Chương 28: Sứ Giả ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên bực mình muốn chết đi được ngồi ở bên cạnh Ân Tĩnh hậm hực không thôi

-" Sứ thần Phương Tây có điều gì muốn nói "- Ân Tĩnh mở miệng hỏi nhìn sang nàng có ý bảo nàng chuyển lời đến vị sứ thần kia

-" Sứ thần ngài có chuyện gì sao ?"- Trí Nghiên nói với giọng của Phương Tây , mọi người không hiểu nhưng trong lòng thì đang thầm ca ngợi hoàng hậu thật có tài.

-" Thưa hoàng hậu , cứ gọi thần là Romeo "- Sứ thần Phương Tây tao nhã nói

-" Romeo sao ? vậy cô gái bên cạnh có phải là Juliet "- Trí Nghiên nói một vấn đề rất không liên quan .

-" Không phải thưa hoàng hậu "- Romeo buồn cười nói , tại sao hoàng hậu lại hỏi vấn đề này .

Trí Nghiên cười gượng , hắc hắc chẳng qua là do tính tò mò của nàng thôi , được chưa .Ân Tĩnh đương nhiên chẳng hiểu nàng nói gì nhưng vẫn như trạng thái cũ ngồi im như tảng băng ngàn năm .

Rồi từ ngoài một đám người bước vào trên tay có bê một khay bạc được phủ tấm lụa đỏ bí ẩn , cả chính điện im lặng chăm chú nhìn , mọi năm sứ thần nơi này luôn cống tặng những thứ mới lạ rất thú vị không biết lần này sẽ là vật gì .

-" Đây là.."- Romeo mở tấm khăn lụa đỏ đang định mở miệng giới thiệu thì đã đã bị hoàng hậu đương triều cướp lời

-" Súng "- Trí Nghiên mắt sáng ngời như hai vì tinh tú nhìn chằm chằm rồi như tên bắn lao xuống cầm lấy khẩu súng trên khay bạc kia nhìn ngắm , ôi không ngờ thời này đã xuất hiện súng rồi mặc dù đây là kiểu dáng cũ nhưng thật tốt , hà hà nàng sẽ xin bằng được một khẩu sử dụng

Romeo cùng một số người khác ngạc nhiên tột độ , đây là thứ tối tân nhất họ mới sáng tạo ngay cả nơi họ cũng chỉ một số người quan trọng mới biết đến hầu như chưa từng tiết lộ với bất cứ ai mà hoàng hậu Hàm quốc đã biết , quả thật rất gây chấn động , chẳng lẽ có gián điệp .

-" Hoàng hậu , tại..tại..sao người lại biết "- Romeo ngỡ ngàng hỏi , thực sự rất bất ngờ .

-" Ta tại sao lại không biết "- Trí Nghiên nói như đó là điều hiển nhiên khiến mọi người sửng sốt hơn . Nàng còn không biết thì ai mới biết đây !

-" Nghiên nhi , dừng lại đừng hồ nháo nữa "- Lần này Ân Tĩnh mới trầm thấp mở miệng , mọi người đồng thời kinh sợ lập tức cúi đầu riêng có nàng thì lập tức ngẩng lên nhanh chân chạy lên chỗ hắn

-" Ân Tĩnh , nhìn xem đây là súng a "- Trí Nghiên cầm khẩu súng trên tay giơ lên , mọi người thì tò mò vô cùng thật sự muốn nhìn xem " súng " là cái gì ?

Sứ thần Romeo bây giờ mặt xanh ngắt lại ngồi im một chỗ để hoàng hậu nói , cứ nghĩ rằng sẽ gây được bất ngờ lớn về mặt vũ khí không ngờ ..

-" Là vật gì ?"- Ân Tĩnh hỏi ,tâm tình hắn hiện tại không tốt , tại sao đến giờ phút này hắn vẫn chưa hiểu hết được nàng , rốt cuộc nàng là ai ? Ánh mắt le lỏi một chút đau khổ mà sử dụng kính hiển vi mới có thể thấy được .

-" Đây là súng a , bắn một phát chết tươi con đười ươi , rất lợi hại đó "- Trí Nghiên không ngần ngại sử dụng đúng câu mình hay nói , một lời vừa nói khiến mọi người cứng người kinh hãi , có cần nói khoa trương đến mức độ đó không , mà con " đười ươi" là con gì ?

Đôi mắt nhìn nàng hiện giờ của hắn dường như động không đáy , không thảm tít tắp mù khơi

-" Mọi người không tin ta có thể thử "- Trí Nghiên cầm vào vị trí bóp còi chốt an toàn đã mở , trong khi mọi người vẫn chưa kịp tiêu hóa hết thì sứ thần Romeo đã sợ hãi chạy đến hô " stop" tay không kiêng dè chạm vào nàng ngăn cản , người nào đó sát khí như cuồng phong nổi lên tức tốc túm lấy nàng .

-"Vô lễ "- Ân Tĩnh tức giận nói , mọi người kinh sợ lập túc quỳ xuống

-" Hoàng thượng bớt giận "- Ai biết được bây giờ hoàng thượng bá đạo như thế , chạm chút xíu vào hoàng hậu đã tức giận

-" Ân Tĩnh chàng làm gì mà dữ vậy "- Trí Nghiên vùng vằng nói rồi trên tay vẫn nghịch khẩu súng , bây giờ nàng mới biết hắn là một tên hoàng thượng biến thái , bá đạo nhất mà nàng từng thấy , nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn yêu hắn a !

-" Hoàng hậu , người ngàn vạn lần đừng manh động "- Sứ thần Romeo run rẩy nói , họ phát minh ra súng và đạn nhưng hai thứ này rất nguy hiểm , một phát bắn ra có thể gây chết người . Muốn mang sang đây để phát triển vũ khí này , ai dè hoàng hậu đã biết còn suýt nữa thì làm bọn họ rớt tim .

-" Từ giờ phút này trở đi , bất cứ lời nói nào của hắn nàng phải nói ra không đừng trách trẫm vô tình bất hòa "- Ân Tĩnh tức giận nói rồi bàn tay to lớn cướp lấy khẩu súng trên tay nàng đôi mắt như chim ưng khẽ nhìn qua rồi lập tức mày kiếm nhíu lại .

-" Ấy ấy được rồi , chàng đừng nghịch dại , hắn nói thứ này rất nguy hiểm đừng manh động "- Trí Nghiên kéo tay hắn nói , trời ạ ! nàng đương nhiên là biết thứ này nó nguy hiểm như nào , nhưng yên tâm nàng không làm gì có hại đâu

-" Nói với hắn lần sau đừng mang những thứ nguy hiểm như này đến , Hàm quốc không cần nhưng vật như này "- Ân Tĩnh ra lệnh , mọi người gật đầu đồng ý , vì sao ? vì lần trước họ mang đến một cái vật biết hát thật sự khiến cho mọi người sợ hãi , hoàng thượng cũng triệt hạ thứ đó luôn

-" Không , thứ này rất tốt đó "- Trí Nghiên lập tức phản kháng , thứ tốt thế này lại chê là thế nào , Hàm Ân Tĩnh ngốc nghếch !

-" Đừng để trẫm nhắc lại "- Ân Tĩnh nói rồi để súng vào khay cho người đem đi .

-" Ân Tĩnh , khẩu súng đó nhất định phải là cho ta , chàng mà dám làm gì khác , ta đảm bảo đêm nay không đếm xỉa tới chàng "- Trí Nghiên lập tức uy hiếp trắng trợn giữa đại điện , mọi người được thêm một phen kinh hãi ,ôi ôi , hoàng hậu tội thật đáng muôn chết mà !

Các sứ thần cũng được một phen mở rộng tầm mắt , không thể ngờ hoàng hậu Hàm quốc có thể bưu hãn đến vậy , chẳng lẽ hoàng thượng sẽ để yên cho nàng sao ?

-"Nàng muốn vậy thì cứ việc , trẫm nói rồi "- Ân Tĩnh quyết định lần này không thể nhượng bộ nàng được nữa , bằng không nàng nhất định sẽ ngồi lên cổ hắn mà cưỡi .Mà lễ vật này cũng tuyệt đối không thể vào tay nàng , nó rất nguy hiểm .

Trí Nghiên nghe xong , tức muốn xỉu đi , ánh mắt nổi lửa nhìn hắn , nghiến răng nghiến lợi nói

-" Hàm Ân Tĩnh , chàng ..chàng nhớ đấy "- Ối trời , thật sự tức chết nàng mất , Trí Nghiên hùng hùng hổ hổ xách váy áo đi về tẩm cung

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau , hoàng thượng và hoàng hậu thật giống tiểu hài tử ( trẻ con) thích hờn giận , hoàng thượng vẻ tiêu sái , lạnh lùng của người đi đâu rồi ? Còn đối với sự hờn giận của hoàng hậu như vậy họ nhìn quen rồi , nháy mắt lại quên ngay ấy mà !

Lý Đông Kiên ngồi một bên phe phẩy cái quạt , Phác Trí Nghiên , nàng thật thú vị . Hahaha ...

Ân Tĩnh như nhận thấy ánh mắt đen tối của người nào đó , sát khí trong người cũng ngày một tăng .Tay áo bào vung lên tiêu sái ngồi lại ngai vàng , mở giọng lãnh lẽo nói

-" Thái tử Lý Dạ quốc có vẻ hứng thú với hoàng hậu của trẫm "- Lời nói lạnh như băng khiến cho cả đại điện bao trùm sát khí . Không kẻ nào dám nhìn thẳng lên trừ một người ..

-" Ta đâu dám , hoàng thượng thật biết nói đùa "- Lý Đông Kiên vẫn duy trì nụ cười yêu nghiệt trên môi nói , không ngờ Hàm Ân Tĩnh có thể nói thẳng ra như vậy , thật khiến người ta nể phục một bậc đế vương đi coi trọng nữ nhân còn hơn mạng sống .

-" Tốt nhất là thái tử cái gì cũng đừng làm , nghĩ cũng đừng nghĩ "-.Ân Tĩnh chỉ cười như không cười nói , kẻ nào dám động đến nàng hắn sẽ cho kẻ đó sống không sống được , chết cũng không chết được , sống không bằng chết .

Lý Đôn Kiên chỉ khách sáo mở miệng cười cười vài tiếng trên môi xuất hiện tia gian tà ..

Mọi người được phen kinh sợ , tiếng " bãi triều " vừa vang lên lập tức ai lấy vắt chân lên cổ chạy , sứ thần thì bình tĩnh đi đến nơi được hắn sắp đặt nghỉ thân .

Ân Tĩnh như gió như bão đến tẩm cung của nàng , tại đại điện bây giờ chỉ còn Lý Đông Kiên.

Đôi mắt yêu mị nhìn lên ngai vàng của hắn , đúng vậy thứ Đông Kiên ta muốn chính là ngai vàng , là lãnh thổ Hàm quốc rộng lớn và cả hoàng hậu của hắn- nàng - Phác Trí Nghiên .

Ám vệ âm thầm theo rõi nhất cử nhất động , Lý Đông Kiên đương nhiên là biết nhưng mặc kệ vì không ngu đến mức lại động thủ lúc này , bứt dây động rừng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro