Chap 4 [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tiếng đồng hồ trôi qua nặng nề trong sự chờ đợi, không biết nó sẽ ra sao đây, nhỡ … cuộc phẫu thuật không thành công thì sao ? Không không ! Nhất định sẽ thành công, sẽ thành công mà, nó sẽ sống và hạnh phúc bên người nó yêu của khoảng thời gian còn lại của cuộc đời… Mọi điều tốt lành sẽ đến với nó mà …



Kia, kia rồi … thế là cánh cửa lạnh lùng cũng mở ra, cuộc phẫu thuật kết thúc, nhưng phải chờ xem kết quả thế nào đã, không biết là nó đã nhìn thấy lại được chưa… Từng ngày trôi qua, nó phải chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi …



Thời gian trôi qua, cuối cùng thì cái ngày nó chờ đợi cũng đến… Nó được tháo băng ra, mà trong lòng cứ thấp thỏm, lo sợ... Niềm tin đặt hết vào sự chờ đợi đã không phụ lòng nó, nó đã nhìn thấy, nó vui sướng không tả nổi, một niềm vui bất tận, khiến nó xúc động rơi nước mắt…



Nhưng sao không thấy Jiyeon nữa… Đúng rồi ! Từ khi sau cơn phẫu thuật của nó, thì Jiyeon lại biệt tâm, biệt tích… Nó nhận được một lá thư mà Jiyeon nhờ một người bạn gửi cho nó. Trong thư Jiyeon viết …



Ngốc ạ ! Khi cậu đọc được những dòng chữ này của tớ, tớ rất vui vì cậu đã bình phục trở lại, vậy là từ nay cậu có thể sống một cuộc sống yên vui, hạnh phúc rồi. À, chắc cậu đang tò mò và lo lắng cho tớ lắm có đúng không ? Tớ đoán là cậu đang rất muốn biết tớ đang làm gì, ở đâu. Nhưng cậu yên tâm, tớ  chỉ đi sang Mĩ một thời gian để thăm ông của tớ ở bên ấy sống thế nào thôi, có lẽ sẽ lâu lắm tớ mới về. Tớ xin lỗi cậu vì chuyến đi đột ngột này, nhưng cậu đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Từ nay không có tớ bên cạnh, chăm sóc và lo lắng cho cậu nữa, cậu phải tự lo cho bản thân mình đó có biết không ! Phải sống cho thật tốt có biết không và được buồn đâu nhé ! Tớ hứa với cậu…một ngày nào đó, tớ sẽ trở về… !



Nó đọc xong lá thư mà nỗi buồn dâng kín lòng … Nó có cảm giác không hay với những dòng chữ mà Jiyeon viết để lại cho nó … Chỉ là về Mĩ thăm ông, sao cậu lại viết cứ như là sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa …. – Nỗi hoài nghi đó cứ tồn tại trong tâm trí của nó, nó bồn chồn, lo lắng, nó tìm mọi cách để liên lạc cho Jiyeon nhưng không được ! Nó định thần lại và tự an ủi với lòng mình “Jiyeon chỉ sang Mĩ thăm ông thôi mà, mày suy nghĩ nhiều quá rồi đó!”. Mỗi ngày, nó tự an ủi mình như thế, nó luôn tin tưởng Jiyeon và đặt hết niềm tin vào lời hứa rằng “Jiyeon sẽ trở về…”…


[…]


Thấm thoắt một năm trôi qua, đã có biết bao đổi thay xung quanh cuộc sống của nó, tất cả đều thay đổi…Thời gian thay đổi. Cảnh vật thay đổi. Con người thay đổi. Và phải chăng Jiyeon cũng đã thay đổi ?! Chỉ còn mình nó, chỉ có nó là không thay đổi, nó vẫn đợi chờ Jiyeon trong niềm tin xuất phát từ lý trí, và từ một tình yêu mãnh liệt… Nhưng sao cậu vẫn chưa trở về, đã một năm trời cậu và nó mất liên lạc với nhau. Không biết bên đó cậu sống ra sao, hay cậu đã quên nó, mà đi với một cô gái khác, xinh đẹp hơn nó ? tài giỏi hơn nó ? – Rất có thể là như thế …. Biết đâu Jiyeon đã thay đổi với một cuộc sống đổi thay ?



Rồi thời gian cũng làm nhạt nhòa đi lý trí của nó, sự kiễn nhẫn chờ đợi giờ đây cũng vượt quá giới hạn… Nó dần tin rằng, Jiyeon đã quên nó, quên đi một cô gái bướng bỉnh, ngốc nghếch, yếu đuổi, và bệnh tật như nó để đi tìm một cuộc sống yên lành, một tình yêu không đau khổ như tình của cậu và nó… Trách ai giờ đây ? Nó muốn trách cậu những không nỡ, có lẽ tình yêu nó dành cho cậu vẫn còn quá nhiều… Cái nỗi buồn đó, cái cảm giác đó, … Làm nó hụt hẫng và đau đớn vô cùng …



.Ngày hôm nay, cái ngày mà vào một năm trước nó phẫu thuật đôi mắt để đỏi lấy mạng sống của mình, nó cứ mãi sống trong ký ức với nỗi đau mãi không thoát ra được. Đột nhiên nó nhận được một cú điện thoại từ một người bạn thân, người bạn ấy muốn đưa nó đến một nơi, nghe đâu đó là một thảo nguyên rất đẹp…Nó nhận lời, và đi cùng người bạn đó, biết đâu điều này sẽ giúp nó thư giãn và phần nào vơi bớt đi sự đau buồn cứ mãi vây kín lòng. Đây cũng là người bạn thân của Jiyeon, anh ta dắt nó đến một thảo nguyên rộng lớn, ở đây khung cảnh thật tuyệt vời, màu xanh biếc của cỏ hòa quyện với màu xanh thẳm của bàu trời vừa cao vừa vừa mênh mông kia, thêm vào đó là những cơn gió nhẹ nhàng thỏi bay mái tóc mây…



Thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên thế là đủ, anh ta lại dắt nó đến một vùng khác trên thảo nguyên, anh ta bảo nó với vẻ buồn miên man:
- Em hãy hứa với tôi rằng phải bình tĩnh khi thấy cái này nhé !
Nó ngỡ ngàng không biết là chuyện gì mà anh ta lại nói với vẻ buồn rầu như thế, nó hỏi ngược lại:
- Em không hiểu anh nói gì cả ? 
Anh ta trả lời:
- Em nhìn sang phải đi...
Nó nhìn sang... Bỗng nó đứng sựng lại, không tin vào mắt mình nữa, nó bàng hoàng sửng sốt khi thấy một ngôi mộ, nhưng điều làm tim nó như vỡ ra trăm mảnh lại là hình Jiyeon - người nó yêu trên ngôi mộ đó ! Nó lạnh người, lúc này khóe mắt của nó đã ứa ra những giọt lệ cay đắng ... Nó nhìn sang người bạn ... 
- Cậu ấy đã hy sinh tính mạng mình, để cho em đôi mắt, cậu ấy không thể ngồi nhìn em từng giây từng phút trong đau đớn với một cuộc sống vô hình, vô sắc... Cậu ấy không cho tôi nói với em điều này, vì sợ con người yếu đuối của em không chịu được và em bi quan với cuộc sống. Cho đến tận bây giờ ... Khi em có thể nghĩ rằng, Jiyeon thay đổi để đi theo cuộc sống mới, thì tôi đã yên tâm mà cho em biết sự thật này ... - Anh ta nói với nó, khóe mắt anh ta đã đỏ lên, rồi quay mặt đi để giấu những giọt lệ trước mặt người bạn đã khuất của mình ...




Thế giới quanh nó dường như sụp đổ, nó khóc cho người chỉ biết sống vì nó … Khung cảnh bây giờ không đẹp như lúc trước nữa, từng cơn gió gào thét, từng hạt nắng cũng tắt … những hàng cây cũng xác xơ cuốn trôi bởi cơn đau này, tim nó thắt lại, nó dường như không thở được nữa, mình nó bơ vơ nặng lê đôi chân tới gần mộ của Jiyeon, cậu đã mất 1 năm trời, mà nó không hay, không biết. Nó tự trách bản thân mình, cảm giác đau đớn của nó lúc này như chết lặng đi, nước mắt nó tuôn trào dưới thảm cỏ xanh … nơi Jiyeon cứ nằm đó, mãi một năm trời, không trở về với nó… Cậu đi, mà để lại câu hứa ngày nào nó luôn ấp ủ, hy vọng – rằng “Tớ sẽ trở về” ….

 Hết T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jimin