Chap 105: "Cho dù em không trang điểm vẫn rất xinh đẹp!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<Tê Ảnh> chính thức khởi quay.



Buổi sáng ngày tiến vào đoàn phim, Lâm Vỹ Dạ dậy rất sớm. Máu trong người chảy xuôi, đưa đến các ngõ ngách trong cơ thể, xao động đến dị thường.



Sau khi hôn lễ kết thúc, Lan Ngọc cũng không có tìm nàng thêm lần nào nữa.



"Mình thấy cô ấy chẳng có lý do gì để tìm mình cả!" - Lúc ăn cơm sáng, Lâm Vỹ Dạ nói như vậy với Hari



Hari nuốt xuống ngụm cháo, thật sự không thể hiểu nổi: "Vậy các cậu định làm thế nào?"



Lâm Vỹ Dạ gắp lấy một cái bánh bao nhỏ: "Cô ấy uống say xong nói muốn đùa bỡn mình. Hồi còn học cao trung mình vẫn luôn mong Lan Ngọc có thể nói chuyện với mọi người nhiều một chút, không cần lúc nào cũng gai góc như vậy. Có lẽ cô ấy cảm thấy bản thân mình hiện tại rất thân sĩ..."



Nói đến đây nàng liền bật cười: "Dù sao cô ấy cũng phải dùng cái thân phận thân sĩ gì gì đó để trêu đùa mình, để mình lại thích cô ấy thêm một lần nữa."



Để cô có thể trở thành một người không thể thiếu trong sinh mệnh của nàng



"Lan Ngọc vẫn luôn cảm thấy mình không đủ thích cô ấy." - Lâm Vỹ Dạ buông bánh bao, bắt đầu quấy cháo: "Hiện tại thân phận này khiến cô ấy tự tin như vậy, mình đương nhiên phải diễn cùng rồi."



Hari trợn trắng mắt: "Cậu muốn nhân cơ hội này mà rèn luyện kĩ thuật diễn xuất đấy à?"



Lâm Vỹ Dạ cười khẽ: "Diễn một nhân vật lúc nào cũng bị trêu đùa có khó không nhỉ?"



"Diễn kịch thì không khó, nhưng cậu lúc nào cũng phải đón ý nói hùa với cô ta thì không mệt à?"



Lâm Vỹ Dạ lắc đầu: "Không dám giấu cậu, mình còn có chút mong chờ đây này."



Ngụm cháo thiếu chút nữa bị Hari phun ra: "Đm cậu bị sao vậy?"



Lâm Vỹ Dạ cẩn thận nâng lên chén cháo uống một ngụm: "Mình cũng không biết, nghĩ lại một chút thì cảm thấy như vậy chơi cũng vui."



"Cậu tự ngược đấy à?"



Nàng chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Hari: "Như vậy là tự ngược á?"



"Nếu không phải tự ngược thì chính là cậu nhàn rỗi không có việc gì làm!"



Lâm Vỹ Dạ cười cười không nói.

-----

Cảnh quay của <Tê Ảnh> hầu như đều ở ngoài trời, bởi vì đạo diễn muốn cố gắng để bộ phim đạt được cảm giác chân thật nhất.



Lâm Vỹ Dạ vừa đến đã đụng mặt Đặng Midu



Đúng là oan gia thì ngõ hẹp.



Sau khi Lâm Vỹ Dạ quay xong bộ phim điện ảnh <Đường>, Nguyễn Việt Hương đã tự quyết định công khai quan hệ mẹ con của hai người.



Kết quả là rước về một màn ác chiến của fan, theo đó Lâm Vỹ Dạ cũng nổi tiếng hơn, mà antifan cũng không ít, nhưng phần lớn antifan đều là fan của Đặng Midu



Hai người tận lực không chạm mặt, không xuất hiện cùng một chỗ.



Mà trùng hợp thay, bộ của Đặng Midu cũng có vài cảnh phải quay ở nơi này.



Cô ta mặc váy trắng đứng dưới cây hoa đào, nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ cũng không quá kinh ngạc, chỉ lộ ra một nụ cười khéo léo.



Lâm Vỹ Dạ lại làm như không thấy mà dời tầm mắt.



Nàng thật sự không có hứng diễn trò với cô ta. Chờ lát nữa Lan Ngọc tới, nàng còn phải cùng cô diễn cho tròn vai.



Trước khi Lâm Vỹ Dạ hoá trang, Lan Ngọc mới không nhanh không chậm xuất hiện ở đoàn phim.



Vẫn là một thân tây trang, đầu tóc không chút cẩu thả, mắt kính tơ vàng, nụ cười vừa lễ phép lại lạnh nhạt.



Nàng ngồi ở trên ghế, nghĩ thầm, rốt cuộc cô còn phải nói chuyện với bao nhiêu người nữa mới có thể đến tìm nàng



Mười phút sau, người đó đứng ở trước mặt Lâm Vỹ Dạ



Lâm Vỹ Dạ nâng mắt, lẳng lặng nhìn Lan Ngọc, khoé môi treo một nụ cười nhạt.



Ánh mắt Lan Ngọc dừng ở khoé miệng nàng hồi lâu mới miễn cưỡng rời đi: "Hôm đó cảm ơn em đã dìu tôi ra sofa"



Lâm Vỹ Dạ nhếch miệng cười nhẹ: "Không cần cảm ơn."



Một cánh hoa đào rơi xuống, dừng ở trên tóc của nàng



Lan Ngọc nhìn đến, không dấu hiệu vươn tay cầm lấy.




Nàng không biết cô muốn làm gì, ngón tay cuộn tròn bên nhau, tim cũng đập nhanh hơn.



Lan Ngọc đem cánh hoa nhặt xuống, đưa ra trước mặt Lâm Vỹ Dạ: "Hoa."



"À, cảm ơn..."



Nàng cúi đầu, lỗ tai hồng lên, sợi tóc theo đà chảy xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn.



Lan Ngọc thu tay lại, không tiếng động cất cánh hoa vào trong túi áo: "Khi nào em có thời gian rảnh? Tôi muốn mời em một bữa để cảm ơn chuyện hôm đó!"



Lâm Vỹ Dạ nghiêm túc suy nghĩ: "Chiều ngày mai tôi rảnh."



Lan Ngọc không nghĩ tới nàng sẽ đồng ý nhanh như vậy: "Được, vậy để tôi sắp xếp. À số điện thoại của em có thể cho tôi không? Có gì tôi sẽ báo với em một tiếng."



"Được."



Trao đổi số di động xong, Lan Ngọc cũng không còn lý do gì, đành miễn cưỡng rời đi.



Lâm Vỹ Dạ nhìn dãy số trong điện thoại.



Giống y hệt số điện thoại hồi cao trung, có lẽ cô đã đổi lại.



Đáng tiếc, nàng đã thay số từ sớm...Không biết trong lúc đêm khuya tĩnh lặng, cô có từng gọi cho nàng hay không?



"Các người vẫn còn bên nhau?"



Lâm Vỹ Dạ hơi khựng lại, mới tắt màn hình điện thoại đi.



Đứng cách đó mấy mét, Đặng Midu mỉm cười, nhưng cũng không hỏi lại vấn đề vừa rồi: "Lát nữa tôi còn cảnh quay. Nhưng giày của tôi hơi chật...cô có thể, cho tôi mượn giày múa không? Dù sao cô cũng chưa phải quay, hơn nữa tôi thấy kiểu dáng giày của cô cũng khá giống giày của tôi."



Giày?


Chân?



Bị thương.



Bạo lực mạng ở đời trước.



Tuy bên trong Lâm Vỹ Dạ đã bắt đầu cảnh giác, nhưng bề ngoài vẫn nhẹ nhàng cười: "Ngại quá, tôi còn phải thử giày. Cô có thể hỏi nhân viên của bên cô mà."



Nụ cười trên mặt Đặng Midu cũng không thay đổi: "Được, làm phiền cô rồi."



Lâm Vỹ Dạ cúi đầu, con ngươi ảm đạm.

-----

Văn phòng rộng rãi, bên trong chỉ có ba màu chủ đạo là trắng, xám và đen. Ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào, cũng không khiến cho căn phòng trở nên ấm áp.



Mà người ngồi ở sau bàn làm việc tâm tình lại rất tốt.



Lan Ngọc đem văn kiện ném sang một bên, nhìn Mạc Văn Khoa trước mắt lạnh nhạt nói



"Tiếp tục lũng đoạn tài nguyên của Lê thị."



Mạc Văn Khoa gật đầu: "Vâng."



Lan Ngọc dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhè nhẹ lên tay vịn: "Cậu cảm thấy nhà hàng tôi chọn thế nào?"



"Rất sang trọng ạ!"



Có lệ.



Lan Ngọc lạnh lùng liếc cậu ta: "Cậu theo đuổi vợ mình kiểu gì?"



Mạc Văn Khoa do dự: "Vợ tôi...theo đuổi tôi."



Lan Ngọc thấp giọng cười: "Cuộc sống của cậu đúng là nhàm chán, không được trải nghiệm cảm giác theo đuổi vợ mình."



Mạc Văn Khoa: "..."



Đột nhiên cửa văn phòng bị gõ hai tiếng.



Không chờ Lan Ngọc mở miệng, người kia đã tự ý mở cửa đi vào.



Lan Ngọc liễm mi, nhàn nhạt nhìn lại.



Mạc Văn Khoa kinh ngạc, thấp giọng hô lên



"George?"



Người phụ nữ tuỳ tay đóng cửa lại, tóc dừng trên bả vai, một thân váy màu ngắn màu đen, giày cao gót dẫm trên thảm nhung mềm mại, đi đến trước mặt Lan Ngọc



"Đã lâu không gặp, trợ lý Mạc!"



Mạc Văn Khoa lễ phép cười cười.



"Cô vào bằng cách nào?"



Thanh âm của Lan Ngọc lạnh lùng vang lên.



George nhếch đôi môi đỏ chót, cười đến mười phần quyến rũ: "Tôi lo lắng cho chị"



Sắc mặt Lan Ngọc cũng không hề thay đổi, lạnh nhạt nói: "Không cần, biến đi được rồi đấy."



George chống tay ở bàn làm việc của Lan Ngọc, nhưng lời nói lại là nói với Mạc Văn Khoa: "Cậu về trước được không?"



Mạc Văn Khoa liếc mắt nhìn Lan Ngọc, thấy đối phương không nói gì mới quay người rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.



George đứng thẳng người: "Dù sao tôi cũng là bác sĩ tâm lí của chị 2 năm liền. Đâu phải chị không biết, ban đầu chỉ cần nhắc đến người phụ nữ kia chị liền mất khống chế, lúc ấy chỉ có tôi bên cạnh chị...Lan Ngọc, tôi lo lắng chị về nước nhìn thấy cô ta lại không bình tĩnh lần nữa."



Lan Ngọc vẫn không mặn không nhạt: "Hiện tại tôi rất tốt, cô biến đi được rồi đấy."



George bật cười thành tiếng: "Bây giờ ổn nhưng chưa chắc sau này vẫn vậy. Chị cảm thấy bản thân mình lúc này có thể chấp nhận một số chuyện sao?"



Mặt mày Lan Ngọc bất động.



George hạ giọng: "Tưởng tượng một chút đi, có người đàn ông khác ôm Dạ Dạ của chị, vuốt ve gương mặt của cô ta, hôn cô ta..."



Lý trí trong đầu Lan Ngọc giống như đứt đoạn, từng câu từng chữ mà người phụ nữ này nói ở trong đầu của cô lần lượt xuất hiện, cảm xúc áp lực hồi lâu lại long trời lở đất dâng lên.



Cô nắm chặt tay, gán xanh trên trán cũng nổi lên, gằn từng chữ một



"Câm miệng, cút!"



George cười lạnh, tiếp tục nói: "Mới như vậy mà đã không chịu nổi? Bảy năm, chị biết cô ta đã yêu bao nhiêu người trong 7 năm ấy sao? Hôn môi chỉ là chuyện nhỏ, đêm khuya tĩnh lặng, họ vuốt ve thân thể của nhau, nói không chừng..."



"CÚT!"



Cằm Lan Ngọc căng thẳng, trong mắt là một mảnh đỏ tươi, lệ khí bắt đầu lượn lờ bốn phía.



"Thế nào? Có phải chị đang muốn đạp đồ? Muốn phá huỷ mọi thứ?" - George nhìn dáng vẻ này của cô, trong mắt toát ra mê luyến: "Lan Ngọc, linh hồn của chị chính là quỷ dữ, cho dù chị có cố gắng nguỵ trang đi nữa, chị cũng không thể giống người bình thường được."



"Chị không nên về nước, ở đây chị sẽ phải nhận lấy sự đau khổ giống như 7 năm trước. Cùng tôi trở về đi, chỉ có ở cạnh tôi chị mới có thể là chính mình, chỉ có ở cạnh tôi chị mới được an toàn."



Lan Ngọc nhắm mắt, nỗ lực áp chế cảm xúc quay cuồng.



Mở mắt ra, ánh mắt lại trở nên thanh đạm như thường, giọng nói cũng khôi phục lạnh nhạt như cũ



"Không chạm vào cô bởi vì tôi ngại bẩn. Việc cô nên làm không phải chạy tới đây quan tâm bệnh nhân 5 năm trước của mình, mà là cố gắng giữ địa vị của bản thân đi."



Sắc mặt George tức khắc trắng bệch: "Lan Ngọc, đối với cô ta chị chỉ có chấp niệm thôi. Bởi cô ta là người duy nhất đem lại ấm áp cho chị lúc đó, đấy không phải tình yêu."



Hô hấp của cô ta dồn dập, hung hăng nhắm mắt lại



"Rồi có ngày chị sẽ tỉnh ngộ!"



Nói xong những lời này, người phụ nữ quay lưng rời đi.



Lan Ngọc liễm mi, ấn máy bàn gọi cho Mạc Văn Khoa



"Thay bảo vệ. Cửa phòng, bàn làm việc phòng tôi đều thay mới hết, cả không khí cũng khử trùng đi."



Buổi chiều ngày hôm sau, Lan Ngọc đúng giờ lái xe đến dưới nhà Lâm Vỹ Dạ



Hôm nay nàng mặc váy trắng sạch sẽ lại xinh đẹp, tóc xoã sang hai bên, bên trái còn kẹp thêm một cái kẹp tóc.



Kẹp tóc thon dài, bên trên gắn kim cương nhỏ vụn, ở dưới ánh đèn rạnh rỡ sáng lên, giống như phụ hoạ cho gương mặt nhỏ của nàng sinh động hơn rất nhiều.



Nàng đi đến trước mặt cô, dịu dàng cười: "Cô chờ lâu chưa?"



Ánh mắt Lan Ngọc dừng ở trên mặt nàng, nghe giọng nói nhu hoà mềm mại của nàng, cảm giác mất khống chế kia hoàn toàn biến mất.



Cổ họng trên dưới lăn lộn, cô ách giọng nói: "Không lâu."



Cô kéo ra cửa xe: "Lên xe đi."



Nàng ngồi vào trên xe, thắt xong đai an toàn.



Đợi một hồi cũng chưa thấy Lan Ngọc khởi động xe, Lâm Vỹ Dạ nghi hoặc quay đầu sang liền thấy cô đang nhìn chằm chằm mình.



Lâm Vỹ Dạ: "Sao vậy?"



Lan Ngọc quay đầu đi: "Kẹp tóc rất đẹp!"



"À..." - Lâm Vỹ Dạ sờ lên kẹp tóc, tai cũng lặng lẽ đỏ lên: "Cảm ơn..."



Lan Ngọc khởi động xe, nói: "Lúc trước chưa thấy em kẹp bao giờ."



Lâm Vỹ Dạ nhìn thẳng phía trước: "Lúc ấy còn học cao trung, không tiện."



Nghe nàng nói vậy, cô nắm chặt tay lái: "...Từ khi nào lại bắt đầu dùng?"



Lâm Vỹ Dạ khó hiểu: "Cái gì?"



"Từ khi nào lại muốn dùng kẹp tóc?"



Lan Ngọc nói, thanh âm từ trong cổ họng phát ra, tuy rất thấp nhưng lại vô cùng rõ ràng.



Từ khi nào nàng biết chăm chút vẻ bề ngoài?



Vì ai mà nàng lại như vậy?...



"Hôm nay là lần đầu tiên."



Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Vỹ Dạ chặt đứt các suy đoán trong đầu Lan Ngọc



Nàng nhìn gương mặt cô bắt đầu thả lỏng thì cười khẽ: "Bởi vì biết hiện tại cô rất lợi hại, nhà hàng cô chọn cũng là nơi vô cùng xa hoa. Mà cô thì đẹp như vậy, cho nên tôi phải cẩn thận trang điểm để cô không bị mất mặt."



Lông mi Lan Ngọc run rẩy.



Cảm xúc vui sướng từ lỗ tai chui vào đại não.



Cổ họng cô khẽ nhúc nhích: "Không mất mặt, hôm nay em vô cùng xinh đẹp."



Lâm Vỹ Dạ cong môi, lại nghe được Lan Ngọc nói tiếp.



"Cho dù em không trang điểm vẫn rất xinh đẹp!"














Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro