chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"LÊ TRUNG THÀNH!!!"

Nghe tên bạn mình được Nguyễn Đức Phúc - nam giáo viên dạy Anh Ngữ bỗng nhắc nhở lớn, cả đám học sinh liền hoảng hồn quay sang nam sinh cuối lớp, cái nam sinh đang ngủ say sưa mà mặt còn dính y vào cuốn sách để che giấu sự tình. Đức Phúc thở dài rồi liếc mắt sang lớp trưởng của lớp.

"Lần thứ bao nhiêu rồi không biết...! Em xuống dưới giúp thầy."

" Vâng..." Cô lớp trưởng của lớp cười hí hửng định đứng dậy thì Đức Phúc lại tiếp tục nói.

"À mà thôi, để tôi xuống dưới tự xem."

Cô lớp trưởng ngồi lại, còn quay xuống cùng lớp ngó sự tình của nam sinh xấu số kia. Phúc tay cầm cuốn sách đã cuộn tròn, bước nhanh xuống dưới cuối lớp để xem xét tình hình học tập của em nam sinh ham ngủ của lớp.

Thằng bé nằm ngủ vẫn say xưa, mặt đập xuống bàn, hai tay lại cầm cuốn sách dựng cao lên trước mặt với âm mưu che được cảnh tượng kia. Tóc đen bóng mượt che nửa khuôn mặt.

Đồng phục lại ăn mặc khác người, cái quần sao lại bị rách một miếng rồi...

"Chắc nó leo rào đó thầy!!!" Tên nam sinh nhiều chuyện thấy Phúc, mách lẻo.

"Nó ngày nào tiết đầu không đi trễ?"

"Lê Trung Thành!!!" Đức Phúc gõ cuốn sách trên tay lên đầu kẻ ham ngủ một cái bốp. Lập tức kẻ đó bật dậy, ngó sang thấy anh lại trợn mắt giật mình đứng thẳng lưng làm ngã cái ghế đang ngồi xuống sàn cái rộp.

"Ô ô!" Trung Thành toát mồ hôi hột, biện hộ ngay. "Em...em bị ốm thưa thầy!"

"... Ốm yếu nữa sao?! Gần cả năm trời em học ngày nào cũng ốm yếu...!!"

Cả lớp phá ầm lên cười, Trung Thành đỏ mặt chỉ muốn tìm cái lỗ dưới đất để chui vào. Phúc ngán ngẩm thở dài, anh lấy quyển tập của Thành lên lật mấy trang xem.

Ngoài bài của hôm nay, còn thiếu nhiều bài khác. Kiểu này chắc chắn Trung Thành bị mất căn bản môn của anh rồi. Để quyển tập xuống bàn, Nguyễn Đức Phúc nói rõ. " Cuối giờ học xuống phòng giáo viên, gặp tôi."

" Vâng ạ..." Giọng thủ thỉ của Thành vang lên, Phúc cũng ngán ngẩm không kém, anh thở dài rồi lặng lẽ rời lên bục giảng. " Tiếp tục, các em mau mở sách chương 9 trang 56."

_____________________________________

Cuối giờ đã đến, bạn bè đua nhau dắt xe đi về. Chỉ riêng mỗi Thành phải vấn thân đến phòng giáo viên. Nói thế, bản thân cảm thấy diều không lành nên Thành mãi đứng ngoài cửa không dám vào trong, cứ thập thò thập thò.

"Trung Thành"

" Ha!!" Cái giọng dịu dàng quen thuộc bỗng dưng lại vang lên sát đằng sau lưng khiến bản thân Trung Thành giật toát mình quay lại." T...thầy..."

"Sao không vào trong?" Phúc nhỏ nhẹ, tiến đến mở cửa ra cho Thành vào trong trước rồi đến mình.

Đóng cửa lại, anh bước vào, ngồi vào bàn giữa phòng. Căn phòng tương đối thoáng, có một cái bàn to ở giữa còn lại là tủ đựng thiết bị học tập,tài liệu...

"Trung Thành, lại cái gì nữa?" Phúc nhíu mày, đánh thức nam sinh đang mơ mộng ngó ngang ngó dọc căn phòng.

"... Em xin lỗi!"

" Haizz... Tôi thật sự thất vọng...! Trung Thành, tôi đã xem kết quả của em dạo gần đây...nó thật sự rất tệ, tệ nhất là môn của tôi. Nếu cứ đà đó, em sẽ ở lại lớp."

" Em có thể làm gì nữa?" Trung Thành chán nản." Em không hiểu mọi thứ."

"... Tôi sẽ ghé nhà em thêm một chuyến nữa."

" Thầy ghé tổng cộng gần 5 lần rồi đó. Từ trước tới giờ em chẳng thể gặp được một giáo viên nào lại đến nhà mình thường xuyên như thầy...!" Thành trợn tròn mắt, đưa sự ngạc nhiên nhìn anh.

"...là chủ nhiệm của em, tôi sẽ có cách làm em học hành đàng hoàng lại như bao em học sinh khác."

" Thầy muốn làm cái gì?"

" Còn cái gì nữa...! Kèm em học."

"Kèm??? Ở đâu?!!"

"Nhà em."

Đức Phúc nói tỉnh bơ, còn mặt mày Thành như đã căng ra như bóng bơm hơi. Cậu lập tức phản bác.

"Không được!!"

"Tại sao lại không?" Phúc nghiêng đầu, khó hiểu.

"Nếu không ổn, có thể lên phòng em học mà."

"Kh...không được đâu thầy!!! Phòng của em t...!!!" Định nói cái gì đó, hên là tự bụm miệng lại kịp thời. Thành xoay sang nơi khác, che đi gương mặt đã đỏ ửng của mình lại.

"Em làm trò gì nữa? Thôi không nói nhiều, để xe em ở đây. Tôi đưa em về. Rồi bắt đầu từ hôm nay luôn."

"Thầy!!! Thầy!!! Không được!!!"

"Thế em chạy theo nhé...thầy đi trước!"

"Thầy!!! Thầy Phúc!!! Đừng mà!!!"

Trung Thành có lý do thầm kín không thể cho ai vào phòng, đặc biệt trên hết là Nguyễn Đức Phúc. Cậu không nghĩ nhiều nữa, lập tức bay đến đu bám Phúc van xin thảm thiết.

Nguyễn Đức Phúc như pho tượng, mặc kệ Thành làm gì. Anh vẫn đường đường nâng bước ra khỏi phòng, đến bãi giữ xe của trường. Rồi lái chiếc xe xịn của mình ra khỏi trường.

Thành đứng nhìn chiếc xe mà hét toán lên giữa khung trời rộng lớn-.- Xong liền phóng vào chỗ gửi xe, phi chiếc xe đạp leo núi của mình chạy theo chiếc xe của Phúc thật nhanh với tốc độ ánh sáng.

"Không được!! Căn phòng của mình!!! Oà, thầy ấy sẽ phát hiện ra mất thôi!!! Oaaaaa~~ Sẽ xa lánh mình mấttt!!! Thầy Phúc đừng mà!!! Phải nhanh lên!!! Nhanh lên!!!"

Thành chạy sức người, làm sao chạy lại sức máy. Huống hồ chi Đức Phúc chạy xe xịn, tí xíu đã mất bóng nhau. Thành vừa đạp xe vừa khóc inh ỏi.

Khi Thành về tới cổng nhà, thấy chiếc xe của anh đỗ trước nhà đã lập tức quăng chiếc xe vào vườn hoa mà mẹ cậu trồng cực khổ. Chẳng quan tâm đến hậu quả đáng sợ sau này. Toàn thân có tơi tả ra vào vẫn phi vào nhà nhanh thật nhanh.

"Thầy Phúc!!!"

"Phúc cái đầu mày!! Mày vào lớp học hành thế hả Thành!!!" Mẹ của Thành vừa thấy nó về đã phán lạnh lùng.

"Thầy Phúc đang chờ con trên đó." Cha Thành cười tủm tỉm, chỉ tay lên lầu.

"Ráng mà học nhé con trai" Thành bỏ qua tất cả, toát mồ hôi hột phi lên phòng của mình ngay.

"Không xong rồi!!! Thầy ấy vào phòng mất rồi, huhuhuhu!! Giết tôi đi ông trời ơi~~"

Mở cái cửa phòng ra, Thành thở hồng hộc."T...thầy!!!"

Đức Phúc mặt mày đã đỏ ngất, đỏ lan đến tận vành tai, anh còng chặt hai tay mình, đứng giữa căn phòng đầy hình đàn ông khoả thân và có vài bức hình nam nhân khoả thân được cắt dán gương mặt của anh vào nữa.

Trung Thành như tượng, cười hì hì, mồ hôi bên thái dương đã chảy xuống cằm.
"Em..em đi vệ sinh!"

"LÊ TRUNG THÀNH!!!!!EM ĐỨNG ĐÓ CHO TÔI!!!"

"CHA MẸ ƠI!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro