Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát trời đã xế chiều , Myungsoo thu dọn đồ đạc về nhà sớm để tắm rửa , sửa soạn chuẩn bị sang Anh . Trong lòng hắn cứ hồi hộp nôn nao , thấp thỏm , có lẽ vì lâu quá không được gặp Jiyeon nên nó vậy

Tối sau khi ăn cơm xong, hắn phóng như bay lên giường và đi ngủ. Nói ngủ cho oai thôi chứ thực ra có chợp mắt được đâu , cứ quay qua quay lại hoài và phải bắt nhạc cho dễ ngủ

Trong mơ hắn thấy Jiyeon đang ngồi bên cạnh khung cửa sổ , mặt một bộ đồ màu trắng tinh khiết , gương mặt cô trông như thiên thần và hắn chợt nhìn thấy bên cạnh cô là Seung Ho, đối thủ của mình trong việc tranh giành Jiyeon khiến hắn tỉnh giấc, gương mặt lấm tấm mồ hôi

" Sao mình lại gặp giấc mơ này nhỉ , chắc không có ngoài đời thật đâu " - suy nghĩ rồi ngó đồng hồ , mới có 2h sáng . Hắn mở cửa đi lên sân thượng hóng gió . Hôm nay bầu trời đầy sao , hắn nghĩ phải chi có nó ở đây thì hay biết bao nhiêu

Ngồi ngắm cho đến 3h , Myungsoo nôn nóng quá nên gọi điện cho thư kí Kim

" Alo, anh Kim hả" - Myungsoo

" Vâng tôi đây , có việc gì không thiếu gia " - Thư kí Kim

" Tôi muốn ra phi trường ngay lập tức " - hắn

" Nhưng thiếu gia , mới có 3h mà, 5h mới khởi hành , sao thiếu gia đi sớm thế " - Thư kí Kim

" Tôi không đợi được đâu, thời gian là kẻ thù lớn nhất của tôi lúc này đấy , đợi từ đây đến 5h sáng chắc tôi chết mất " - hắn

" Vậy thiếu gia hãy tản bộ đi , hoặc xem lại album của cậu và cô Jiyeon cho đỡ buồn , chứ giờ tôi e bay không được đâu cậu ạ " - Thư kí Kim

" Thôi được , vậy 4h30 anh qua rước tôi nhé " - hắn

" Vâng, chào thiếu gia " - Thư kí Kim

" Chào anh " - hắn

Nói xong Myungsoo cúp máy , haizzz, mệt mỏi thật , sao thời gian như muốn ngăn chặn hắn gặp nó chứ, hắn nhớ nó đến phát điên , thật ra ngày Jiyeon ra đi , hắn như người mất hồn , không ăn uống gì cả đến khi ông Jiyeon khuyên bảo cậu hãy chăm làm việc thì Jiyeon sẽ trở về . Hắn tin như vậy nên đã nổ lực hết mình , mang bên ngoài vỏ bọc lạnh lùng nhưng có ai biết anh là người khao khát chờ đợi tình yêu đến mức nào .

Myungsoo vào phòng , lật cuốn album ra những tấm ảnh mình và Jiyeon đã chụp chung , lúc đó 2 người như chó với mèo , suốt ngày cứ đấu đá nhau , hết cãi nhau đến đánh nhau, đánh riết mà 2 đứa vào hospital hàng tuần luôn
Loay hoay 1 lúc đã 4h , hắn vội thay quần áo , vuốt keo trông thật bảnh trai , cùng lúc đó thư kí Kim lái xe tới

" Thưa cậu chủ , chúng ta đi ngay bây giờ chứ " - Thư kí Kim

Đợi mãi đến 5h , hắn cũng lên máy bay . Chiếc máy bay cất cánh trên bầu trời , hắn vừa nghe nhạc vừa nhìn cảnh . Trong lòng cứ bồi hồi , khó chịu , hắn đang liên tưởng đến cảnh gặp nó như thế nào , chắc nó sẽ khóc mất * quá tự tin * . Nghĩ có thế thôi mà hắn đã bật cười

Vừa lúc Myungsoo xuống máy bay thì có 2 người vệ sĩ rước cậu . Họ cất đồ cậu vào xe rồi chạy đi đến biệt thự Jiyeon ở

Bên Jiyeon:

Nó đang ở khách sạn nghỉ ngơi một chút và thay đồ , chuẩn bị đi dự tiệc . Sau khi thay đồ xong ,nhìn nó rất đẹp , đẹp như 1 nàng công chúa từ truyện cổ tích vậy . Bỗng:

Cốc.......cốc.....

" Ai vậy " - nó hỏi

" Anh đây , anh vào được không?? " - Giọng của Seung Ho hỏi

" À, đợi em chút " - nó chỉnh chu 1 lát rồi đi ra mở cửa

Sau khi mở cửa ra , Seung Ho nhìn nó từ trên xuống dưới , anh đứng ngây người ra . Nó kêu mãi cũng ko trả lời . Cô nàng cũng ko còn cách nào khác là ...... " hét " vào tai anh thì may ra

"Seung Hoooooooo" - nó hét thật to như động đất khiến cậu từ chín tầng mây phải về hiện tại

" hả hả... em kêu anh có gì không ?? " - Seung Ho lúng túng

"Nhìn bộ dạng anh kìa , làm gì mà cứ đứng trơ ra như thế , chúng ta đi thôi , trễ rồi đó "- nó bật cười
" Uhm .... đi thôi " - Seung Ho mỉm cười và cùng nó khoác tay ra xe

Quay lại với Myungsoo:

Hiện hắn đã tới biệt thự nó, mọi người đang dọn dẹp trong nhà nên không biết hắn đến để mà đón tiếp . Myungsoo bước vào trong nhà , mọi người đang làm việc phải ngừng tay lại , ai cũng chằm chằm nhìn anh cả . Nhất là mấy osin nữ í , cô nào cũng muốn hắn đến tìm mình cả

" Cho tôi hỏi Jiyeon có ở nhà không ? :" - hắn lên tiếng

1 cô giúp việc hăng hái chạy ra trả lời

" Dạ thưa ... cô chủ đi vắng rồi , anh có việc gì thì cứ nhắn lại với em nè " - Cô ta nói giọng cực kì chanh chua

" Cô ấy đi đâu vậy ? " - hắn hỏi

" Dạ sang Canada cùng cậu Seung Ho dự tiệc ở nhà ông Han ạ " - Cô ta trả lời

" Seung Ho à ?? " - hắn ngạc nhiên hết cỡ

" Vâng.....có chuyện gì sao ạ ?? " - Cô giúp việc cũng hơi hơi ngạc nhiên vì nghe đến tên Seung Ho thì tự nhiên hắn tròn xoe mắt

" Không có gì..... cô mau đem hành lí vào cho tôi , phòng đối diện Jiyeon " - hắn lạnh lùng nói rồi đi thẳng

Cô giúp việc bây giờ ngạc nhiên hết cỡ , cậu ta là ai mà cả gan dám ở phòng dối diện cô chủ chứ . Định mắng cậu con trai kì cục ấy thì:

" Sao cô còn không mang hành lí vào ?? " - Ông Kim hỏi

" Sao lại phải mang vào , cậu ta là gì mà bảo tôi mang hành lí vào phòng đối diện cô Jiyeon cho cậu ta , mơ à " - Giọng chanh chua của cô giúp việc vang lên , mọi người ai cũng sợ sệt , tội nghiệp cho cô giúp việc xấu số sắp bị đuổi việc

" Được " - Myungsoo đưa đồ đạc cho thứ kí Kim bỏ vào xe còn mình thì ngồi vào xe trước

" Uhm ,vậy cô đừng đem vô mà hãy xin nghỉ việc là vừa rồi . Cậu ta là chồng cô chủ Jiyeon đó , chúc mừng cô được nghỉ việc " - Ông Kim cười 1 cái rồi đi lên . Cô giúp việc đó giờ mới ngớ người ra , đúng là cái miệng hại cái thân mà . Tội nghiệp

Myungsoo đi vào phòng mà bọn người giúp việc chuẩn bị sẵn . Hắn thả mình xuống chiếc giường êm , nằm nghỉ về mọi thứ . Haizz, buồn chán thật , ước gì Jiyeon xuất hiện ở đây nhỉ .
Hắn nằm đó và thiếp đi lúc nào không hay .
Ta sang bên Jiyeon nhé:
- Chào tiểu thư nhà họ Park, cám ơn cô đã đến dự tiệc của gia đình tôi - Ông Han niềm nở nói
- Hân hạnh được gặp ông - Jiyeon mỉm cười nhẹ
- À ... Đây là.... - Ông Han quay qua Seung Ho
- Xin giới thiệu với ông , đây là thư kí riêng của tôi . Tên Seung Ho - nó giới thiệu
- Chào cậu ! - Ông Han bắt tay
- Chào ông . Tôi tên Seung Ho. Hân hạnh được gặp ông - Seung Ho mỉm cười niềm nở bắt tay lại
- Các vị cứ tự nhiên nhé , tôi đi tiếp một số khách khác - Ông Han nói
- Vâng ! Ông cứ đi . Cứ để chúng tôi tự nhiên - nó nói
Ông Han đi tiếp khách khác , còn nó và Seung Ho thì đứng nói chuyện với nhau
- Jiyeon! Sao anh thấy em có vẻ như người mất hồn vậy ??? - Seung Ho chợt lo lắng
- À...không , không có gì . Em chỉ hơi lo lắng xíu thôi - nó trở lại vẻ mặt bình thường
Bỗng :
Đèn tự nhiên tắt , khách hoảng hốt , ai cũng lo sợ . Bỗng đèn sáng ở phía giữa sân khấu . Ông Han đứng ở giữa sân khấu nói:
- Rất cám ơn quý vị đã không ngại đường xa mà đến tham gia tiệc của chúng tôi . Bây giờ các vị hãy chọn cặp cho mình và khiêu vũ nhé - Tiếng ông Han dứt thì nhạc vang lên . Các cô gái được các chàng trai mời khiêu vũ
-Jiyeon ! Nhảy cùng anh nhé ! - Seung Ho niềm nở đưa tay ra mời Jiyeon
- Em hơi mệt , không nhảy được . Em muốn được về nghỉ ngơi - Tiếng nó nhẹ giọng
- Uhm ! Vậy anh đưa em về - Seung Ho chợt bùn rồi lấy lại vẻ mặt ban đầu . 2 người lấy lại vẻ mặt ban đầu . Chào tạm biệt ông Han rồi về khách sạn nghỉ ngơi .
Nó được Seung Ho đưa lên phòng nghỉ , nó nằm xuống giường . Mắt nhắm nghiền
- Em nghỉ ngơi đi , anh về phòng đây - Seung Ho nói rồi đi ra đóng cửa phòng lại và không làm phiền Jiyeon nghỉ ngơi.
Nó ngó ra ngoài cửa sổ , đã 4h chiều rồi còn gì . Chợt thấy trời ngoài chuẩn bị mưa , trong lòng nó vui hớn hở như sắp gặp được hắn vậy . Nó vui lắm , nó thích mưa , nó yêu mưa như mình yêu Myungsoo vậy
Mưa giúp con người ta nhẹ lòng , thanh thản , ..... nói chung như là một người bạn của con người . Nhiều người không thích mưa , nhiều người lại thích mưa . Jiyeon là người thích mưa , nó khá giống hắn chăng. Myungsoo cũng thích mưa , thích cafe đắng . 2 người có sở thích giống nhau , cá tính giống nhau .
Jiyeon nằm xuống giường và đánh một giấc . Sáng mai lên đường trở về Mĩ .
Về phần của Suzy và Seung Ho:
Seung Ho gọi điện cho Suzy, cô kể về kế hoạch chuẩn bị sắp tới . Khi Seung Ho nghe Myungsoo đã ở nhà Jiyeon tại Mĩ thì trong lòng anh hiện lên một nỗi sợ hãi . Anh sợ người ta sẽ biết kế hoạch của mình hay là sợ anh sẽ mất Jiyeon.
- Ngày mai , anh làm mọi cách để Myungsoo thấy được cảnh tình tứ của anh và Jiyeon. Tôi sẽ sang Mĩ ngày mai , hãy cố gắng hoàn thành kế hoạch , anh sẽ có được Jiyeon. Tôi cũng sẽ có được Myungsoo - Tiếng cô ta vang trong đt
- Được . Tôi sẽ làm theo kế hoạch của cô sắp đặt . Hi vọng cô không lừa tôi - Seung Ho nói rồi cúp mắy

Anh cảm thấy hình như mình dần dần biến thành một con người xấu , tất cả cũng chỉ vì muốn có Jiyeon mà thôi . Trong tình yêu , đừng bao giờ dành lấy những gì không thuộc về mình , dù có dành lấy thì cái đó cũng sẽ mãi mãi không thuộc về mình đâu . Câu nói của nó vang lên trong đầu cậu
Chả lẽ anh lại sai à , không đúng , anh không bao giờ sai cả . Chỉ cần anh yêu Jiyeon, không quan tâm nó yêu anh hay không . Miễn có Jiyeon ở bên , dù cho có chết anh cũng cam lòng

Sáng hôm sau :
Cốc....cốc.....
- Ai zậy ??? - Tiếng Myungsoo hỏi rồi đi ra mở cửa
- Zạ thưa thiếu gia , chúng ta đi đón tiểu thư chứ ạ - Tiếng ông Kim nói
- Uhm . Mấy giờ rồi ?? - hắn hỏi ngược lại
- 7h30 phút - Ông Kim nhìn đồng hồ rồi nói
- Uhm . Ông xuống dưới đợi tôi . Tôi đi thay quần áo - hắn nói rồi đóng cửa , ông Kim cũng đi xuống nhà
15′ sau:
- Chúng ta đi chứ ! Cậu chỉ - Ông Kim nói
- Uhm . Đi thôi ! - hắn nói rồi đeo kính vào , leo lên xe mà ông Kim đợi sẵn . Chạy đến phi trường để đón Jiyeon.
Hôm nay trong lòng hắn zui lắm. Anh muốn gặp Jiyeon ngay lập tức , thời gian bây giờ như kẻ thù của anh vậy , nhưng anh không thể nào tiêu diệt được nó , đành phải chờ thou.
9h, máy bay chở Jiyeon và Seung Ho đáp xuống , Jiyeon hôm nay hơi mệt , đâu óc nó quay cuồng , đi đứng không vững khiến Seung Ho phải dìu cô .
Khi Jiyeon bước ra sân bay , Myungsoo vui mừng biết chừng nào. Nhưng.......Seung Ho nắm tay nó và đưa cô ra ngoài.
- Có lẽ cô ấy cần ai đó hơn tôi rồi - hắn nói lạnh lùng rồi bỏ đi . Còn Seung Ho thì nhếch mép khi anh hoàn thành được kế hoạch 1 .
Myungsoo đi về nhà , hắn leo lên phòng , mở nhạc thật lớn. Cùng lúc đó xe Jiyeon vừa về tới . Seung Ho đỡ nó lên phòng , cũng lúc đó hắn đi ra ngoài.
- Anh có thể giao cô ấy cho tôi . Anh về được rồi - Câu nói của hắn như muốn đuổi khéo Seung Ho
- Uhm.... zậy anh chăm sóc cô ấy đi - Seung Ho đành lưỡng lự và chấp nhận bởi nó là vợ của Myungsoo cơ mà
Myungsoo đỡ Jiyeon vào phòng , nó hiện giờ đang mệt và ngủ thiếp đi . Hắn sai người giúp việc nấu cho nó một nồi cháo nóng , sai đi mua thuốc về cho nó .
Chiều đến:
Jiyeon tỉnh dậy , nó ngó xung quanh .
- Đây là nhà mình mà . Sao mình lại ở đây ??? - nó khó hỉu
Đúng lúc đó hắn vào :
- Anh.....sang đây hồi nào thế ??? - nó ngạc nhiên hết cỡ
- 2 hôm nay - hắn buông một câu lạnh lùng khiến nó toát hết mồ hôi
- Đây . Cháo và thuốc . Mau uống đi cho hết bệnh - hắn nói rồi đưa cho nó liều thuốc sau đó bỏ đi ra ngoài
- Khó hiểu - nó nhìn Myungsoo từ từ khuất bóng

Sau khi uống liều thuốc và ăn tô cháo mà Myungsoo đưa cho , nó cảm thấy khỏe lên hẳn . Nó bước xuống nhà , lúc đó hắn đang xem TV.
- Anh wa đây khi nào thế ??? - nó ngồi xuống bên cạnh Myungsoo hỏi
- Hôm wa - hắn cạnh lùng trả lời
- Mọi người bên đó sống tốt chứ - nó hỏi tiếp
- Bình thường - hắn trả lời cộc lốc
- Nè..Sao anh trả lời cộc lốc thế ?? - nó bực
- Thì cô hỏi sao tôi trả lời vậy - hắn nói xong rồi đứng dậy bỏ đi
- "Anh ta đúng là khó hiểu " - nó suy nghĩ
Chán nản với lại buồn bực , hắn thay đồ rồi đi một vòng cho khây khỏa. Đi đến giữa cầu thang thì hai người chạm mặt nhau .
- Anh đang giận tôi vụ gì ???? - nó lạnh lùng hỏi
- Không có gì - hắn trả lời rồi đi
Nó đi lên phòng , lấy điện thoại gọi cho ss hai mình
[Chị hả ?? ">
[Uhm . Có gì không em ?? ">
[Ông cho Myungsoo wa đây hả ?? ">
[Uhm . Em gặp nó chưa ???">
[Em gặp rồi . Nhưng hình như anh ấy giận em ">
[Em làm gì để nó giận thế ??? ">
[Em cũng không biết nữa ">
[Uhm . Để tối ss gọi điện hỏi nó ">
[.........">
[..........">
[..........">
[................">
[....................">
Nói xong cả hai bên cúp máy . Jiyeon nhìn ra cửa sổ.
- "Rốt cục là xảy ra chuyện gì thế ??? " - nó ngẫm nghĩ
Myungsoo đi zòng zòng , hắn cũng không biết mình đi đâu .Miễn tránh Jiyeon là được , chán nản thật . Khi chứng kiến vk mình đi với người khác mà không làm gì được .
Đi một lúc hắn lại trở về nhà , lúc này nó đang ăn tối. Hắn cũng tiến thẳng zô phòng ăn.
- Lấy dùm tôi cái chén - hắn nói với người giúp việc
Chén được đem ra , hắn ngồi xuống và ăn vô tư xem như không có nó xuất hiện ở đó .
- Này . Sáng h tôi thấy anh lạ lắm - nó lên tiếng
- Lạ thế nào ??? - hắn đáp
- Hình như anh đang giận tôi việc gì ??? - nó nói
- ......-Im lặng
- Anh nói đi chứ - nó bực mình
- ......- Im lặng tập 2
- Anh không nói thì thôi - nó bỏ đũa xuống rồi đi lên phòng . Myungsoo dí theo , ôm chặt nó ở giữa cầu thang
- Này.....anh ....đang làm gì thế ?? - nó đỏ mặt
- Ôm em chứ làm gì - hắn nói
- Anh có thể nói cho tôi biết . Vì sao anh giận tôi không ??? - nó nói
- Anh không muốn em đi với Seung Ho nữa - hắn bỏ nó ra nghiêm giọng nói
- Tại sao ?? - nó hỏi
- Thì không muốn vk đi với người đàn ông khác . Vậy thôi - hắn trả lời
- Hay anh....GHEN ?? - nó chọc quê hắn
- Làm...làm gì có - hắn đỏ mặt
- Xạo , mặt anh đỏ hơn cà chua ròu kìa - nó trêu khiến hắn đỏ càng đỏ hơn
- Anh nói không có mà - hắn quay mặt đi
- Thôi , em không chọc anh nữa . Về phòng đey - nó nói rồi bước đi . Nhưng có một bàn tay nắm tay nó lại
- Chiều nay 4h tại quán cafe JH , em không đến là anh giận em luôn - hắn nói rồi trở về phòng mình .
Jiyeon cười tươi về phòng , nó gọi cho Seung Ho
[Gì thế Jiyeon ?? ">
[Hôm nay em zui lắm ">
[ Zui vụ gì ???">
[Em và Myungsoo làm hòa rồi , chìu nay 4h tại quán cafe JH . Anh ấy hẹn em ở đó ">
[Vậy àh . Thôi anh có công việc . pp em ">
[Òh . pp anh ">
Sau khi nó cúp máy , Seung Ho liền cầm điện thoại gọi cho Suzy .
[Cô đến Mĩ chưa đấy ?? ">
[Rồi . Tôi đang ở Khách Sạn ">
[Được , chìu nay 3h30 cô hãy đến quán JH . Chìu nay Myungsoo và Jiyeon sẽ hẹn nhau ở đấy . Cô nhớ làm tốt nv đấy ">
[Uhm . Yên tâm .">
Sau khi cúp máy , Seung Ho cười nhẹ như anh sắp có được người anh yêu . Cô ấy sẽ không thể nào vụt mất khỏi tay anh .
Nó đang sửa soạn , nó muốn chiều nay mình phải thật là đẹp trước mặt chồng của mình ^^ . Nó lựa hết bộ này đến bộ khác , lựa mãi mà không xong . Chợt thấy một bộ đồ còn sót lại trong tủ . Đó là một cái đầm trắng , đơn giản nhưng không kém phần gợi cảm đâu nhá .
Chiều đến :
Myungsoo đến sớm hơn nửa tiếng , anh mua một đóa hoa để tặng Jiyeon . Hôm nay hắn bao toàn bộ cái quán cafe này nên mọi trang trí theo ý muốn của mình. Bỗng có một cô gái đi lại chỗ hắn ngồi.
- Sao cô lại đến đây, Suzy ??? - hắn sửng sốt hỏi
- Em đến đây không có ý xấu - Suzy ngồi xuống nói
- Vậy cô đến đây làm gì ??? - hắn hỏi
- Em muốn tạm biệt anh - Suzy trả lời
- Tạm biệt tôi ??? Ý cô là .... - hắn định nói thì bị chặn lại
- Đúng vậy ?? Em định tới Paris . Hôm nay em muốn tạm biệt anh - cô ta nói
- Uhm . Chúc cô hạnh phúc - hắn cười - Nụ cười đầu tiên dành cho Suzy
- Anh sẽ tặng em một nụ hôn chứ ?? - cô hỏi
- Một nụ hôn à ??? Không sao .... tôi sẽ coi đó như lời chúc phúc - Nói rồi Suzy tiến lại gần hắn, cả 2 đã cho nhau nụ hôn ngọt ngào . Đúng lúc đó nó mở cửa ra , cảnh tượng trước mắt, Myungsoo và Suzy đang kiss nhau . Nó đóng cửa cái rầm , Suzy và hắn giật mình , hắn đuổi theo nó. Jiyeon cố chạy , chạy thật nhanh.....

Rầm..........

Bộ váy của Jiyeon từ màu trắng chuyển sang màu đỏ bởi vì trong lúc nó đang chạy sang đường bên kia , do không chú ý nên đã bị một chiếc xe tải chạy với tốc độ cực nhanh tông thẳng vào .
Hắn lúc đó cũng vừa tới , nhìn thấy nó đang nằm bất động thì thân thể anh rã rời , anh chạy thật nhanh đến bên cạnh nó. Ôm nó vào lòng và nhờ mọi người gọi xe cấp cứu.
- Mọi người gọi dùm tôi chiếc cấp cứu đi . Mau lên !!!!!!!! - hắn hét thật to , ai cũng ngỡ ngàng nhìn hắn, một người đi đường đã liên lạc với cảnh sát đồng thời gọi một chiếc cấp cứu .
15′ sau :
Chiếc xe cấp cứu đã tới , chiếc áo của Myungsoo bây giờ cũng dần chuyển sang màu đỏ . Cả con đường đông nghịt người , ai cũng háo hứng đứng xem tai nạn khiến cho cảnh sát khổ sở phải giải tán họ cho các phương tiện các khác lưu thông .
Khi nghe tin Jiyeon bị tai nạn , Seung Ho bất ngờ chạy đến bệnh viện , ông của nó cũng vì nghe tin cô cháu gái cưng gặp nạn thì liền ngất xỉu phải đưa đi cấp cứu
Myungsoo đưa nó vào phòng cấp cứu , các bác sĩ yêu cầu anh đứng ngoài chờ kết quả . Hắn cứ đi tới đi lui , tự trách mình vì đã làm nó bị như thế.
Một lúc sau bác sĩ đi ra:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ ?? - hắn chạy như bay đến bên cạnh bác sĩ
- Cô ấy đang trong tình trạng nguy kịch , cần phẫu thuật gấp . Anh mau đến phòng bác sĩ kí giấy phẫu thuật cho cô ấy đi , nếu không sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng .
Bác sĩ nói rồi bỏ đi lập tức , hắn ngồi phịch xuống ghế . Cùng lúc đó Seung Ho chạy đến , anh nhìn Myungsoo đang thẫn thờ và đi lại đánh cho hắn một cú
- Mày là thằng tồi . Mày đã hại Jiyeon, mày không xứng đáng là chồng của cô ấy - Seung Ho hét
- Mày buông ra - hắn đánh trả Seung Ho
2 người cứ đánh qua đánh lại khiến cho bệnh viện trở nên um sùm . Các y tá , bác sĩ và bảo vệ bên ngoài phải can ngăn , hắn bây giờ chợt nhớ và đi kí giấy phẫu thuật cho Jiyeon. Seung Ho bây giờ cũng ngồi phịch xuống , không còn sức để đánh nữa , anh cứ nhìn chằm chằm cái phòng cấp cứu . Seung Ho ngồi bên này , Myungsoo ngồi bên kia , 2 người thẩn thờ , không còn nghe ai khuyên bảo gì nữa .
Một lát sau :
Bác sĩ hối hấp đi ra , ông la to :
- Cần máu gấp , mau lên . Bệnh nhân đang không chịu nổi rồi - Ông bác sĩ hét . 2 chàng trai chúng ta lập tức phóng như bay lại
- Bác sĩ , làm ơn cứu cô ấy - 2 người đồng thanh
- Chúng tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ , 2 anh mau tránh ra đi - Ông bác sĩ đẩy 2 người ra rồi đi nhanh
Seung Ho bây giờ không chịu nổi lại đấm cho hắn một cú nữa
- Jiyeon mà có chuyện gì , tao sẽ không bao giờ tha cho mày đâu - Seung Ho nói rồi bỏ đi để lại hắn thẫn thờ ngồi đó , miệng chảy máu .
Một lúc sau :
Đèn phòng cấp cứu tắt , bác sĩ bước ra ngoài . 2 chàng trai như bắt được vàng chạy như bay đến .
- Bác sĩ !! Cô ấy sao rồi ?? - hắn hỏi dồn .
- Có 1 tin mừng và 1 tin buồn . Các cậu muốn nghe tin nào trước ??? - Ông bác sĩ nói
- Tin mừng đi - Seung Ho trả lời
- Ca phẫu thuật thành công , cô ấy đã được cứu - Ông b/s từ tốn nói
- Vậy còn tin buồn thì sao ?? - hắn hỏi tiếp
- Cô ấy sẽ bị mất một phần trí nhớ quan trọng , do bị chấn thương ở vùng đầu khiến máu đè lên não cô ấy , gây ra mất trí nhớ - Ông b/s nói tiếp
- Vậy bây giờ cô ấy sao rồi bác sĩ ?? - Seung Ho nhẹ nhàng hỏi
- Đang ở phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi tình hình . Các cậu có thể đến đó - Ông b/s nói rồi bỏ đi
Myungsoo và Seung Ho đi như bay đến quầy y tá hỏi phòng chăm sóc đặc biệt ở đâu . Khi đã có địa chỉ thì họ liền tức tốc đi đến mà không còn để ý gì đến xung quanh.
Két.......
- Cả hai cùng đẩy cửa vào , nhìn trên giường - Jiyeon đang nằm bất động ở đó . 2 chàng trai chúng ta bây giờ đau xót vô cùng khi chứng kiến người mình yêu đang nằm đó , đầu thì băng bó .
- Cô ấy để tôi chăm sóc . Cậu về đi - Myungsoo lên tiếng
- Anh về đi , tôi sẽ chăm sóc cô ấy - Seung Ho cũng không kém
- Tôi là chồng cô ấy , tôi có bổn phận chăm sóc cô ấy . Không cần phiền hà đến cậu . Về đi - hắn lạnh lùng
- Cậu chả có xứng đáng làm chồng cô ấy đâu . Nên nhớ , vì ai mà Jiyeon đã ra nông nỗi như thế này - Seung Ho nhếch mép
- Cậu đang **** xéo tôi đấy à ??? - hắn liếc Seung Ho
- Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ . Nói chung đêm nay tôi sẽ ở lại đây . - Seung Ho nói rồi tiến lại đằng cái ghế trong phòng ngồi
- Được . Tôi cũng sẽ ở lại đây - hắn cũng không thua kém
2 chàng trai ngồi túc trực ở phòng Jiyeon , cứ đi qua đi lại rồi thiếp đi lúc nào không hay .
Ngày ngày Myungsoo và Seung Ho cứ liên tục zô thăm và túc trực phòng bệnh . Lúc nào 2 người cũng dành cho nhau những ánh mắt tóe lửa .
Một ngày nọ cả hai mệt quá thiếp đi lúc nào không hay , lúc đó mặt trời cũng vừa lên cao . Jiyeon khẽ mở mắt , tay chân nó cứng ngắt và đau nhói , khẽ nhích tay thì làm tỉnh 2 người con trai đang ngủ bên 2 tay nó .
- Jiyeon, em tỉnh rồi à ??? - 2 chàng trai đồng thanh
- Uhm - nó nhẹ nhàng trả lời
- Em đói không ??? Anh mua cháo cho em nhé ?? - hắn hỏi
- Anh.....anh là ai thế ??? - Jiyeon nhìn Myungsoo hỏi
- Em không biết anh sao ?? - hắn hơi bất ngờ vì Jiyeon không nhớ anh là ai cả .
- Em , em biết anh không ??? - Seung Ho nhìn nó nói
- Biết , cậu là bạn tớ dĩ nhiên tớ phải biết rồi . Hỏi lạ - nó trả lời ngây thơ
- Đúng . Đúng rồi - Seung Ho zui mừng
- Nhưng cậu cho tớ biết anh này là ai không ??? Nhìn lạ quá - nó nói
- Cậu....cậu không biết cậu ấy à ??? - Seung Ho bất ngờ
- Uhm . Nhìn lạ quá . Không quen - nó phan cho một câu khiến hắn đau nhói
- Jiyeon à . Em cố nhớ đi . Anh là chồng em mà - hắn lay nó
- Chồng tôi ???? Tôi chưa hề có chồng . Anh lầm tôi với ai rồi , làm ơn bỏ tay ra . Đau quá - nó hét
- Cậu bỏ tay cô ấy ra đi . Cô ấy mới tỉnh lại . Cậu lại muốn làm hại cô ấy chết à - Seung Ho đẩy hắn ra
- Seung Ho à . Cậu biết tớ vốn ghét ko thích người lạ , nên phiền mời anh này ra ngoài cho - nó lạnh lùng phan thêm 1 câu nữa khiến hắn như muốn gục ngã
- Cậu nghe Jiyeon nói rồi đó . Làm ơn biến ra ngoài cho - Seung Ho đuổi Myungsoo
- Rồi sẽ có ngày anh sẽ làm cho em nhớ lại - hắn nói rồi bỏ đi . Còn lại nó và Seung Ho, 2 người nc với nhau vui zẻ , kể chiện cho nhau nghe . Nó thì cũng kể chiện và nc zui zẻ bt nhưng trong lòng đang suy nghĩ xem chàng trai tự nhận là chồng cô là ai ??? Sao anh ấy là chồng mình. Đầu óc nó bây giờ rất hỗn loạn , không còn nhớ được gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro