Phòng xông hơi đóng kín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với Thùy Linh , Đỗ Thị Hà chưa từng có biện pháp kháng cự . Đó cũng chính là lý do vì sao năm đó quyết định đi du học , bởi vì cô biết nếu như mỗi một ngày đều gặp chị ấy , cô nhất định không thể nào nguyện ý chấp nhận bảng hôn ước giữa nàng và Thừa Dân .



" Đừng làm như vậy , Linh Linh " - chưa đầy năm phút , cơ thể chỉ giữ lại một lớp nội y đã kịp dán vào người của cô , gần đến mức Đỗ Hà có thể nghe được hơi thở có phần loạn nhịp .



" Em không phải nói chỉ cần tôi không ly hôn với Thừa Dân , chuyện gì em cũng chấp nhận sao ? " - nàng không phải dạng nữ nhân ép buộc người khác ân ái với mình , chẳng qua chỉ muốn ở nơi Đỗ Hà làm một phép thử .



" Không có biện pháp khác ? " - từ nhỏ Thùy Linh chị ấy đã rất thích trao đổi , chưa bao giờ làm một việc gì khiến bản thân cảm thấy không có mục đích .


" Không có , một là em trở thành tiểu tình nhân không thể bước ra ngoài ánh sáng , hai là em lựa lời mà đi an ủi người anh hai tội nghiệp của em " - nàng giữ chặt đầu của Đỗ Hà không để cho người đó có cơ hội trốn tránh , còn cố tình chạm nhẹ vào môi của cô một nụ hôn hờ hững .



" Chị nhất định phải giữ lời "



Sau một phút suy nghĩ thoáng qua , Đỗ Hà đem Thùy Linh áp chặt vào tường đáp trả lại nụ hôn vừa rồi . Một cái tát lập tức in lại một bên mặt vô cùng đau rát , cái đánh này của Thùy Linh chính là kết quả mà Đỗ Hà mong muốn . Khiến cho chị ấy nghĩ rằng mình về việc không ly hôn của hai người họ mà bất chấp mọi giá , tuy sẽ khiến chị ấy càng trở nên căm phẫn , nhưng ngược lại có thể thoát khỏi tình huống cho dù có chọn đi theo cách nào , cũng sẽ tổn thương đến Thừa Dân .


" Đỗ Thị Hà , đời này tốt nhất đừng để tôi gặp lại em " - quả thật cho đến cuối cùng , Đỗ Hà vẫn luôn đặt Thừa Dân lên làm phương thức để lựa chọn . Ngày hôm nay có cùng nàng trải qua ân ái thì đã sao ? Thật chất chỉ là miễn cưỡng ...



Cả một ngày hôm đó Thừa Dân nhốt mình trong căn phòng lạnh lẽo , suy nghĩ lại tất cả những gì Thùy Linh nói về việc ly hôn . Trong suốt ba năm , không ít lần những lời nói xuất phát từ vị trí của nàng có thể ít nhiều làm anh ấy buồn phiền . Nhưng lần này khi đề nghị ly hôn , anh ấy nhìn ra được trong ánh mắt của Thùy Linh , rõ ràng là một sự thương hại .



Trước đây nàng hay nói anh ấy rằng , việc chấp nhận cùng anh ấy kết hôn đều có mục đích . Chính Thừa Dân cũng cam tâm tự biến bản thân trở thành một quân cờ bất đắc dĩ , chỉ bởi vì anh ấy yêu nàng . Vậy còn bây giờ khi đưa ra quyết định ly hôn , có phải chăng mục đích mà Thùy Linh nói đã được hoàn thành . Anh ấy không còn bất cứ một giá trị lợi dụng nào nữa ?


Sau khi từ trong phòng Đỗ Hà rời khỏi , Thùy Linh cũng không nán lại Đỗ Gia thêm một phút nào sau đó . Nàng quay trở lại biệt viện của họ , tự nhốt bản thân ở trong phòng liên tục tạo ra những âm thanh vỡ vụn . Gia nhân bởi vì sợ cô chủ có chuyện , liền lén lút gọi điện cho Thừa Dân quay trở về .



" Tiểu Linh , có chuyện gì vậy em ? " - Thừa Dân cho gia nhân đi khắp nơi tìm chìa khóa dự phòng căn phòng của Thùy Linh , anh ấy thật sự chưa từng nhìn thấy nàng tức giận đến như vậy .



" Tôi không muốn gặp bất cứ một ai trong họ Đỗ của mấy người , đừng làm phiền tôi " - có vẻ như một chai rượu bị ném ra vào cửa phòng , theo khe hở một dòng nước sực nức mùi cồn liên tục chảy ra ngoài nơi Thừa Dân đang đứng .



" Chỉ cần đừng nghĩ đến chuyện dại dột , anh sẽ lập tức rời khỏi " - mặc dù trước giờ anh ấy luôn biết vợ của mình rất mạnh mẽ , sẽ không tự ngược đãi bản thân . Nhưng trước giờ chưa từng thấy nàng kích động như vậy , thật khó có thể yên tâm .


" Anh cho rằng tôi sẽ vì loại chuyện này mà chết đi sao ? Dư thừa , đi đi , đừng làm phiền tôi " - nàng không còn đủ sức để hét lên nữa , chỉ một câu nói cùng một nụ cười buồn bã liền quay trở về trạng thái im lặng .



Thừa Dân không muốn khiến cho tâm trạng của nàng càng thêm kích động , vì thế cũng không ở bên ngoài cửa phòng nói thêm một lời nào nữa . Cả một ngày hôm đó không dám rời khỏi nhà , mãi cho đến khi nhìn thấy nàng từ trong phòng bước ra mới thở phào nhẹ nhõm .



" Đã khuya lắm rồi , em còn đi đâu ? " - trước giờ anh ấy thường không can thiệp vào việc đi lại của nàng , nhưng hiện tại tâm trạng của nàng rất tệ , sợ rằng ra bên ngoài sẽ gây chuyện thôi .



" Đi làm chuyện có lỗi với anh " - đáp lại câu hỏi của Thừa Dân , bất quá Thùy Linh chỉ trả lời hờ hững .


" Anh biết em cố tình bôi xấu hình ảnh của bản thân ở trong mắt anh , chỉ vì muốn ly hôn . Tiểu Linh , cho dù có ra sao anh cũng sẽ không ký vào đơn ly hôn đó " - Thừa Dân không cần đến một tuần suy nghĩ như nàng yêu cầu , anh ấy biết bản thân không thể chấp nhận được chuyện này .



" Em đã cho anh một sự giải thoát , là do bản thân anh không biết trân trọng . Ngày tháng sau này nếu như chuốc lấy thương tâm , đừng quay ra trách rằng em đối với anh cạn tình cạn nghĩa " - nếu như muốn làm bù nhìn , thì cứ tiếp tục làm bù nhìn đi vậy . Đó là quyết định của mỗi một người , nàng cũng không còn biện pháp .



Đêm hôm đó Thùy Linh đã bỏ ra ngoài đến tận sáng hôm sau mới về , nhưng chung quy cũng chỉ là đi tìm một vài người bạn bàn về loạt dự án sắp tới của Lương Thị . Tình cảm là tình cảm , công việc là công việc . Trước giờ Thùy Linh phân biệt rất rõ ràng giữa hai hình thức này , hơn nữa việc làm cho mình trở nên bận rộn , ít nhiều cũng khiến bản thân khỏi phải suy nghĩ lung tung .


Cuộc sống của họ sau hôm sinh nhật của Thừa Dân , dần dần quay về quỹ đạo trước đây . Thùy Linh buổi sáng đến công ty , chiều về lại tự nhốt mình trong phòng , đêm xuống lại ra bên ngoài cùng đối tác bàn kế hoạch , có khi lại đi cùng với đám bạn thân tụ họp . Mối quan hệ đối với Thừa Dân vẫn là ngoài nóng trong lạnh , nhưng kể từ ngày đó nàng chưa từng nhắc lại việc ly hôn , đối với anh ấy đã là một kết quả tốt đẹp .



Hôm nay nàng có chút cảm thấy không khỏe nên không muốn ra ngoài , sau khi tan sở đã ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc , tối đến lại chọn bừa một quyển sách ra ban công thư giãn . Nhìn thấy ở bên dưới hậu viên , dường như Thừa Dân đang cầm cọ , cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy anh ấy vẽ vời .



" Anh vẽ em sao ? " - trước giờ nàng vẫn thường xuyên nghe nói tài nghệ về lĩnh vực này của Thừa Dân rất tốt , nhưng chưa lần nào nghiêm túc thưởng thức .


" Quả nhiên lâu rồi không vẽ , cái tay cũng trở nên gượng gạo " - tuy rằng đã vẽ rất nhiều bức họa của nàng , nhưng chung quy Thừa Dân vẫn chưa hài lòng ở một bức nào cả .



" Anh có từng giận ba của anh không ? Em nghe nói ngày nhỏ chỉ cần anh cầm cọ , ông ấy sẽ trở nên vô cùng tức giận " - thật ra nàng luôn có thể nhìn ra được , ba Đỗ đối với Thừa Dân không coi trọng bằng Đỗ Hà .



" Ba nói anh là con trai trưởng của họ Đỗ , phải biết chế tạo nước hoa tiếp tục làm rạng danh như bao thế hệ trước . Vẽ vời trong mắt ông ấy chỉ là trò trẻ con ..." - anh ấy biết ba đối với mình có lẽ kỳ vọng quá nhiều , nên sẽ rất dễ dàng thất vọng .



" Thừa Dân , đừng sống vì người khác nữa . Anh phải có cuộc sống của mình , phải làm những điều mình thích " - nàng nhìn ra được ở lĩnh vực này anh ấy cực kỳ có triển vọng , chỉ là bản thân chưa từng dám vì sở thích của mình mà chống lại họ Đỗ .


" Từ nhỏ đến lớn , em là người duy nhất ủng hộ anh cầm cọ . Cám ơn em , Tiểu Linh " - tâm trạng của Thừa Dân vô cùng phấn khởi , hôm nay Thùy Linh đối với mình đã không còn gượng gạo như mấy hôm trước .



" Thật ra em đang nghĩ sẽ họa tranh lên lụa , anh có muốn trở thành đối tác của em không ? Đỗ đại thiếu gia ? " - nếu như Thừa Dân không muốn giải thoát bằng cách ly hôn , vậy thì nàng sẽ giúp anh ấy đi theo ước mơ của mình , cũng coi như một sự bù đắp .



" Lương tiểu thư , mong nhận được sự chiếu cố " - Thừa Dân không đắn đo với quyết định của mình , anh ấy muốn đi theo đam mê của bản thân , cũng muốn ở trước mặt nàng tạo ra kỳ tích .



Sau khi kế hoạch được triển khai , Đỗ Thừa Dân chính thức mở một công ty hội họa nhưng giấu nhẹm thân phận vị chủ tịch ở phía sau . Tuyển chọn nhân sự trong câu lạc bộ hội họa ngày xưa của mình về làm việc , hợp tác cùng với Lương Thị họa tranh lụa . Sản phẩm sau khi được công bố , đã thu hút một lượng lớn khách hàng quan tâm .


Đối với sự thành công lần này càng thúc đẩy ý chí cầu tiến của Thừa Dân , nhìn thấy anh ấy vui vẻ như vậy , chính bản thân của Thùy Linh cũng cảm thấy phần nào hài lòng . Trong suốt khoảng thời gian này , mối quan hệ của họ đã tự nhiên hơn rất nhiều , Thùy Linh quả nhiên có một chút đánh giá cao về kỹ năng hội họa của Thừa Dân .



" Ngày mai anh đi công tác rồi , nên nghỉ ngơi sớm một chút " - nửa đêm nàng ngủ không được liền ở hàng lang tản bộ , lại nhìn thấy Thừa Dân vẫn ngồi vẽ thứ gì đó rất miệt mài .



" Lần này anh đi Pháp tận một tháng , thời gian sắp tới vất vả cho em rồi " - Thừa Dân vẫn cố gắng hoàn thành bức vẽ của mình , dường như đó là một loài hoa có phần xa lạ .



" Em có thể lo liệu được , chỉ cần anh qua bên đó đừng ham chơi mà quên mất nhiệm vụ của mình " - nhìn qua loài hoa này cũng không biết có ý nghĩa gì , nhưng dường như nó có tên là hoa Diên Vĩ .


" Đương nhiên rồi , ngủ sớm đi Tiểu Linh , đã khuya lắm rồi " - Thừa Dân vẫn cố gắng hoàn thành bức họa của mình , loài hoa này luôn luôn khiến cho anh ấy đặc biệt yêu thích .





Theo như kế hoạch định sẵn , qua hôm sau Thừa Dân đã bay chuyến sớm nhất đến Pháp . Thùy Linh sau khi ngủ dậy đã gọi Thừa Dân ăn sáng cùng với mình , nhưng sau đó gia nhân nói cho nàng biết cậu chủ đã đi từ rất sớm . Dù sao cũng đã quen với sự có mặt của Thừa Dân trong ba năm nay , việc một mình nàng ở nhà trong những ngày này đúng là có chút xa lạ .



Nếu như ở Đỗ Gia có rất nhiều người có thể thay thế Thừa Dân để điều hành công ty , ngược lại Lương Thị đời này chỉ có một mình nàng , cơ nghiệp hoàn toàn phụ thuộc vào mỗi bước đi của Thùy Linh . Vì thế trách nhiệm phải gánh trên vai quả nhiên vô cùng nặng nề , dạo gần đây nàng còn mở ra hạng mục Tranh Lụa , hiện tại Thừa Dân sang Pháp công tác , công ty hội họa cũng do nàng điều phối . Quả nhiên nói không cảm thấy quá tải , chỉ là để gạt người .


" Cô chủ cô còn chưa dùng bữa ? " - quản gia nhìn thấy Thùy Linh vừa về nhà đã chuẩn bị vào phòng xông hơi , thức ăn đã được nấu sẵn , chỉ cần dọn lên thôi .



" Con mệt quá không muốn ăn , đợi chút nữa đi " - đã ba ngày liền nàng ngủ chưa được 8 tiếng một ngày , thật ra có là nem công chả phượng cũng không dùng nổi .



Vị quản gia cũng chỉ biết nghe theo lời nàng , cũng trong lúc này liên tục nhìn đồng hồ giống như đang chờ một ai đó đến . Khoảng nửa tiếng sau khi Thùy Linh vào phòng xông hơi , ở bên ngoài người cần đến cuối cùng cũng đã đến .



Kể từ hôm sinh nhật của Thừa Dân , đến nay cũng hơn một tháng Đỗ Hà chưa từng gặp lại nàng . Chính bởi vì chị ấy nói không muốn nhìn thấy cô nữa , nên Đỗ Hà cũng chỉ có thể ở yên trong nhà , mỗi lúc đến công ty nếu vô tình nhìn thấy chị ấy và anh hai liền nhanh chóng đi sang chỗ khác .


Khoảng tuần trước khi Thừa Dân đi công tác , có nói với Đỗ Hà giúp mình chăm sóc chị dâu một chút . Đỗ Hà ngay cả xuất hiện trước mặt nàng còn không dám , vì thế chỉ có thể mỗi ngày vào giờ này đem đến cho nàng một thố canh to . Hằng ngày Thùy Linh đều không về trước 8h tối , Đỗ Hà thường đến vào khoảng 6h hơn . Không ngờ hôm nay nàng lại có mặt ở nhà sớm hơn dự kiến , vì thế Đỗ Hà có chút lo sợ nàng phát hiện ra mình .



Sau khi đưa canh cho vị quản gia xong , cô cũng không tiện ở lại quá lâu liền lập tức lái xe về . Sau khi về nhà được hơn nửa tiếng , Thừa Dân lại gọi đến cho Đỗ Hà nói rằng giúp anh ấy đến nhà chuyển một tờ fax quan trọng , anh ấy gọi cho Thùy Linh không được . Một lần nữa Đỗ Hà quay trở lại biệt viện của Thùy Linh , sau khi giúp anh trai chuyển xong tờ fax đó , có nhìn qua thố canh của mình vẫn ở yên vị trí .


" Chị ấy còn chưa dùng bữa sao ? Đã trễ lắm rồi " - bây giờ cũng sắp bước qua 8h , kể từ lúc chị ấy về nhà đến bây giờ đã gần hai tiếng đồng hồ .



" Cô chủ , chẳng lẽ cô ấy chưa ra khỏi phòng xông hơi sao ? " - vị quản gia vừa rồi bận bịu dọn phòng kho , không chú ý thời gian . Còn nghĩ rằng Thùy Linh đã ra từ lâu , nhưng xem ra không phải vậy .



Sau khi vị quản gia nói xong câu đó , Đỗ Thị Hà ngay lập tức chạy đến căn phòng xông hơi vẫn luôn khóa kín cửa . Thùy Linh có một thói quen được Đỗ Hà cho rằng rất xấu , mỗi khi chị ấy ngâm mình trong bồn nước , có đôi lúc sẽ ngủ mất . Nếu như là căn phòng nước nóng bình thường sẽ có cửa thoát hơi , không có gì nghiêm trọng . Nhưng đây là phòng dùng để xông hơi , tất cả đều được bịt kín . Nếu như chị ấy ở trong tình trạng ngủ quên ở đây , loại tình huống xấu gì cũng có thể xảy ra .


" Linh Linh , chị có nghe em nói không ? " - trong lúc vị quản gia đi tìm chìa khóa căn phòng đó , Đỗ Hà không đợi được liên tục đánh mạnh vào cửa , hô hấp vô cùng khó khăn .



Sau nhiều lần tác động , chiếc cửa cuối cùng bị phá ra , quả nhiên không nằm ngoài dự đoán . Ở bên trong bồn nước nóng , từ lâu Thùy Linh đã lâm vào trạng thái hôn mê , cho dù có gọi thế nào cũng không hề tỉnh lại .



" Gọi cấp cứu đi , mau lên " - Đỗ Hà như thể sắp phát điên lên vì chậm chạp của quản gia , trước giờ cô chưa từng dùng âm giọng lớn tiếng như vậy để đối diện với người khác .



" Linh Linh , chị tỉnh lại đi , Linh Linh "



Hơi thở của nàng đã yếu ớt đến độ nếu như không để ý , sẽ nghĩ rằng Thùy Linh đã không qua khỏi . Đỗ Hà liên tục thực hiện vô số biện pháp sơ cứu , hy vọng nàng lấy lại được nhịp thở của mình . Nhưng mãi cho đến lúc xe cấp cứu được gọi đến , cũng không có bất cứ dấu hiệu nào tỉnh lại đến từ nàng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro