Chương 27: Dì Linh , cho xin chữ ký đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lịch nghỉ giữa giờ hôm nay của họ tương đối khá dài , trong suốt mấy tháng qua chưa bao giờ Thùy Linh cảm thấy hài lòng như hôm nay . Bộ phim cũng đã quay xong hơn một nửa , áp lực tuy nói có thể buông xuống một ít , nhưng vẫn còn đó rất nhiều thứ làm nàng có chút lo lắng .



" Tiểu Linh , có bạn của em đến thăm này " - nhân viên của đoàn phục trang chuẩn bị trang phục khác cho nàng , đồng thời cũng giúp hai người bên ngoài vào thông báo một tiếng .



" Là ai vậy ạ ? "



Nói đến bạn bè chỉ có thể là ở lớp diễn viên , nhưng mọi người bây giờ cũng rất bận với dự án của riêng mình . Cũng không biết ai lại dành thời gian cho nàng nữa .



" Dì Linh " - so với nhiều tháng trước , đến hiện tại Đỗ Hà cũng không dám tùy tiện chạy vào người của nàng nữa . Mọi chuyện đều không thể bốc đồng như trước ...


" Tiểu Đỗ Hà ? "



Đã lâu đến như vậy nàng cũng chưa từng gặp được Đỗ Hà , ở trong đoàn phim có một diễn viên nhỏ tuổi đóng vai tiểu hài tử của nàng . Đứa bé đó vô cùng hoạt bát đáng yêu , nhưng Thùy Linh cứ nhìn thấy nó liền nghỉ ngay đến năm cân muối nhỏ ở Bắc Kinh . Không nghĩ đến hôm nay lại đến tận Trương Gia Giới tìm nàng , nhưng tại sao lại không hề bước đến .



" Qua đây "



Lại nói đến Đàm sư phụ đưa Đỗ Hà đến cửa liền để cho nó tự vào , nói cho tiểu đồ đệ có thời gian tâm sự với Dì Linh một chút . Hiện tại cũng không biết đã đi đâu , vì thế trong mắt của Thùy Linh chỉ nhìn thấy tiểu hài tử đó một mình đi đến .



" Con rất nhớ Dì Linh " - có trời mới biết vừa rồi nó rất sợ , nếu như ở trong mắt nàng đã không còn nhớ tới nó nữa . Thật chất nó không biết phải làm sao ?


Cảm nhận được vòng tay ôn nhu đem lấy nó vào lòng ôm lấy , mùi hoa nhài quen thuộc lưu lại trên cơ thể nàng lay vào chóp mũi . Đã lâu rồi chưa từng gần đến vậy , chưa từng cảm nhận được hơi ấm của nàng vô cùng chân thật .



" Dì Linh , người tại sao lại gầy như vậy ? " - tuy hạnh phúc thì có hạnh phúc , nhưng Đỗ Hà bất giác buông ra cánh môi chu lên đầy bất mãn .



Tuy nói rằng trước đây Dì Linh cũng không tính có bao nhiêu cân , nhưng rõ ràng so với bây giờ vẫn da thịt hồng hào hơn nhiều . Xem đó , chỉ mới đi đóng phim có mấy tháng . Không biết rốt cuộc đã mất bao nhiêu cân , khi người ta ôm vào rõ ràng cảm nhận được nàng gầy đi không ít .



" Tiểu Đỗ Hà đã không thích ôm Dì Linh nữa rồi sao ? " - nhìn bộ dạng bà cụ non của con thật muốn trêu chọc một phen , sao có thể khó tính khó nết như vậy .


" Người ta rất thích , nhưng Dì Linh gầy như vậy con xót lắm "



Đạo diễn bộ phim này là ai vậy ? Đi đóng phim thôi chứ cũng không có phải đi làm thợ mộc . Có cần phải bào con người ta dữ vậy không ? Có biết lúc ở TP HCM người ta vỗ béo Dì Linh cực khổ lắm hay không vậy ? Xem đi bây giờ ngay cả vòng một của nàng , cũng bớt đi sức đàn hồi khi người ta ôm lấy a ~



" Cũng may con có mua rất nhiều thức ăn bổ dưỡng cho Dì Linh , cũng có thể bồi bổ chút ít " - vừa rồi đều đưa cho Đàm sư phụ giúp mình cầm lấy , lát nữa phải đi đòi lại mới được .



" Phải rồi , con đến đây với ai ? " - nàng tốt nhất vẫn nên đánh lạc hướng Đỗ Hà , đứa trẻ này một khi cằn nhằn nàng sẽ rất dai đi .



" Sư phụ "



Trước đây Thùy Linh cũng có nghe nói Đàm Trác quen biết rất rộng , phong phanh đâu đó nói đạo diễn phim này cũng là bạn của chị ấy nha . Khó trách bọn họ lại có thể đến phim trường tìm nàng , nếu không phải thêm vài tháng nữa nàng mới có thể gặp lại năm cân muối nhỏ này mất .


Tạm thời nàng để Đỗ Hà ngồi sang một góc , bản thân vào bên trong thay lại thường phục . Liền rất nhanh ra bên ngoài bế nó đi đến phòng ăn , đoán chắc chiếc bụng nhỏ của Đỗ Hà vẫn chưa có gì lắp đầy rồi .



" Dì Linh bây giờ nhìn như tờ giấy vậy ? Còn bế con xương cốt có chịu nổi không ? " - bình thường Đỗ Hà rất thích được bế kiểu này , nhưng bây giờ người ta đang tuổi ăn tuổi lớn , càng lúc càng nặng ra sợ nàng chịu không nổi .



" Con cứ lảm nhảm , sau này ta không thèm bế con nữa "



Quả thật có công nhận nàng so với lúc ở TP HCM đã gầy đi nhiều , nhưng cũng đâu có yếu đến mức bế không nổi một tiểu hài tử . Trong mắt Đỗ Hà bây giờ triệt để khi dễ nàng , làm cho Thùy Linh có chút giận dỗi búng nhẹ vào chóp mũi của bà cụ non họ Đỗ đó .



Gì chứ ? Người không thèm bế con nữa , hay sắp tới thật sự bế không nổi con . Hơn nữa cho dù Dì Linh có bế không nổi cũng không cần lo , dù sao Đỗ Hà lớn lên thật chất vẫn thích bế ngược lại nàng .


" Con lại đang suy nghĩ cái gì ? Sao lại cười gian xảo đến vậy ? "



Có đôi khi Đàm Trác hay nói nhỏ với nàng , tuyệt đối phải đề phòng người khác . Có những kẻ chỉ có hình dạng bên ngoài nhỏ nhắn , nhưng thâm tâm lại giống như đã vượt qua tuổi trưởng thành . Không biết có phải đang nói tới nhóc tì nhà Nhất Nhi không nhỉ ?



" A Dì Linh , người ta đói bụng rồi , đừng có nói nữa mà "



Tiểu Đỗ Hà bị phát hiện , liền đem gương mặt đỏ như tiết gà của mình dụi vào ngực nàng . Nếu để Dì Linh biết nó suy nghĩ cái gì , có khi sẽ tuyệt giao với nó luôn cũng nên lắm .




Suốt bữa cơm trưa , hầu như năm câm muối đều không cho nàng nói chuyện . Cứ mở miệng ra định nói gì đó , nó lại ngay tức khắc đem một muỗng đút cho nàng . Rõ ràng không có đạo lý gì ? Ai mới là tiểu hài tử chứ ?


Tâm trạng của Đỗ Hà buổi chiều đã ổn hơn , bởi vì phân cảnh quay chiều nay Dì Linh không có cùng Trưởng Ca gì đó quay chung . Hơn nữa cùng nàng ăn một bữa cơm , còn được ngủ chung với Dì Linh mấy tiếng nghỉ trưa . Thật khiến người ta có chút hài lòng ...



Nhưng chưa đến nửa tiếng sau lại bắt đầu cảm thấy lửa ghen hừng hực đốt , tên nam chính Trưởng Ca thân mật với nàng thì còn nói bởi vì vai diễn . Nhưng tại sao tên cung tỳ của " Vi hậu " , sau khi kết thúc vai cũng suốt ngày bám theo nàng , một tiếng cũng Tần Tỷ , hai tiếng cũng Tần Tỷ vậy ?



Rốt cuộc Dì Linh nàng đi đóng phim , hay đi gieo rắc mật ngọt cho đám ong yêu hoa này . Không biết nên cảm thấy ghét Trưởng Ca hơn , hay ghét đám tiểu nữ mới lớn kia hơn nữa .



" Con lại muốn làm gì ? "



Phân cảnh vừa hoàn thành xong , nàng dùng một ít thời gian tắm rửa sau đó thay lại thường phục , còn muốn đem Đỗ Hà đi tìm Đàm Tỷ ăn tối . Năm cân muối nhỏ lại mặt mày đen hơn đáy nồi , đem một tờ giấy dằn lên bàn thật mạnh , kèm theo một cây bút ở trước mặt nàng . Lại muốn làm gì thế nhỉ ?


" Dì Linh , cho xin chữ ký đi " - cũng chưa thấy ai đi xin chữ ký lại như nó , bộ dạng tràn đầy sát khí không một chút thiện cảm .



" Không biết con đang bày trò gì ? "



" Bây giờ người ta còn chưa quá nổi tiếng , đã có nhiều người bám lấy như vậy . Sau này lỡ như người ta thành đại minh tinh , lúc đó xem ra Đỗ Hà có muốn xin chữ ký của người ta cũng khó hơn lên trời "



Chiếc đầu nhỏ của nó lại bị nàng cốc một cái rõ đau , lại học ở đâu ra giọng điệu này thế nhỉ ? Còn muốn nói móc nàng , xem bộ mặt sân si của con liền muốn đem mông đánh cho mấy cái .



" Người gì mà nam nhân nữ nhân gì cũng mê , bực cả mình " - dĩ nhiên nó chỉ dám nói thật nhỏ tiếng , Thùy Linh có muốn nghe cũng nghe không được .



" Con nói cái gì ? " - mặc dù nghe không rõ tiểu gia hoả đó vừa nói gì , nhưng rõ ràng nàng biết nó lại đang cằn nhằn nàng a .


" Con nói con đói bụng "



" Sao lúc nào đang muốn nói chuyện nghiêm túc với con , con cũng như vậy đòi ăn ? " - tuy rằng nói vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn , nhưng Đỗ Hà cứ nói chuyện với nàng vài câu lại đòi ăn . Chiếc bụng nhỏ này của con có thể chứa bao nhiêu chứ ?



" Khi con tức giận , con rất hay đói bụng "



Phải đó , người ta chính là ma đói hiển linh , lúc nào cũng cảm thấy ăn chưa có đủ . Dì Linh người tốt nhất nên biết giữ mình một chút , đừng suốt ngày chọc con khó chịu . Mỗi khi tức giận người ta sẽ ăn rất nhiều , bụng con tuy nhỏ thì đã sao ? Có một ngày nào đó , ngay cả Dì Linh con cũng có thể cho vào trong bụng .















































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro