhớ papa không?

- Có ạ! Hana nhớ papa nhiều lắm!

Vừa nói, nó vừa hôn chụt chụt lên má cậu. Momo cười, dang tay ôm trọn nó vào lòng. Cậu đối với con gái của mình vẫn luôn dịu dàng như vậy.

Irene từ sáu năm trước đã hạ sinh Hirai Hana. Sau đó chỉ suốt ngày chơi bời, tụ tập bạn bè, bỏ mặc con cho bảo mẫu chăm sóc. Momo cả ngày luôn ở công ty bận rộn như vậy, thời gian ở nhà chỉ vỏn vẹn buổi tối. Vậy mà còn ở bên con nhiều hơn cả Irene.

Hirai Hana dù chỉ mới sáu tuổi nhưng nó biết rằng, mẹ không thích nó. Nó chưa từng đc mẹ ôm vào lòng, chưa từng đc mẹ dẫn đi chơi. Thậm chí, mẹ còn nhìn nó với đối mắt lạnh lùng vô hồn, như chán ghét, như người xa lạ. Nhưng nó còn có papa, người papa luôn yêu thương, chăm sóc tận tình cho nó.

- Thế Hana đã ăn cơm chưa?

Thấy con gái cứ cúi đầu xuống không nói gì, Momo đưa mắt nhìn Quản gia Kim.

- Thưa cô chủ, tiểu thư không chịu ăn gì cả, cứ nhất quyết muốn đợi cô về ăn cùng!

Momo âu yếm nhìn con gái:

- Hana ngoan, phải ăn nhiều mới mau lớn đc chứ! Nào, để papa dẫn con vào ăn nhé!

Nói rồi, Momo bế Hana lên, hướng phòng bếp mà đi tới.

Quản gia Kim đi theo sau không khỏi vui mừng. Cô chủ cuối cùng đã có một gia đình đúng nghĩa. Chỉ là Irene phu nhân... phải chi đổi lại là cô Mina có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhắc đến mới nhớ, đã rất lâu rồi, ông không còn đc gặp cô ấy nữa. Không biết cô ấy sống ở đâu, hay là đã rời khỏi cái thành phố Tokyo này rồi...?

------------------------------------

Tại một nơi khác...

- "Mina, kế thế nào rồi?"

- Tối mai chị ta sẽ đi thành phố Kobe để giao dịch lô súng mới. Chúng ta sẽ đến đó trước, chờ thời cơ để ra tay, vậy còn có thể lấy đc lô hàng đó!

- "Ừ, ngày mai tôi cũng sẽ đến đó cùng mọi người. Hãy nhắc nhở người của chúng ta chuẩn bị thật tốt! Cô cũng ngủ sớm đi!"

Mina tắt điện thoại, đặt lên trên thành bồn tắm, ngả người chìm vào trong nước, chỉ chừa mỗi phần đầu vẫn ở trên mặt nước. Từng tầng hơi bốc lên mờ ảo, đôi mắt màu hổ phách khẽ lay động...

Ngày mai...

Ngày mai chắc sẽ là một ngày mệt mỏi đây.

.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro