Chap 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Trang Trang




Edit: Linny




Couple: Krytoria <3




Cho dù năm anh trai và một chị gái có suy nghĩ gì thì vị trí của Victoria Song trong gia đình luôn rất đặc biệt, kể từ lúc sinh ra đã như vậy. Từ lúc sinh ra cho tới năm hai mươi mốt tuổi, Victoria Song luôn rất thuận lợi. Đến lúc học đại học thì học đại học, đến lúc đi làm thì đi làm. Cũng giống như bao nhiêu người cùng tuổi khác, giã từ trường đại học bước chân ra xã hội, cô mới thực sự bắt đầu cuộc sống. Mọi người trong gia đình cảm thấy như thế rất tốt, một đứa bé oe oe cất tiếng khóc chào đời hôm nào cuối cùng cũng đã lớn lên một cách yên ổn. Còn nữa, sau khi đi làm có thể độc lập về kinh tế, nhưng mọi người trong gia đình vẫn cảm thấy cần phải tính tới bước tiếp theo cho cuộc đời của cô, đó là tìm một người yêu cho con gái. Hai ông bà Song tình cảm rất yêu thương gắn bó, sau khi về hưu, cả năm không hỏi han gì đến việc nhà mà cứ đi du lịch khắp mọi miền tổ quốc. Một hôm, hai ông bà tới một vùng quê, thấy dòng suối róc rách chảy trước cửa mọi nhà, chợt nhớ đến đường phố mà hồi nhỏ họ đã sống. Bà Song nhìn những quán rượu lớn nhỏ cổ kính và những tiệm cà phê xinh xắn, bèn nảy ra ý định sẽ mở một cửa hàng như vậy. Ông Song thì cảm thấy phong cảnh của nơi đây rất đẹp, người đến du lịch đông tấp nập, chuyện trò rôm rả, thân thiết chẳng khác gì hàng xóm. Thế là hai ông bà mở một quán cà phê ở đây. Khách không đông lắm nhưng cũng không ít. Hằng ngày, du khách từ muôn phương uống cà phê do bà Song pha, ăn bánh do bà làm, tấm tắc ngợi khen, còn ông Song thì nhiệt tình đón tiếp, thêm vào mấy câu hài hước. Những người hay đến lâu dần thành quen cũng gọi ông bà là bố Song - mẹ Song, đến cả những người không quen khi tới quán nghe thấy thế cũng gọi theo như vậy. Những tình cảm thân thiết ấy khiến hai ông bà thích thú cười tít mắt, cảm thấy so với cuộc sống ở thành phố ngày ngày ở nhà trông chờ con cháu về ăn cơm thú vị hơn rất nhiều, vì vậy ông bà quyết định ở lại vùng quê này. Hai ông bà không ở nhà, nên mọi chuyện trong gia đình đều do anh Cả và chị Hai trong nhà họ Song lo liệu. Họ suốt ngày đem "thánh chỉ"của bố mẹ ra để lo lắng cho tương lai của Victoria. Nói đến đây, có lẽ cần phải nhắc đến các thành viên trong gia đình ông bà Song. Ông Song rất nỗ lực, bà Song cũng không chịu thua kém. Trong khoảng thời gian từ thập niên sáu mươi đến thập niên bảy mươi, hai ông bà đã hoàn thành hai lần kế hoạch năm năm, đẻ liền một mạch sáu đứa con, năm trai, một gái. Người con cả Song Kang In, từ năm tám tuổi đã trở thành một ông Song thứ hai, mở trừng mắt nhìn từng đứa trẻ đỏ hỏn lần lượt làm chật góc nhà, rồi đứa nào đứa nấy đều kéo vạt áo gọi anh ngay từ khi biết nói, điều đó đã khiến cho Song Kang In lập tức hiểu được hàm nghĩa chân thực của câu "anh cả như cha" lúc mới tám tuổi. Người con thứ hai là Song BoA, ít hơn anh cả Song Kang In hai tuổi, khi lên tám cô đã gánh vác một phần trách nhiệm của mẹ, cùng với anh Cả đảm đương công việc trong nhà. Tiếp theo đó là sự ra đời của bốn người con, ông Song đành phải thực hiện kiểu quản lý quân sự, anh Cả và chị Hai tích cực đảm đương trách nhiệm của đội trưởng, sáng sớm hằng ngày đánh thức những đứa em ham ngủ, rồi xếp hàng xuống nhà bếp bê đồ ăn sáng. Anh Cả - chị Hai bê nồi cháo, bốn đứa em, hai đứa bê bánh bao, hai đứa bê thức ăn, chia nhau làm rất trật tự, đâu ra đấy, tạo thành cảnh tượng của một nhà ăn ở đơn vị mà ông Song trực thuộc. Các đồng nghiệp trong đơn vị của ông Song nhìn thấy thế đỏ cả mắt





"Ông Song này, nhà ông đông con như thế, ông làm thế nào để chúng nghe lời vậy? Nhà tôi chỉ có hai đứa, ấy thế mà chúng cứ náo loạn lên, nhức hết cả đầu"





"Vì tôi có hai đứa con rất đảm đang, nên tôi không phải lo lắng gì cả" - Ông Song tự hào đáp





Đúng là ông bà Song ít phải lo lắng vì điều đó. Không giống như những nhà đông con khác suốt ngày cãi vã nhau, tranh giành đồ, làm cho bố mẹ đau đầu tới mức hối hận vì đã sinh ra những đồ quỷ phiền phức này. Người con cả nhà ông Song thông minh, mưu lược, cô con gái thứ hai cẩn thận, chu đáo, hai anh em phối hợp với nhau rất ăn ý. Đến năm mười tuổi, có một lần hai ông bà Song đều phải đi công tác trong cả tháng trời, trước khi đi đưa cho người con lớn một số tiền để anh em ở nhà tiêu, đến khi ông bà về, người con thứ hai mang sổ ghi chép chi tiêu rất chi tiết ra đưa cho mẹ xem, còn đưa lại mẹ tiều thừa. Kể từ lúc đó, quyền chi tiêu trong gia đình hoàn toàn được trao cho Song BoA. Song Kang In không chỉ là anh Cả trong gia đình, mà còn là người anh của cả bọn trẻ trong khu. Anh nói một là một, hai là hai, xử sự rất công bằng. Có một lần, người con thứ ba là Song Ryeo Wook và người con thứ năm Song Triết Hòa cãi nhau vì một chuyện nhỏ. Song KyuHyun đá anh một cái, Song Ryeo Wook tát em một cái, rồi cả hai cùng khóc toáng lên.





Anh Cả - Song Kang In hỏi cậu em thứ năm: "Vì sao em khóc?"





Song KyunHyun đáp: "Anh Ba tát em làm em đau"





Song Kang In lại hỏi Song Ryeo Wook: "Vậy còn em, vì sao lại khóc?"





Song Ryeo Wook sụt sịt: "Em Năm đá rất mạnh, đến giờ vẫn còn đau"





Song Kang In nghĩ một lúc, nói: "Thằng Năm, bây giờ em tát cho thằng Ba một cái, còn thằng Ba, em phải đứng yên, chờ khi thằng Năm đánh xong thì đá lại một cái, thằng Năm, em cố chịu nhé"





Sau khi một người đá, một người tát xong, cả hai đều cảm thấy hả hê vì đã trả thù được đối phương và lại lập tức thân thiết như trước. Kể từ đó, hễ gặp những việc tương tự, Song Kang In lại trở thành quan tòa, chưa có ai kêu ca, phàn nàn về cách phân xử của anh. Anh đã giữ vững ngôi vị trong nhà, có mặt anh, mấy đứa em không ai dám gây chuyện. Có thể đấu lại được với Song Kang In chỉ có Song BoA. Nếu không tính đến hai bố mẹ, lực lượng trong nhà chia ra làm hai thì phe của Song Kang In có Song Ryeo Wook và Song KyuHyun, phe của Song BoA có người em thứ tư và thứ sáu. Ba chọi ba, lực lượng coi như cân bằng, không bên nào động đến bên nào, mọi việc đều yên ổn. Thời gian trôi đi như bay, chẳng mấy chốc Song Kang In đã mười tám tuổi, Song BoA cũng trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, rực rỡ như hoa. Bốn người em, nhất loạt hơn kém nhau một tuổi: Song Ryeo Wook mười bốn, Song EunHyuk mười ba, Song KyuHyun mười hai, Song Chang Min mười một.Mọi người sum họp, vui sướng biết bao. Cứ tưởng rằng nhà ông bà Song không thêm người nữa, nào ngờ, bà Song vừa qua tuổi bốn mươi lại có bầu. Lúc đó, cuộc vận động sinh đẻ có kế hoạch vừa qua hai năm, cũng là khi vừa bước sang năm Tám mươi. Hai ông bà nhìn nhau, quyết định, cho dù bị bãi quan chịu tội cũng phải giữ lại "sau tám mươi", nói theo cách nói của bà Song thì: Thời đại nào thì nhà mình cũng không để trống. Thế là, bà Song tiếp tục sinh thêm một cô con gái nữa.





Ông Song rất vui: "Không ngờ bảo đao của tôi vẫn chưa già, lại có thêm thất tiên nữ"





Bà Song thấy mình già rồi mà vẫn đẻ được cô con gái nên không nén được niềm vui: "Ông Song này, hồi chúng ta mới cưới nhau..."





Sự ra đời của cô con gái làm bà nhớ đến những ngày mới kết hôn vô cùng ngọt ngào. Hai ông bà đều cảm thấy có một niềm hạnh phúc lớn lao trước sự ra đời của cô con gái. Nhưng sáu người con của ông bà thì mỗi đứa có một suy nghĩ riêng.








Tobe Continue


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#krytoria