Chương 12: May mắn là có chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A? Sao con lại về rồi?"

Dương Nguyệt Kiều ngồi trong phòng khách xem TV, nhìn thấy An Hữu Trân mở cửa ra, thực kinh ngạc mà hỏi.

Đứa nhỏ này sau khi tốt nghiệp chưa từng về nhà, chỉ biết vùi đầu vào công việc, khiến cha nàng là An Tiện Đình tức giận đến chết khiếp, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy An Hữu Trân vẫn thường nghe lời bọn họ mà.

Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ bảo An Hữu Trân làm cái gì, thì nàng đều làm cái đó.

Khi học tiểu học, ba mẹ đã thấy điểm bài thi nàng rất cao, đã thấy nàng cầm giấy khen đỏ đỏ về nhà, nàng nghe theo ý nguyện của bọn họ chăm chỉ học tập;

Khi lên trung học cơ sở, ba mẹ muốn nàng vẫn duy trì vị trí trong top 10, nàng cũng cố gắng trụ hạng;

Khi lên trung học phổ thông phải phân ban, ba mẹ bảo học chuyên Văn cũng vô dụng, nàng liền ngoan ngoãn mà chọn chuyên ban khoa học tự nhiên, cho dù môn nàng thích nhất là lịch sử;

Khi học đại học, ba mẹ muốn nàng học bên kinh tế, nàng cũng chiều lòng bọn họ . . .

An Hữu Trân cảm thấy mình chẳng có mục tiêu nào để theo đuổi cả, cho nên cứ nỗ lực vì phụ mẫu là đủ rồi.

Cho đến khi gặp Kim Gia Ân.

Vì thế qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu An Hữu Trân về nhà, đơn giản vì nàng muốn ở lại X thị, nàng muốn ở bên cạnh bảo hộ Kim Gia Ân.

Dương Nguyệt Kiều còn nhớ rất rõ có một lần, nàng có đi với An Tiện Đình đến công ty An Hữu Trân đang làm việc, khuyên nàng về Z thị làm việc, nhưng An Hữu Trân lại bướng bỉnh mà lựa chọn ở lại X thị, khiến An Tiện Đình tức giận rút dây nịt đánh nàng.

Khi đó là mùa hè, An Hữu Trân chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi mỏng manh quỳ trên mặt đất, cúi đầu trầm mặc, đến khi không chịu nổi mới ngất đi.

Nhiều năm như vậy , đó là lần đầu tiên nhìn thấy An Hữu Trân kiên quyết mà làm một chuyện như vậy. Vì thế, An Tiện Đình và Dương Nguyệt Kiều cũng thỏa hiệp với nàng.

Hai người cứ tưởng rằng An Hữu Trân một thân một mình ở X thị làm việc sẽ bị người khác ức hiếp, nên quyết định kéo nàng về làm việc ở nhà để ổn thỏa, không ngờ An Hữu Trân lại trở thành trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Kim thị, thành tựu mấy năm qua vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.

Nhưng dù thế An Hữu Trân cũng rất ít về nhà.

"A, công ty bên này có một vài vấn đề, con về xử lý một chút."

An Hữu Trân vừa đi trở về phòng của mình vừa hỏi

"Ôi chao, ba đâu?"

"Qua nhà bá bá uống trà rồi."

"A."

An Hữu Trân vào phòng đóng cửa thay quần áo, Dương Nguyệt Kiều tiếp tục xem TV.

Trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay áo sơ mi và quần đùi ra, An Hữu Trân ngồi xuống bàn mở máy tính ra, lại bắt đầu chúi mũi vào công việc, hoàn toàn không có ý muốn đi ra ngoài trò chuyện với Dương Nguyệt Kiều. Mà Dương Nguyệt Kiều cũng vẫn ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách xem TV, hoàn toàn không có ý muốn vào phòng hỏi An Hữu Trân một chút xem gần đây nàng thế nào.

Từ khi nào mà lại trở thành như thế?

Đến tận khuya, An Hữu Trân thực mệt mỏi nằm xuống giường nhưng lại ngủ không được, trợn tròn mắt nhìn trần nhà yên lặng tự hỏi.

Rốt cuộc là từ khi nào mà mình với ba mẹ lại có khoảng cách thế này.

Từ nhỏ đến lớn ba mẹ luôn tự hào về mình, cả hai luôn có thể khoe thành Ân của nàng trước thân nhân bằng hữu khác, khiến nàng tự hỏi không biết rốt cuộc ba mẹ xem mình là gì.

An Hữu Trân một lần nữa tự hỏi sự tồn tại của mình có phải chỉ là một món đồ nào đó mà để ba mẹ lấy ra khoe với mọi người không.

Nhiều năm như vậy trôi qua, nàng chưa từng nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ, chỉ biết làm theo ý muốn của bọn họ, dần dần chính nàng cũng không biết mình muốn cái gì.

Ân, may mắn là em có chị.

Là Kim Gia Ân khiến mình bừng tỉnh, là Kim Gia Ân chỉ cho mình biết mình muốn cái gì.

"Chào mọi người, tôi tên là Kim Gia Ân, là giáo viên nguyên lý kinh tế học của các em."

"Là thông minh sắc xảo sao?"

"Ha ha, không phải. Bạn học kia, em tên là gì?"

"Oa, cô giáo sao có thể giảo hoạt như thế a, em gọi là An Hữu Trân, An-Hữu-Trân."

"Ha ha. . ."

...

"Cô giáo a, cô giỏi như vậy giúp em xem câu này giải như thế nào đi."

"Tiểu quỷ, tôi dạy nguyên lý kinh tế học đó, sao em lại hỏi tôi kinh tế học phương Tây chứ?"

"Ai nha, Ân chẳng phải cái gì cũng thông suốt sao."

"Ách, em muốn làm khó dễ tôi a."

"Không có, cô là giáo viên mà. Tiểu nhân làm sao dám chứ?"

"Ách, câu này ý là. . ."

"A. . . Không hổ là Ân, bội phục bội phục. . ."

___________________________

An Hữu Trân hai tay ôm đầu gối nhớ lại thời đại học được ở cạnh Kim Gia Ân, trên mặt nở ra một nụ cười ấm áp.

Ân, chị biết không? Lớn như vậy rồi mà đó là lần đầu tiên em nói chuyện với một giáo viên theo cái cách như vậy đó.

Có lẽ ngay từ đầu, em đã không xem chị là một giáo viên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro