Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2.2


Vừa ra khỏi tòa nhà, sắc trời hiện đang xâm xẩm tối và mưa tuôn xối xả như trút nước.


Hết giờ làm việc đã lâu, tòa nhà hiện không còn một bóng người. Jessica kẹp cặp tài liệu bước nhanh tới chỗ đỗ xe của mình. Sau khi đóng cửa xe rồi đề máy, nàng đạp mạnh chân ga, chiếc xe liền lao vút trong màn mưa mịt mờ......


Cần gạt nước không ngừng quạt qua quạt lại thổi đi làn nước mưa, cả không gian trước mặt thoáng cái từ hỗn độn bỗng trở nên sáng sủa rõ ràng.


Lái được một lúc, Jessica đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trong kính chiếu hậu dường như có một cái bóng đang không ngừng chạy đuổi theo xe mình.... Cái bóng ấy đột nhiên với theo quơ quơ, sau đó ngã nhào xuống đường.


Jessica hoảng hồn lắp bắp vội vàng dừng xe, đợi dòng xe hai bên đường vắng đi nàng ngay lập tức cho xe quay đầu trở lại.


Quả nhiên, cái bóng người vừa nãy một mực đuổi theo xe nàng đang không nhúc nhích nằm dài trên mặt đất, xem ra, có lẽ do sơ ý nên bị ngã.


Jessica bước xuống xe, căng dù ra đi tới bên cạnh người nọ, mang theo vẻ nghi ngờ dò hỏi, "Này! Cô có sao không?"


Nghe được tiếng nàng, Ji Yeon cố nhịn đau bò dậy, vừa rồi do chạy quá nhanh không thấy cục đá nằm giữa đường nên mới bị vấp một cái, không cẩn thận ngã xuống, khuỷu tay dường như còn bị chảy máu.


"Cô Jung, là tôi."


Cô thở hồng hộc nói, khi nãy Jessica không thấy cô, hại cô đuổi theo suốt cả hai lốc đường. Có lẽ đây là lần vận động mà cô tốn rất nhiều sức nhất từ trước tới nay.


May nhờ hôm nay trời mưa, cô ấy lái xe cũng không nhanh, nếu không, chỉ dựa vào hai chân này của mình thì làm sao có thể đuổi kịp xe hơi.


"Cô là......" Jessica cau mày nhìn cô, cả khuôn mặt trước mắt bị mưa như trút nước tưới ướt nhếch nhác chẳng ra làm sao, trong đầu mơ hồ cũng thấy có chút quen quen.


"Oh....Tôi là nhân viên bảo trì trong công ty của cô đấy ạ...." Ji Yeon cười cười sờ mũi mình, vén vén mái tóc ướt nhẹp để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đúng chuẩn.


Giờ phút này, toàn thân cô ta trên dưới đều tích đầy nước, ướt sũng giống như vừa được vớt lên từ vũng nước, nhưng cô ta lại chẳng chút nào bận tâm về điều đó.


Hẳn là cô ấy không nhớ mình rồi? Trong công ty nhiều nhân viên như vậy, làm sao cổ có thể nhớ tới nhân viên bảo trì kiêm làm việc vặt nho nhỏ như mình chứ?


"Park Ji Yeon, cô đuổi theo xe tôi để làm gì?" Rốt cuộc cô ta định làm gì đây?


"Hả? Cô Jung, cô biết tên tôi sao?" Ji Yeon như thể vừa phát hiện ra một vùng trời mới, trợn to hai mắt với vẻ mặt không thể tin được.


Không phải mình đang nằm mơ chứ? Một người mệnh danh là nữ vương chức cao vong trọng như Jessica Jung không ngờ cũng biết tên của mình?


"Cô trả lời tôi trước, tại sao lại đuổi theo sau xe tôi?" Jessica tức giận trừng mắt hỏi.


Park Ji Yeon, cái người này đương nhiên nàng nhớ rất rõ!


Ngoài cô ta ra, còn có ai lại như một chú chó trung thành cả ngày chạy tới chạy lui bên cạnh nàng? Còn có ai vừa thấy nàng tới công ty liền ân cần nhào tới giúp nàng mở cửa? Còn có ai dám dùng cái ánh mắt nóng bỏng như thế mà nhìn chằm chằm vào nàng lại còn có ai vừa ngốc như heo lại còn vụng về giống như cô ta chứ?


Người như thế, muốn mình không nhớ kỹ cô ta cũng khó!


"Cô Jung, cái bóp da này là của cô đánh rơi có phải không?" Ji Yeon lục lọi trong túi, móc ra một cái bóp da tinh xảo kiểu nữ đưa cho nàng.


"Chỉ vì cái này mà cô đội mưa đuổi theo tôi tới tận bây giờ?" Jessica kinh ngạc trợn to hai mắt.


Bóp da này đúng là của nàng, có lẽ khi nãy sơ ý đánh rơi, điều làm nàng hết sức ngạc nhiên đó là không ngờ lại có người điên cuồng đội mưa đuổi theo mình suốt hai lốc đường, chỉ để trả lại cho nàng cái bóp da này.


"Cái đó....Mặc dù không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ....Nếu quả thật nó là của cô Jung, thì tôi nên sớm giao nó đến tận tay cô sẽ hay hơn, cho nên......"


Mưa lớn vẫn đang trút xuống, nước mưa tưới xối xả lên mặt Ji Yeon, từng giọt chảy xuống từ mái tóc, cánh tay cô bị mặt đường cà rách, vết máu đỏ thẫm rỉ ra bên ngoài bộ đồng phục.


"Cô bị thương?" Jessica vừa liếc mắt liền trông thấy cánh tay bị thương của Ji Yeon, không dằn được nhíu lại hai hàng lông mày diễm lệ.


"Không sao đâu ạ, con người tôi da dẻ thô ráp, rách chút da, chảy chút máu cũng không ăn nhằm gì đâu ạ." Ji Yeon cười khì khì nói, hoàn toàn không coi trọng việc mình bị thương.


"Đi, tôi đưa cô đến bệnh viện băng bó vết thương."


"Cô Jung, không cần đâu, tôi không sao thiệt mà, làm vậy sẽ làm trễ nãi thời gian của cô...."


Ji Yeon vẫn còn đang không ngừng lảm nhảm thì bị lời nói chẳng chút khách sáo của Jessica cắt ngang, "Câm miệng, lên xe cho tôi!"


"Oh!" Ji Yeon rụt rụt hai vai như chú chó bị chủ nhân mình khiển trách, ngoan ngoãn bước lên xe nhưng vừa vào đến chỗ ngồi cô lại do dự.


"Sao nữa?" Jessica liếc nhìn cô hỏi.


"Cả người tôi ướt thế này, sợ làm bẩn ghế nệm xe cô." Ji Yeon lo lắng nhìn nàng nói.


"Cô lôi thôi lắm lời như thế làm gì? Nếu không mau ngồi xuống đàng hoàng, coi chừng tôi xào cô thành cá khô đấy." Jessica lạnh lùng nói.


Chu choa, cô ấy thiệt là hung dữ!


Nghĩ đến lời nhận xét của mọi người trong công ty dành cho Jessica, lần đầu tiên Ji Yeon thấu hiểu và cảm nhận rất rõ về công lực nói năng độc mồm độc miệng của nàng.


Có điều, tuy cách nói chuyện của nàng rất chua ngoa, nhưng phải công nhận rằng, vóc người nàng đúng là cực kỳ xinh đẹp! Xa xa nhìn lại, nàng cứ như một phong cảnh tuyệt trần tỏa sáng, đến gần mới thấy càng xinh đẹp hơn gấp bội phần.


Khuôn mặt thon gọn hình trái xoan, mỗi một nét không chê vào đâu được, đôi gò má không có tí xíu tỳ vết nào, trắng nõn mịn màng như ngọc. Hàng lông mi vừa mỏng vừa cong hơi run run tựa như cánh bướm khãy nhẹ như sắp bay dưới ánh mặt trời. Đôi mắt mặc dù rất lạnh, nhưng khi đôi mắt ấy khẽ nhướng lên lại có một chút đặc điểm riêng biệt quyến rũ của phái nữ.


Nếu như, ánh mắt của nàng có thể dịu đi một chút xíu, có lẽ đàn ông lẫn phụ nữ sẵn lòng quỳ rạp xuống dưới chân làm nô dịch để nàng sai khiến nhất định sẽ đếm không hết.


Nàng ấy quả nhiên không phải người của mình ở cái thế giới này, không phải là đối tượng mà mình có thể mơ ước.... Ji Yeon âm thầm siết chặt quả đấm và thở dài ão não.


" Cô nhìn cái gì?"


"À? Không có......" Ji Yeon thu hồi ánh mắt si mê của mình, không dám nhìn Jessica nữa, sợ bị nàng nhìn ra niềm ái mộ giấu sâu trong lòng.


Nếu như để nàng ấy biết, một nhân vật nhỏ bé như mình mà cũng dám ước mơ có nàng, nhất định nàng sẽ xì mũi coi thường, hơn nữa còn khinh bỉ mình cũng không chừng!


Ji Yeon thà rằng chết cũng không muốn bị người mình thầm yêu căm ghét!


***


Phòng cấp cứu nồng nặc mùi nước sát trùng, tiếng trật khớp tay được bác sĩ sửa lại kêu răng rắc, Ji Yeon không nhịn được xuýt xoa kêu đau.


Cô vặn vặn cánh tay, mặc dù vẫn còn hơi đau một chút, nhưng đã thấy đỡ hơn khi nãy rất nhiều, vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị Jessica mắng té tát cho một trận.


"Cô bị mắc bệnh đần hay sao vậy hả? Cánh tay bị trật khớp tại sao không nói sớm? Nếu không phải tôi kiên trì đòi tới bệnh viện, có phải cô cũng tính về nhà với cái bộ dạng này hay không hả?"


Jessica trợn trừng mắt nhìn người trước mặt như thể gặp phải quái vật, thật sự chưa bao giờ thấy qua người nào vừa ngốc lại vừa chịu đau giỏi như vậy cả!


"Chỉ tại tôi sợ làm phiền tới cô mà thôi!" Ji Yeon len lén nhìn nàng rồi ngượng ngùng cúi đầu nói, "Lúc ấy đúng là có hơi đau, nhưng tôi đâu có ngờ nó lại nghiêm trọng như thế, cứ tưởng rằng chỉ cần về nhà nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn."


"Cô nghĩ mình là tượng đất chắc? Xoa nắn vài cái, về nhà nghỉ ngơi là sẽ ổn à, đúng là ngốc đến không thể tưởng!" Jessica cũng không biết tại sao mình phải cáu lên như vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy cái khuôn mặt cứ luôn âm thầm chịu đựng lại sợ sệt dè dặt kia là lửa giận trong nàng liền tăng vọt lên.


"Thật xin lỗi." Ji Yeon rất đáng thương nói tiếng xin lỗi.


Cô y tá trẻ tuổi bên cạnh không nhịn nổi nữa liền lên tiếng ngăn cản, "Cô à, người yêu cô bị thương, cánh tay lại còn trật khớp, cô đừng la mắng cô ấy nữa có được hay không vậy?"


"Hả....Cái này không sao đâu ạ......" Ji Yeon gãi gãi lên đầu tóc vẫn còn ướt mèm của mình nói, "Hơn nữa cô Jung cổ không phải......"


Để người khác hiểu lầm hai người có quan hệ thế này, nàng ấy nghe xong chắc là sẽ giận lắm.


"Chuyện của tôi và cô ta, không cần cô xía vào." Jessica hừ lạnh nói, cũng không sửa lại cách nói của cô y tá nọ, sau đó dứt khoát đứng dậy."Đi thôi, tránh để người khác nghĩ tôi ngược đãi cô."


"Oh!" Ji Yeon ngoan ngoãn đuổi theo.


Trước ánh mắt của mọi người xung quanh, cô như một chú chó ngoan chạy theo sau lưng chủ nhân của mình, mặc kệ chủ nhân có đối với nó ra sao, nó cũng sẽ chẳng có một câu oán giận.


Ây da! Sao mình không gặp được một người yêu tốt như thế chứ? Cô y tá trẻ tuổi ghen tỵ nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người....


End chương 2.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jisic