Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4


Chà! Đây chính là biệt thự của nàng sao? Thiệt là đẹp, cũng rất sang trọng ấy nhỉ!


Nhìn gian phòng khách bóng loáng rộng lớn to gấp năm lần so với căn phòng trọ nhỏ bé của mình, Ji Yeon không kiềm được âm thầm than thở.


"Ơ....Cái này...." Ji Yeon ngập ngừng dừng lại ở ngưỡng cửa không dám bước vào.


"Làm gì vậy? Vào đi!" Jessica thúc giục.


"Khắp người tôi bẩn thế này, mà cái thảm kia lại quá sang trọng, tôi sợ sẽ làm dơ nó." Ji Yeon do dự nhìn tấm thảm lông cừu trắng muốt cao cấp.


"Tôi bảo cô vào thì cứ vào đi, nhiều lời như thế làm gì?" Jessica trợn mắt nguýt Ji Yeon một cái.


"Tuân lệnh!" Ji Yeon ngoan ngoãn bước vào nhưng không dám đi loạn khắp nơi, chỉ khún núm ngắm nhìn bốn phía với tâm trạng bất an. Bộ dạng nghèo túng hiện giờ của mình so với căn biệt thự lộng lẫy sang trọng của nàng quả thực là chẳng tương xứng chút nào!


Jessica quay người lại thấy Ji Yeon vẫn đứng đờ người ở đó, không nhịn được cau mày nói, "Cởi đồ ra!" Vẫn là giọng điệu kiểu ra lệnh.


"Hả?" Cô còn tưởng mình nghe lầm.


"Tôi nói cô cởi quần áo ra, chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?" Jessica lạnh lùng nhìn cô, gương mặt sắc xảo xinh đẹp được ánh đèn chiếu lên tỏa ra một vầng sáng dìu dịu.


"Tại...tại....tại...Tại chỗ này luôn hả?" Ji Yeon cà lăm hỏi lại.


"Cả người cô ướt như chuột lột, không cởi sao được?" Jessica ném cho Ji Yeon một cái khăn tắm màu trắng thật to, vươn nhẹ ngón tay thon thả chỉ về phía phòng tắm. "Đi tắm rửa sạch sẽ, không phải cô sợ mình bị bẩn hay sao? Nếu lát nữa để tôi phát hiện trên người cô còn bẩn chỗ nào, tôi sẽ quẳng cô ra bên ngoài cho cô tắm mưa nữa đấy."


Thật ra là nàng sợ cô sẽ bị cảm ngã bệnh, cho nên mới bắt cô đi tắm. Nhưng người như nàng thì đời nào chịu nói ra lời thật trong lòng mình, vì vậy chỉ có thể dùng giọng điệu chua ngoa này để che giấu.


"Ồ! Được, cám ơn."


Jessica lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Ji Yeon, nhìn từ góc độ này, cô thật giống như một chú chó lang thang hiền lành ngoan ngoãn, dáng vẻ bị nàng bắt nạt có điểm đáng yêu không thể miêu tả được.


Tâm tình của nàng vì vậy mà vô cùng tốt, ngày tháng sau này, có thể sẽ trở nên thú vị hơn chăng? Hôm nay chứa chấp chú "Chó lang thang" này, chắc hẳn nó sẽ luôn ở bên cạnh mình chứ? Bất luận là ban đêm rét lạnh hay là bình minh rực sáng, hoặc là những chuỗi ngày cô đơn lạnh lẽo không ai bầu bạn tưởng chừng như muốn phát điên lên, nó vẫn sẽ ở mãi bên cạnh mình một tất cũng không rời?


Không hiểu tại sao Jessica lại rất có lòng tin vào điều đó, vì vậy nàng hơi hé nở nụ cười hiếm khi mới thấy.


Đợi Ji Yeon tắm rửa xong thì Jessica đã ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại ngủ thiếp đi.


Chiếc ti vi to lớn gần như chiếm hết toàn bộ bề mặt vách tường vẫn đang phát sóng, nàng tựa vào thành ghế sa lon lẳng lặng ngủ, trong tay còn cầm chiếc điều khiển ti vi.


Ánh đèn dìu dịu chiếu xuống bóng hình thanh lệ của nàng, ánh sáng cùng hình ảnh lần lượt thay đổi, mái tóc nâu vàng bồng bềnh như mây, hàng lông mi dài trên đôi mắt tựa như cánh quạt đang run nhè nhẹ.


Ji Yeon ở một bên nhìn nàng mà gần như quên cả thở. Chỉ nhìn như thế thôi mà trái tim của cô lại mơ hồ thấy nhói đau.


Ở trong công ty, cô đã nghe nói không ít chuyện kỳ quái về nàng.


Cô biết nàng vừa sinh ra đã mất mẹ, năm mười hai tuổi thì mất đi anh trai, năm ngoái nàng còn mất luôn người cha. Nghe nói lúc hấp hối sắp chết nhưng cha nàng vẫn từ chối không muốn gặp nàng...


Nghe những lời đồn đại ấy cũng khiến cô đau lòng vô cùng. Bên cạnh không có người thân, hẳn là nàng phải đối mặt với cuộc sống rất cô đơn và buồn tẻ rồi?


Bên cạnh không còn người thân nào, nên cả ngày nàng cứ mãi vùi đầu vào công việc, đã vậy trong công ty lại còn đồn thổi vô số lời đồn ác ý về nàng.


Rốt cuộc nàng có người bạn nào hay không? Dựa vào thái độ lạnh nhạt thường ngày của nàng ấy đối xử với người khác, e rằng cũng rất khó có được một người bạn thân như gọi là tri kỷ gì đó, cũng chẳng có bao nhiêu thanh niên dám theo đuổi. Cho nên mỗi ngày tan sở, cái mà nàng đối mặt có lẽ chỉ là bốn bức tường lạnh tanh, cùng với chiếc ti vi khiến cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo trước mắt này.


Đau lòng nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, Ji Yeon rốt cuộc vẫn phải tiến lên lay lay nhẹ nàng, nhỏ giọng gọi: "Cô Jung, muốn ngủ thì lên giường ngủ đi. Cô ngủ như vậy sẽ bị cảm đấy."


Jessica uể oải mở mắt ra, hơi hơi hé mở đôi mắt long lanh trong suốt, đẹp tựa như sao sáng tỏ trên bầu trời, khiến cho đáy lòng Ji Yeon nhói lại.


Còn chưa kịp nói gì, nàng lại đột nhiên nghiêng người hai tay quấn lên cổ cô, cả người áp sát vào người của Ji Yeon.


"Cô Jung?" Toàn thân Ji Yeon cứng ngắc.


"Đừng ồn......" Jessica ậm ờ nói trong miệng: "Tôi mệt mỏi quá, cô là chú chó nhỏ của tôi, cho tôi dựa một chút sẽ không chết đâu."


Ji Yeon chần chờ mấy giây, sau đó chậm rãi đưa tay vòng lên bờ lưng mảnh khảnh của nàng, rồi ôm nàng thật chặt vào lòng, hơi thở ấm áp cùng mùi hương thơm mát lập tức tràn vào cõi lòng cô.


Tóc của nàng vờn quanh gò má cô có cảm giác hơi tê tê ngứa ngứa.


Hơi thở của nàng phả nhẹ xung quanh cổ, từng đợt cảm giác ngọt ngào mà tê dại khiến cho khắp người cô không thể kiềm nén được kích động đang dậy sóng.


Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng có một ngày mình được ôm chặt người tình trong mộng như thế này!


Đây là trời cao ban ơn đức cho cô sao? Hay vốn chỉ là hình ảnh không thật ở trong mơ?


Ji Yeon nhéo mạnh vào đùi mình một cái, ui cha, đau quá! Nói vậy đây không phải là mơ!


"Cô Jung, tôi bế cô lên giường ngủ nhé!"


Cô gái trong ngực lẳng lặng dựa vào lồng ngực cô, hơi thở nhè nhẹ như có như không khiến trái tim trong ngực cô như muốn tan chảy. Cô thỏ thẻ nói nhỏ bên tai nàng xong nhấc bổng nàng lên mà không cần tốn chút sức nào, còn nàng chỉ than nhẹ một tiếng rồi vùi sâu hơn vào lồng ngực ấm áp của người kia.


Loại nhiệt độ trong cơ thể con người mà nàng thiếu thốn bấy lâu, nay khiến cho Jessica có cảm giác như rệu rã.


Từ khi ra đời, trừ anh trai, chưa bao giờ nàng tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của người nào khác. Ba không khi nào ôm ấp nàng, người giúp việc thì không dám đến gần, cho nên phần ấm áp này, nàng chưa bao giờ có lại được kể từ khi anh trai qua đời tới nay.


Vùi sâu trong lồng ngực ấm áp của Ji Yeon, lắng nghe lực đập của trái tim cô lại làm cho nàng có cảm rất an tâm mà trước nay chưa từng có, buồn ngủ kéo tới mỗi lúc một sâu...


Rón rén đặt nhẹ Jessica lên giường, Ji Yeon tựa như ôm nàng công chúa đang ngủ, không dám thở mạnh sợ làm quấy rầy giấc ngủ của người đẹp.


Kéo qua tấm chăn mỏng cẩn thận đắp cho nàng, cô quyến luyến vuốt ve gò má trắng nõn mịn màng của nàng, cúi người chạm nhẹ lên gò má mềm mại kia.


Nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước xẹt ngang mặt hồ, gợi lên từng gợn sóng lăn tăn.


"Ngủ ngon!"


Ji Yeon đang định nhỏm người dậy rời đi thì vạt áo lại bị níu nhẹ, "Cô Jung?"


Tay của nàng bắt lấy vạt áo cô, như đứa bé sợ hãi bị bỏ rơi trong bóng tối.


"Không cho đi, ở lại với tôi!"


"Nhưng mà......" Ji Yeon hơi do dự, 2 người nhưng một người thì thích người kia ở chung một phòng hình như không được hay cho lắm?


Nhất định là do nàng ngủ mê nên hành động mới khác thường như thế, nếu ngày mai tỉnh lại chắc chắn sẽ thấy hối hận!


"Cô dám không nghe lời tôi?"


"Tôi đâu có." Ji Yeon cười khổ, lần nữa ngồi trở lại đầu giường.


Jessica lập tức bắt bàn tay cô lại, kéo qua để lên tấm chăn ở dưới mặt mình, còn giống như con mèo nhỏ cọ qua cọ lại có vẻ rất thân mật.


Có lại hơi ấm mình mong muốn, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên trong đời mà nàng vội vã muốn bắt giữ thứ gì đó đến thế, không muốn cho nó rời khỏi mình...


"Cô Jung......"


Bàn tay thon dài có chút khô của cô từ từ hạ xuống vuốt tóc nàng, từ đầu ngón tay để lộ ra sự an ủi cùng dịu dàng, tất cả điều đó cũng làm cho nàng có cảm giác rất thoải mái.


"Không được rời khỏi tôi." Nàng không có ý thức mà thốt ra lời nói của sự cô đơn chân thật nhất ẩn giấu trong lòng.


"Được." Ji Yeon yêu thương nhìn nàng vừa nói vừa cọ lên bàn tay mình, "Tôi tuyệt đối sẽ không rời bỏ em!"


Đây không chỉ là cam kết mà thôi, đây là một lời thề son sắt!


Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, sau khi nói ra những lời này, nàng đang nhắm mắt ngủ say hình như hơi nhếch môi mỉm cười....


Nụ cười chỉ thoáng qua như lan tỏa ra hơi thở rất đỗi ngọt ngào, hoàn toàn làm dịu đi vẻ lạnh lùng thường ngày, khiến nàng càng xinh đẹp gấp bội phần!


Ji Yeon cứ sững người ngồi nhìn lúm đồng tiền bên má của Jessica mà không nỡ chợp mắt.


End chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jisic