Chương 28.2: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác được mồ hôi đang chảy xuống. An Hữu Trân mới vừa định giơ tay lên lau, đã có một bàn tay khác nhanh hơn nàng một bước cầm khăn tay lau giùm.

Quay đầu nhìn thấy Kim Gia Ân tươi cười sáng lạn, nắm tay mình thật chặt vẫn không buông ra. An Hữu Trân cố gắng bước đi nhanh thêm một chút.

Đau lòng khi nhìn thấy người kia rõ ràng thực vất vả mà vẫn nhẫn nhịn còn muốn đi nhanh hơn. Kim Gia Ân đi chậm lại, kéo tay An Hữu Trân.

"Trân, chúng ta nghỉ ngơi chút đi."

"Nhưng chúng ta đã bị mọi người bỏ xa a."

Gãi gãi mồ hôi trên chóp mũi. An Hữu Trân nhìn những người đằng trước, cố gắng muốn thu hẹp khoảng cách với mọi người.

Được rồi, nàng thật sự rất mệt a. Vốn nàng cùng Kim Gia Ân đi trước, nhưng theo thời gian, thân thể nàng không khoẻ, tốc độ càng ngày càng chậm, chậm rãi đi từng bước nên cuối cùng bị bỏ lại sau cùng. Sau đó lại nhìn thấy hai người bọn họ cùng những người khác đã cách nhau rất xa a.

"Không sao, chúng ta đâu phải tham gia leo núi nhanh, tôi chỉ muốn cùng em leo lên ngôi chùa kia mà thôi."

Dừng lại cước bộ giữ chặt lấy người còn muốn tiếp tục đi. Kim Gia Ân ấn nàng ngồi lên tảng đá ven đường rồi lôi bình nước ra cho An Hữu Trân uống. Còn mình lại cầm khăn tay giúp nàng lau mồ hôi đang không ngừng tuôn ra.

Cho dù đang ngồi nhưng An Hữu Trân vẫn thở hổn hển, nhìn thấy đỉnh núi cao cao kia lại cảm thấy một trận khổ sở không chịu nổi.

"Nếu không..."

Kéo tay người đang buồn bực kia. Kim Gia Ân cảm thấy được mình rất đau lòng, rốt cuộc không còn muốn cầu phúc gì nữa.

"Chúng ta xuống núi đi, không nên đi nữa."

"Không được."

Không chút do dự lắc đầu cự tuyệt. An Hữu Trân đứng lên lại muốn đi về phía trước, rồi lại bị Kim Gia Ân kéo trở về.

"Trân, chúng ta không đi nữa được không?"

"Không được."

Thực kiên định nhìn chằm chằm Kim Gia Ân. An Hữu Trân không muốn từ bỏ giữa chừng.

Ân, chị muốn đi ngôi chùa kia cầu phúc. Em đương nhiên phải đi cùng chị.

"......"

Nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của An Hữu Trân. Kim Gia Ân rốt cục phải thỏa hiệp, nàng biết An Hữu Trân đã hiểu vì sao mình muốn tự leo núi.

Tiểu quỷ ngốc...

Vì thế, dưới ánh mặt trời sáng lạng, thân ảnh hai người nắm chặt tay nhau lại tiếp tục đi về phía trước.

******

"Hô hô, rốt cục đã đến."

Mấy giờ sau, rốt cục lên tới đỉnh núi, An Hữu Trân trực tiếp ngồi dưới đất hít thở không khí, chết sống cũng không chịu đứng lên.

Lấy khăn tay mang bên người ra trìu mến giúp An Hữu Trân lau mồ hôi trên khuôn mặt có chút tái nhợt. Kim Gia Ân âm thầm hạ quyết tâm, về sau vô luận như thế nào đều không thể để Tiểu quỷ nhà nàng phải chịu loại hành hạ về thể xác như bây giờ nữa.

"Hahaha, em nghỉ ngơi đủ rồi. Ân, chúng ta đi chùa cầu phúc đi."

An Hữu Trân sau khi uống mấy ngụm nước rốt cục đã phục hồi tinh thần, đứng lên lôi kéo tay Kim Gia Ân hướng về phía ngôi chùa nổi danh là linh thiêng kia.

Tâm thành tắc linh, phật tổ, hai người chúng con đều thành tâm đến đây. Người sẽ phù hộ cho con cùng Ân mãi mãi bên nhau đúng không?

Đứng ở một bên nhìn thấy Kim Gia Ân thành kính quỳ gối cúng bái xin xăm, An Hữu Trân trong lòng yên lặng cầu nguyện.

" Từng thương hải làm khó thủy, trừ lại vu sơn không phải vân?"

Kim Gia Ân nhìn chằm chằm tờ xăm, nửa ngày không nói gì, lại bỗng nhiên nghe được có thanh âm của nữ nhân nào đó hô tên của An Hữu Trân.

Xoay người, nhìn thấy An Hữu Trân đang nói chuyện cùng một nữ nhân từng cùng Kim thị hợp tác. Kim Gia Ân nhíu nhíu mày.

Hừ hừ, tiểu quỷ đáng chết, lại trêu hoa ghẹo nguyệt.

Bỗng nhiên cảm thấy được sau lưng có một ánh mắt âm lãnh đang bắn về phía mình. An Hữu Trân có chút cứng ngắt vụng trộm nhìn Kim Gia Ân một cái. Lúc nhìn thấy người nọ cầm tờ xăm vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ không vui, trong lòng An Hữu Trân âm thầm chảy nước mắt.

Nhanh chóng đuổi khéo nữ nhân ái mộ mình, An Hữu Trân thật cẩn thận đi đến bên cạnh Kim Gia Ân.

"Ân, tờ xăm ghi cái gì?"

"Hừ hừ, như thế nào, sao không tiếp tục tán gẫu? Tôi phá hỏng chuyện tốt của em sao?"

Ngữ khí không chút thiện lương đó làm cho sau lưng An Hữu Trân bắt đầu bị mồ hôi lạnh làm ướt. Nàng làm bộ như không nghe thấy Kim Gia Ân nói, cúi đầu vào nhìn tờ xăm.

"Từng thương hải làm khó thủy, trừ lại vu sơn không phải vân?"

"Hừ hừ, tờ xăm này có ý nói bất kì mặt nào tôi cũng thua Thương Ngữ Du hết."

Ngạch... An Hữu Trân vẻ mặt đầy hắc tuyến, đây là tình huống gì nữa.

Hiểu được mỹ nhân không thích tờ xăm này, An Hữu Trân vội vàng giống như chú chó nhỏ lôi kéo tay của nàng nhẹ nhàng dụ dỗ.

"Ân, chị là nguồn nước của em, là đám mây đẹp nhất trên bầu trời..."

"Hừ hừ..."

Bỏ tay An Hữu Trân đang ôm lấy mình rồi bước ra khỏi ngôi chùa, khóe môi Kim Gia Ân khẽ giương lên.

"Ân..."

Cố gắng chạy theo đuổi kịp Kim Gia Ân, lại nhìn đến nàng đứng ở đỉnh núi nhìn xuống dưới chân núi.

Đến gần nàng, An Hữu Trân mới nghe được Kim Gia Ân nói nhỏ.

"Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, bán duyến tu đạo bán duyến quân."

Cười khẽ ôm lấy nàng, cảm giác được Kim Gia Ân cũng thực tự nhiên tựa vào trong lòng mình. An Hữu Trân ở nàng bên tai nàng thủ thỉ.

"Ân, sai rồi."

"Sao?"

Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt sáng lạn tươi cười của An Hữu Trân. Kim Gia Ân cẩn thận nhớ lại tờ xăm kia, lại nghĩ không ra mình sai chỗ nào.

"Từng thương hải làm khó thủy, trừ lại vu sơn không phải vân, thủ thứ hoa tùng lại hồi cố..."

An Hữu Trân nhìn bầu trời chiều phía xa xa, tươi cười càng thêm sáng lạn.

"Không phụ Như Lai không phụ khanh."

Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, không phụ Như Lai không phụ khanh?

Kim Gia Ân trong lòng mặc niệm một lần, cũng lộ ra tươi cười sáng lạn.

Mặt trời ngả về phía tây, tiếng chuông chùa cũng vang lên. Ở phía kia đỉnh núi, hai người yêu nhau đang ôm chặt lấy nhau.

Mãi mãi không buông tay....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro