Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon không tin vào mắt mình nữa, cậu nhìn nó mà khóe mắt nồng cay, đôi bàn tay cậu nắm chặt lại, rồi đặt lên bờ môi để kìm đi tiếng nấc nghẹn đắng và nuốt những giọt nước mắt chảy ngược vào tim mình, cậu cảm giác như tim mình đang rỉ máu bởi vết cắt đau đớn của từng mảnh vỡ thủy tinh đâm vào tim… Cậu bước tới gần bên nó, từng bước thật chậm, thật chậm và nặng nề làm sao… Cậu nhìn nó thật lâu, bàn tay cậu nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của nó… rồi gọi tên nó trong tiếng nấc nghẹn ngào, không sao nên lời … trong giây phút đó, cậu chỉ ước sao người phải gánh lấy nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần này là cậu, chứ không phải là nó – người con gái mà anh thương yêu…


Từ sau cái ngày đó, Jiyeon đã vứt bỏ cái cách sống nhạt nhẽo, lạnh lùng bởi cái vỏ bọc ngoài trái ngược với con người bên trong của cậu. Cậu quyết định mỗi ngày sẽ đến săn sóc cho nó, lo lắng cho nó, đến khi nào nó tỉnh lại… Nhưng sao lâu quá, đã một tuần trôi qua mà nó vẫn chưa tỉnh lại, những hy vọng mong manh của Jiyeon đến tận bây giờ dường như là vụt tắt, cậu bắt đầu tuyệt vọng… Cậu  đã tự trách bản thân mình vì đã sống như thế, vì cứ trốn tránh, chui vùi trong cái vỏ ốc vô hình do chính mình tạo ra… giá như ngày ấy, cậu nói với nó những tình cảm mà cậu dành cho nó nhiều như thế nào, thì giờ đây… chắc sẽ không đến nỗi thế này đâu ….


[…]


Jiyeon trở nên bất lực và yếu đuối, hôm ấy đã là ngày thứ bảy, bảy ngày nó nằm trên giường bệnh bất động, bất tỉnh sau vụ tai nạn giao thông kinh hoàng. Buổi chiều hôm đó,… Jiyeon ngồi cạnh giường nó, cậu nắm lấy bàn tay của nó, rồi bỗng gục đầu xuống, nước mắt giàn giụa rơi ướt đẫm đôi gò má, đây là lần đầu tiên Jiyeon khóc sau cái chết thảm thương của cha mẹ cậu, cậu đã lo sợ, nỗi lo sợ mất đi một người quan trọng còn lại sau cùng của cuộc đời mình, và cũng vì thế, những nỗi đau cứ dồn nén vào lòng cậu, cho đến hôm nay nó dường như đã đầy và không thể nào chất chứa thêm được nữa, điều gì cũng có một giới hạn nhất định cho riếng nó, và cậu cũng chỉ mạnh mẽ đến thế ! Cậu sẽ suy sụp nếu nó không tỉnh lại nữa, chỉ nghĩ đến đó thôi, là nước mắt cậu cứ tuôn …. Cứ tuôn … như một đứa trẻ vậy, cậu trở nên yếu đuối trước những gì đập vào mắt mình … Nó vẫn chưa tỉnh lại …


Vài tiếng đồng hồ trôi qua… rồi màn đêm cũng buông xuống, cả ngày Jiyeon đã không ăn uống gì, chì ngồi nhìn nó, chờ đợi … để tìm lại một đôi mắt trìu mến, một nụ cười thân thương của ngày nào… trong cái hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng… Jiyeon lặng đứng nhìn chằm chằm vào nó… Bỗng, ngón tay trỏ của nó cử động. Ôi ! một tín hiệu cực kì đáng mừng… cậu vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, sau 20 phút đợi chờ kết quả bệnh tình của nó, cậu vừa mừng vừa lo, cái cảm giác lẫn lộn làm cậu rối trí, cậu ngồi chờ mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên…


Và rồi giây phút mong đợi của anh cũng đến, bác sĩ bước ra và nói rằng nó đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng sức khỏe nó vẫn còn yếu lắm, hãy chăm sóc nó cẩn thận và chu đáo. Nghe bác sĩ dứt lời, Jiyeon thở phào nhẹ nhỏm, thế là đã qua khỏi rồi, cậu như vừa thoát chốn ngục tù với toàn những đớn đau, nhưng giờ thì không còn nữa rồi. Cậu dần cảm nhận được niềm vui đã phần nào sống dậy trong lòng …


[…]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jimin