chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành hối hận làm sao, chỉ có chuyện nhỏ xíu như vậy mà anh cứ như tuyệt khẩu với cậu gần mấy tiếng đồng hồ.
Phúc hiện đang ở nhà của cậu, học hành như mọi hôm. Đáng ra anh sẽ nói nhiều thứ hơn chứ? Tại sao vẫn im lặng như vậy?

"Trung Thành!"

"A...v...vâng?" Cậu giật mình vì anh bỗng quát lớn, khẽ đưa mắt nhìn thì đã bị mắng ngay.

"Đầu óc em đi đâu vậy hả? Mau làm xong cái đống này đi! Nếu không...đừng trách tại sao tôi khiến em phải ở lại một năm."

" T...thầy Phúc..."

" Mau lên!"

"V...vâng..."

Thành gặn não, bây giờ suy nghĩ bao nhiêu cũng không ra. Cậu chấm chấm đầu bút vào trang sách trên bàn thành những hạt nhỏ li ti.

Phúc nhìn đã biết nam sinh của anh đang lâm vào thế bí, liền thở dài. "... Thật là... Chỗ này em phải làm như thế này...rồi chỗ này..."

Anh ngồi nép kế bên cậu, khoảng cách giữa hai người bây giờ thật gần. Thành đúng là có vinh hạnh được ngắm mỹ nam tái thế. Đôi mắt của anh, liệu rằng có phải đã quá câu dẫn cậu quá mức cho phép? Tại sao cậu không thể thôi nhìn đến anh? Đôi mắt mộng mị đó...

Đôi môi anh nhìn sao mà căng mọng, đo đỏ đáng yêu thật quyến rũ... Nếu hôn, có phải rất mềm mại không? Có phải rất ngọt không? Mũi cao thật kiêu ngạo, thiết nghĩ... Thành đúng là có chút ganh tỵ với anh, nam nhân có đẹp cũng không nên đẹp như vậy a...

"Khuôn ngực sao mà rộng thế không biết nữa..." Thành dần đưa mắt quan sát xuống cái nơi không phải hấp dẫn mấy của nam nhân nhưng lại làm cậu mê đắm.

Như mọi lần...chuyện gì đến cũng sẽ đến.

"Thành!!!"

"A...yeah? ... Ô... Em xin lỗi..." cậu phát hoảng vì bản thân đang nhỏ dãi đáng ngại.

Chẳng biết đắc tội gì với chúa trời mà lại khiến cho cậu sinh ra đã mắc cái tật không thể ngờ như vậy. Cứ nhìn ngắm đến mỹ nam lập tức nước bọt trong miệng kéo nhau tràn ra ngoài. Nếu anh để ý, hẳn sẽ xa lánh chết cậu mất. Đã ghét rồi, Thành không muốn anh ghét cậu hơn nữa.

"Ngồi im đó đi" Anh giữ chặt tay cậu lại rồi anh cẩn thận dùng khăn giấy lau đi miệng cậu. Cứ như...anh đã..." Tôi đã chuẩn bị trước rồi."

C...chuẩn bị trước?

"Thầy...thật sự hiểu rõ em như vậy sao?"

Phúc bỗng chốc đỏ mặt, anh khẽ nhỏ tiếng. "... Em khác người như vậy, ai lại không biết."

Phúc lạnh nhạt bảo như thế, nhưng anh cũng tự mình biết tại sao mình lại rõ nam sinh này hơn ai khác. Anh đã bí mật, âm thầm theo dõi cậu rồi quan sát cậu thật nhiều. Chẳng biết làm sao, nhưng anh thật chất là muốn biết thêm về nam sinh của mình. Hẳn là do...anh muốn quản Thành thôi.

"Đ...đừng nhìn tôi! Tập trung học đi."

Ánh nhìn của Thành...chẳng hiểu sao khiến anh rất ái ngại. Đều là nam nhân với nhau nhưng cảm giác này quả thật là rất lạ lùng. Phúc thậm chí còn không thể hiểu nổi những điều kì lạ mà nam sinh kia đã mang đến cho anh.

Cậu không viết bài nữa, cậu lặng người nhìn Phúc, cảm xúc tự dưng lại dâng lên ào ạt. Từ bé, chưa bao giờ cảm xúc kì lạ này tồn tại trong cậu...Đây là lần đầu mãnh liệt như vậy. Cậu chợt thấy hối hận, cứ nhìn anh lâu hơn. Cậu lại cảm thấy mình làm chuyện thật đáng xấu hổ... Ngốc nghếch tự hỏi làm sao cậu có thể đem thứ đồ chơi quái dị đáng sợ đó ra để khiến Thành trở thành trò cười trước đám đông...

Ân hận.

Tất cả cậu thấy trong tâm trí mình, là sự ân hận.

"Thành...trước giờ làm gì chưa từng một giây nghĩ rằng sẽ hối hận! Tại sao hôm nay lại vì thầy ấy mà cảm thấy thật căm hờn bản thân?"

Tự hỏi lòng.

Nhưng rõ ràng cậu đã tự có câu trả lời. Là vì Nguyễn Đức Phúc là người đặc biệt trong lòng cậu. Lặng im thin thít, Thành không nói lời nào nữa, cố gắng quay lại tập trung vào bài học. Phúc ngồi cạnh bên cậu, chẳng biết gương mặt xinh đẹp bao giờ đã ngập tràn sự ngại ngùng, ửng lên một màu đỏ hồng hồng... Anh cũng im hẳn ngồi đợi thời gian trôi.
.

.

.
Buổi học kèm của Phúc đến giờ kết thúc. Anh gom đồ vào cặp chuẩn bị ra về, Thành lập tức nắm tay anh lại trước khi anh huơ tay lấy cục tẩy trên bàn. Phúc giật mình nhìn nam nhân bất ngờ lại đối mặt mình ở khoảng cách gần, đôi mắt như chứa cả một bầu trời quyết tâm mãnh liệt.

"T...Thành... Em làm gì?"

"Em xin lỗi thầy, em thật sự không đúng khi làm như vậy... Em xin hứa, ngày mai em sẽ ngoan ngoãn, không chọc phá bạn bè, đi học sớm, trực nhật đầy đủ và bài kiểm tra ngày mai chắc chắn điểm sẽ cao, thầy hãy xem nó là chuộc lỗi...được không?"

Phúc mỉm cười, anh hài lòng. "Một lời xin lỗi thôi, thầy không cần đến nhiều thứ khác...nhưng nếu em đã nói vậy..."

"Cái gì...?" Thành chợt đứng im như pho tượng. "Thầy ấy chỉ đơn giản cần một lời xin lỗi, bộ mình bị điên hay sao lại đi hứa một tràn như vậy... Cái miệng này...sao...sao lại phản mình như vậy?"

Phúc đẩy cậu ra rồi anh hết sức ngượng ngùng ôm cái cặp bước ra đến cửa, ấy mà chẳng quên nói vọng lại. "Hãy thực hiện lời hứa đi. Và hãy nhớ thêm...đừng có tiếp cận thầy quá gần như ban nãy"

"T...thầy Phúc?"

Cạch

Thành ngã ngang ra xỉu vì cái miệng khó ưa của mình. Cậu rõ ràng không nên hứa nhiều thứ không thể thực hiện như vậy được. Lỡ hứa rồi...lỡ không thực hiện, có phải anh sẽ lại giận cậu không? Cậu sợ bị Phúc giận lẫy lắm rồi.
Nhanh chóng ngồi bật dậy, Thành mở vở ra tự luyện bài một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro