Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ là 5h chiều , tức là lúc hoàng hôn buông suốt , nó vẫn còn ngồi đó xem lại các mẫu thiết kế của mình , nó cứ xé bỏ , vứt xung quanh phòng. Bây giờ căn phòng như là 1 bãi rác , Seung Ho đi vào lắc đầu, cậu ngồi xuống lụm từng tờ giấy xếp lại. Nó thì cứ xé bỏ mãi , làm chẳng được gì , nó hét

" Mệt quá đi........ " - Jiyeon bỏ bút xuống , nó ngã ra ghế , quả thật là rất mệt . Công việc của 1 nhà thiết kế không có đơn giản 1 tí nào cả

" Mình về thôi Jiyeon " - Seung Ho nhẹ nhàng nói , nó nhắm mắt một lúc rồi đứng dậy quay sang cửa sổ , nhìn hoàng hôn

" Cậu về trước đi, lát mình sẽ đi về sau " - nó nói, Seung Ho đành khép cửa lại và bước ra xe đi về, trong công ty giờ chỉ còn có mình nó ở lại , nó không muốn về nhà ngay lúc này mà muốn đi đâu đó , nó khao khát có 1 cơn mưa rơi xuống trôi đi những nỗi buồn của mình. Nỗi nhớ người thân và nỗi nhớ người yêu

Jiyeon bây giờ cũng cầm giỏ xách đi ra xe , nó lái xe đến một khu công viên . Nhìn thấy nhìu đứa trẻ nô đùa vui vẻ khiến nó ước mình có được 1 đứa con để thủ thỉ ở nhà . Jiyeon mong sao thời hạn 5 năm học tập kết thúc để mình được trở về bên cạnh Myungsoo, là một người vợ , 1 người mẹ chăm sóc cho gia đình , chăm lo cho chồng con . Đã thấm thoát 3 năm trôi qua rồi , không biết mọi người giờ đã ra sao , Jiyeon cảm thấy buồn và cô đơn khi hằng ngày cứ đến công ty , đêm về thì ăn ngủ . Dù bây giờ có Seung Ho bên cạnh chia sẻ công việc cho mình, nhưng nó cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng

Trời tối đến:

Nó mới lát xe về nhà , cơm nước đã chuẩn bị sẵn chỉ đợi nó vào ăn . Jiyeon đi vào , nó bước đến nhà ăn và ăn cơm , Jiyeon ăn chỉ có 1 chén thôi , dạo gần đây nó bị sút cân trầm trọng , do công việc và bị stress nhiều , có lần do công việc khiến nó nằm viện suốt 2 tuần

Sau khi ăn xong, nó đi lên phòng thay đồ và tắm . Sau khi tắm xong thì nó tiến lại bàn máy tính , bắt đầu xem lại các mẫu vẽ , nhưng không tập trung được vào công việc nên nó đành bỏ dở đó và bước ra ngoài ban công ngồi

Gió thổi xào xạc , Jiyeon ngồi nhìn lên bầu trời , nó nhớ về kỉ niệm lớp 11 . Năm nay nó đã được 21t rồi , đáng lẽ nó đã kết hôn ở cái tuổi 17 nhưng vì ngày kết hôn đã xảy ra tai nạn . Jiyeon biết ai đã hại mình nhưng nó không muốn chơi hội đồng , nó muốn 1 chọi 1 ,nó sẽ dành lấy lại được Myungsoo chứ không cần ai giúp đỡ . Nếu Myungsoo yêu nó thì anh sẽ là của cô dù có ai phá hoại tình cảm 2 người đi nữa

Reng.....reng....

Chiếc điện thoại di động của nó khẽ rung lên , nó bắt máy

[alo">

"Seung Ho hả , gọi mình có gì không??? " - nó hỏi

[ Mình định hẹn cậu đi chơi , Jiyeon đi không ?? ">

" Uhm, cũng được , mình cũng đang chán đây " - nó trả lời

[ Vậy 15′ nữa mình qua rước cậu nhé ">

" Uhm " - nó nói

[ Pye ">
" Pye" - Jiyeon nói xong rồi cúp máy , nó cũng muốn đi hóng gió đêm xem sao, từ nhỏ đến giờ nó chưa được đi hóng gió vào ban đêm vì ba mẹ nó không cho phép (vì sức khỏe nó khá yếu nên pa mẹ ms k cho nó ra ngoài vào ban đêm )

15′ sau :

Seung Ho lái chiếc BWM đến , nó lúc này cũng vừa ra tới , Seung Ho lái xe đến biển

Nó vốn thích biển nên vừa ra tới là nó chạy đi ngay , sóng đánh ào ạt , trời nổi gió . Jiyeon quên đem áo khoác nên bây giờ nó co rúm lại . Seung Ho biết nó lạnh nên anh cởi áo khoác của mình ra và đưa cho nó mặc

" Cám ơn " - nó nói

" Không có gì " - cậu mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh nó, 2 người ngồi đó ngắm biển

" Jiyeon có nghe biển hát bao giờ chưa ?? " - cậu nhìn sang nó hỏi

" Biển mà cũng hát à, bất ngờ đấy " - nó trả lời

" Sao lại không , cậu cố nghe xem nhé " - Seung Ho nói

2 người ngồi lặng im , biển đêm nay thật đẹp , nó ngồi ngắm mãi đến lúc ngủ trên vai Seung Ho lúc nào không hay

" Anh sẽ bảo vệ em.... " - Seung Ho khẽ nói thầm rồi bế nó ra xe chở về nhà nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro