Chương 14: Đừng lộn xộn H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị, Kim Gia Ân lại nhìn màn hình di động mà ngẩn người.

Thu, em đã giải quyết hết mọi việc rồi đó, chị ở bên kia cũng nhanh đi.

"Cộc cộc cộc."

"Vào đi."

Để điện thoại di động lại trên bàn, Kim Gia Ân lấy lại tinh thần, mở miệng nói.

"..."

"Ha ha, thì ra Kim tổng Kim lão sư của chúng ta cũng có lúc thừ người như vậy a."

An Hữu Trân đóng cửa lại, mỉm cười, dịu dàng nhìn Kim Gia Ân.

"..."

Mắt Kim Gia Ân lưng tròng, nhào vào trong lòng An Hữu Trân, ôm chặt nàng

"Tiểu quỷ đáng ghét, về mà không thèm nói với tôi."

"Em chỉ muốn chị ngạc nhiên thôi."

Đưa tay ôm Kim Gia Ân, An Hữu Trân thì thầm bên tai mỹ nhân vì kích động mà run rẩy kia.

Kim Gia Ân nâng cánh tay đang ôm hông An Hữu Trân lên, ôm cổ của nàng

"Trân, tôi rất nhớ em a."

"Em cũng vậy."

Nhìn thấy ánh mắt Kim Gia Ân tràn đầy ôn nhu, An Hữu Trân rốt cục chịu không nổi nỗi nhớ con người trước mắt này, cúi đầu hung hăng hôn môi Kim Gia Ân.

Nhiệt tình đáp lại nụ hôn của An Hữu Trân, thậm chí khiêu khích lại đầu lưỡi đang đảo quanh vòm miệng của mình, Kim Gia Ân kịch liệt mà hôn trả An Hữu Trân.

Độ nóng trong văn phòng càng ngày càng cao, An Hữu Trân khắc chế không được mà ôm Kim Gia Ân lên trên bàn làm việc, môi dời đến gò má nàng, bàn tay luồn vào trong chiếc áo sơmi bên trong áo khoác, vuốt ve làn da trắng mịn bên dưới.

Ôm chặt phần đầu An Hữu Trân đang càn quấy nơi vùng cổ của mình, Kim Gia Ân thở gấp

"Trân, đừng, về nhà hãy . . . A . . ."

Vùng hạ thân bỗng nhiên bị tập kích, Kim Gia Ân nhịn không được kêu lên một tiếng, nắm lấy cánh tay đang khiêu khích nơi nhạy cảm của mình.

"Công ty . . . A. . . Đừng. . ."

An Hữu Trân không để ý tới sự kháng cự của Kim Gia Ân, nàng dùng tay khẽ vuốt ve nơi đã rất ẩm ướt đó.

"Reng reng reng. . ." Lại điện thoại đúng lúc

Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, khiến hai người đang đầy lửa nóng giật mình. Kim Gia Ân vội vàng đẩy người đang tác quái bừa bãi trên người mình ra, hít thở thật sâu nghe điện thoại.

Tức chết, lại là điện thoại, lần sau nhất định trước tiên phải rút điện thoại chết tiệt kia ra mới được.

Bị đẩy ra, An Hữu Trân khóc không ra nước mắt, chỉ biết trừng mắt nhìn điện thoại mà nghĩ thầm.

"Ân, được, tôi sẽ tới ngay."

Kim Gia Ân nói, sau đó cúp điện thoại.

Nhìn Kim Gia Ân cúp điện thoại mà vẫn rất phong tình, An Hữu Trân chưa từ bỏ ý định, lại ôm mỹ nhân muốn tiếp tục chuyện xấu khi nãy.

"Trân, không được, tôi phải qua phòng họp. Hạng mục lần này có thể thành công hay không rất quan trọng, phải qua đó kiểm tra một chút."

Kim Gia Ân vội vàng ngăn An Hữu Trân lại.

"Nhưng. . . Em muốn chị mà . ."

An Hữu Trân tựa đầu lên vai Kim Gia Ân, bĩu môi làm nũng.

"..."

Kim Gia Ân bất đắc dĩ bắn cho nàng ánh mắt xem thường, tiểu quỷ lần này chắc nhịn nhiều ngày lắm đây, không biết đêm nay mình có bị ...

"Ngoan, họp xong chúng ta sẽ đi ăn cơm, sau đó về nhà "làm" được không, em muốn như thế nào cũng được."

"Ân?"

Ánh mắt vốn ảm đạm của An Hữu Trân lập tức sáng lên, thực nhanh chóng buông tay ra

"Được."

"..."

Kim Gia Ân bỗng nhiên bắt đầu tự hỏi không biết có nên báo cho thư ký là ngày mai mình có thể không đến công ty hay không.

"Lần này hạng mục có thể thành công, thật sự là mọi người vất vả quá rồi."

Kim Gia Ân đứng ở vị trí chủ tọa nói.

"Yeah. . ."

Toàn bộ mọi người trong phòng ai nấy đều phấn khởi.

An Hữu Trân đứng phía sau Kim Gia Ân, vẻ mặt đầy ý cười mà nhìn. Trong lòng thầm tự hào vì mình càng ngày càng có thể giúp đỡ Kim Gia Ân nhiều hơn.

Khi Kim Gia Ân tiếp nhận Kim thị thì Kim thị khi đó đang đi xuống, nguyên nhân là vì ba ba của Kim Gia Ân, Kim Nguyên Sâm khi đó tin không đúng người, bị nhân viên dưới quyền qua mặt, Kim Nguyên Sâm khi đó ngã bệnh phải qua Pháp trị bệnh, nên Kim Gia Ân dù mới vừa tốt nghiệp ngành kinh tế học ở đại học X, phải tiếp nhận Kim thị trong tình trạng rất bất lợi.

Khi mới bắt đầu, Kim Gia Ân bận đến mức ngay cả cơm cũng không có thời gian để ăn, An Hữu Trân mỗi ngày đúng giờ đưa cơm qua cho nàng, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Sau này tình hình của công ty dần ổn định, nhờ kinh nghiệm và trí thông minh của mình, tập đoàn Kim thị trong tay nàng từ đang đổ nát đến ngày càng lớn mạnh.

Qua nhiều năm như vậy, An Hữu Trân vẫn luôn quan sát Kim Gia Ân từng bước một mà đi tới vị trí hiện tại, Kim thị lớn mạnh được như ngày hôm nay thì Kim Gia Ân đã phải trả giá bằng rất nhiều tâm huyết thậm chí cả nước mắt.

Ân, em sẽ mãi luôn ở cạnh chị.

An Hữu Trân ngóng nhìn bóng dáng Kim Gia Ân, trong lòng thực kiên định hạ quyết tâm.

"Hạ tổng, lần này đã thành công được rồi, vậy thì đêm nay chúng ta cũng không thể không chúc mừng được a?"

Bỗng nhiên trong đám người có người nói.

"Đúng vậy, đúng vậy. . ."

Đám đông càng thêm ồn ào.

"Ha ha. . ."

Kim Gia Ân cười khẽ

"Không thành vấn đề, đêm nay mọi người cứ hảo hảo ăn mừng đi, chi phí công ty sẽ chi trả."

"Yeah. . ."

"Kim tổng cũng sẽ đi chứ?"

Lại có người hỏi, đám đông đang hoan hô im lặng nhìn Kim Gia Ân.

Sao?

An Hữu Trân đang ôn nhu nhìn Kim Gia Ân, nghe xong câu đó, lại quay đầu lại ngơ ngác nhìn nàng.

Ân, chị đã nói là ăn cơm xong sẽ về nhà, nếu đi ăn mừng với đám người kia thì . . .

Kim Gia Ân giả như không nhìn thấy ánh mắt của An Hữu Trân, mỉm cười gật gật đầu với đám đông đang im lặng

"Tôi cũng sẽ đi."

"Yeah. . ."

Tiếng hoan hô càng lớn hơn, An Hữu Trân chỉ có thể bắn ánh mắt ai oán như một tức phụ về phía Kim Gia Ân.

.........................

"Vì sự thành công lần này, cụng ly."

Trong quán rượu lớn nhất khu X, nhân viên Kim thị ngồi đầy toàn bộ đại sảnh, Kim Gia Ân đứng lên giơ ly rượu cười nói.

"Cụng ly!"

Tất cả mọi người vui vẻ cụng ly với nhau.

"Thật có lỗi, tôi đi toilet một chút."

Kim Gia Ân uống vài hớp rượu liền khẽ gật đầu với vài vị giám đốc ngồi cùng bàn, đi vào toilet.

An Hữu Trân nhìn bóng dáng của Kim Gia Ân, tròng mắt khẽ chuyển động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.

"Ngại quá, tôi đi gọi điện thoại một chút, mọi người cứ tiếp tục đi."

An Hữu Trân giả bộ lấy điện thoại cầm tay ra cười cười với chủ quán, sau đó đứng dậy cũng đi vào toilet.

Hì hì, càng nghĩ đến vẻ mặt của tiểu quỷ lại càng muốn cười, bao nhiêu oán niệm nàng đều lộ ra mặt cả.

Kim Gia Ân nhớ đến biểu tình không vui An Hữu Trân cả đêm mà nhịn không được cười ra tiếng.

"Hạ tổng trông rất vui vẻ nha."

An Hữu Trân bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Kim Gia Ân, căm giận nói.

"A!"

Kim Gia Ân bị hoảng sợ, thân mình cứng đờ, ngẩng đầu nhìn từ trong gương thấy An Hữu Trân đang ôm mình từ phía sau mới thở phào một cái, khẽ tựa vào lòng ngực của nàng

"Em sao lại vào đây?"

"Để nhìn thấy người nào đó đang thật đắc ý a."

Khẽ cắn vành tai Kim Gia Ân, bàn tay An Hữu Trân tay bất lão nắm lấy vùng ngực no đủ của người nào đó .

"A. . ."

Vành tai và ngực bị tập kích, thân thể Kim Gia Ân run rẩy bật ra tiếng kêu nhỏ.

Cảm nhận được Kim Gia Ân run rẩy, bàn tay đang xoa nhẹ bắt đầu tăng thêm lực đạo, An Hữu Trân thì thầm bên tai Kim Gia Ân

"Ân, chị không giữ lời a."

"A. . . Tôi . . . Tôi nào có . . ."

Bị động tác đột nhiên chuyển biến khiến Kim Gia Ân thất thần, mỹ nhân nào đó đang bị ức hiếp vẫn cố gắng cãi lý.

"Chị còn . . ."

Bờ môi từ vành tai di chuyển đến vùng cổ trắng ngần của người bên cạnh, tay An Hữu Trân vén sợi tóc đang che nơi đó lên, lưu lại một dấu ô mai nơi đó.

"Trợ lý An của Kim tổng thật là lợi hại a."

Ngoài cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên truyền đến giọng nữ, An Hữu Trân dừng tay lại, đồng thời cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng mình đang cứng đờ ra.

"Đúng vậy a, vấn đề lần này khó như thế mà trợ lý An chỉ cần một tuần để giải quyết ."

Giọng nữ càng lúc càng gần, An Hữu Trân ôm Kim Gia Ân vào buồng vệ sinh gần nhất, khóa cửa lại, ngay lúc đó cánh cửa phòng vệ sinh cũng bật mở, hai nữ nhân tiến vào.

Kim Gia Ân bị An Hữu Trân ôm vào trong ngực, cảm giác thấy bàn tay không an phận kia lại đang lần lên ngực mình, tay còn lại lại dời xuống phía dưới, khiến nàng có chút kinh hoảng mà giãy dụa .

"Ân, chị tốt nhất đừng lộn xộn a, bằng không làm cho họ phát hiện ra chúng ta đang ở trong này làm chuyện xấu như vậy . . . Sẽ . . ."

An Hữu Trân cười xấu xa thì thầm vào tai Kim Gia Ân, động tác trên tay càng thêm tàn sát bừa bãi.

Kim Gia Ân trừng mắt nhìn nàng, nhưng chỉ một giây sau lại bị An Hữu Trân cúi đầu hôn môi nàng.

Tiểu sắc lang không phải muốn ở trong này làm việc đó chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro