Chap 133: "Đời đời kiếp kiếp quấn lấy em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lan Ngọc nâng mắt, nhìn biểu tình của nàng, mỗi biến hoá nhỏ của nàng cũng khiến cô hưng phấn không thôi.



Đại não của nàng phảng phất giống như đang ở trên mây, cảm giác rõ ràng mà cô mang đến khiến nàng cảm thấy thẹn thùng.



"Có thể sao?" - Hô hấp của cô đã trở nên nóng rực kinh người.



Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc làm cho trở nên kỳ kỳ quái quái, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, trong hơi thở gian tràn đầy hương hoa hồng nhàn nhạt, làm nàng mê ly. Nàng không muốn nói chuyện, cũng không biết phải làm sao mới tốt, "Em không biết......"



"Đợi lát nữa đau Ngọc cũng không dừng lại đâu." - Lan Ngọc nhịn đến nỗi cái trán bắt đầu đổ mồ hôi.



"Vậy, vậy lại chờ một lát?"



Gân xanh trên trán Lan Ngọc bạo khởi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của nàng, không thể để nàng lưu lại bóng ma với việc này được, bình tĩnh một chút, tiếp tục giúp nàng thả lỏng, rốt cuộc cảm thấy không sai biệt lắm cô mới bắt đầu.



Nàng cảm thấy rất kỳ quái, chỉ muốn ôm chặt cô, nàng theo bản năng vươn tay ôm lấy cô, độ ấm của cô khiến tim nàng đập nhanh hơn, cũng khiến nàng có cảm giác an toàn.



Nàng vô ý thức kêu lên một tiếng, thanh âm ách lani, mang theo khóc nức nở gọi cô: "Lan Ngọc...."



Da đầu Lan Ngọc tê dại, lại nhịn không được.



Da thịt tương dán, linh hồn đều đang run lên.



"Dạ Dạ"



"Chúng ta là một."



Giống như lời nói phát ra từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, cô thỏa mãn mà thở dài.



Người trong lòng ngực chính là người mà cô muốn đem hoà vào trong xương cốt.

-----

Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc ôm vào trong lòng ngực, bên tai là tiếng tim đập của cô, nàng giật giật thân mình, thở hốc vì kinh ngạc, cúi đầu nhìn thoáng qua, quả thực thảm không nỡ nhìn.



Lúc đầu cô ôn nhu như vậy, nàng còn cho rằng về sau cô cũng sẽ......



Lâm Vỹ Dạ cảm giác thân thể khác thường, chọc chọc Lan Ngọc, xấu hổ đến không chịu được, nói: "Ngọc nhanh đi ra ngoài cho em."



Lan Ngọc không nhúc nhích, mặt chôn ở hõm cổ của nàng, đó là mảnh đất an toàn của cô. Lan Ngọc ngửi ngửi, "Thơm quá."



Lâm Vỹ Dạ hít một hơi, trong không khí vẫn còn hương hoa hồng, mùi thơm nhàn nhạt, lẩm bẩm nói: "Là mùi hoa hồng......"



Lan Ngọc: "Mùi Dạ Dạ"



Nàng biết vừa rồi mình chảy rất nhiều mồ hôi, nói thầm: "Rõ ràng là mùi mồ hôi."



"Ngọc yêu em."



Lâm Vỹ Dạ sửng sốt.



Lan Ngọc cọ cọ mặt nàng, dính lấy nàng. Lâm Vỹ Dạ cũng không nói.



Một lúc lâu sau cô mới có động tĩnh, nàng cho rằng cô muốn đi ra ngoài. Nhưng phía dưới cô cũng không thèm nhúc nhích, cánh tay duỗi ra, từ trong tủ đầu giường lấy ra một thứ.



Lúc Lâm Vỹ Dạ thấy rõ, liền nhìn đến một chiếc nhẫn. Lan Ngọc chặt chẽ đeo vào ngón áp út giúp nàng, thật sâu mà chăm chú nhìn nàng "Dạ Dạ gả cho Ngọc"



Tuy rằng bọn họ đã lãnh chứng, nhưng cái này mới là nhân chứng cho tình yêu của bọn họ......



Nhưng nàng vẫn rất phối hợp với cô, cười nói: "Em đồng ý."



Cô vuốt ve gương mặt hồng nhuận của nàng, mồm miệng rõ ràng mà nói: "Về sau gặp được bóng tối, em sẽ nghĩ ngay đến căn phòng tràn đầy ánh sáng này, về sau đi đến chỗ nào có hoa, em sẽ nghĩ ngay đến hương hoa hồng, sau đó lại thuận theo tự nhiên mà nghĩ đến Ngọc"



Trong lòng Lâm Vỹ Dạ mềm mại, lại nói: "Nói như thể về sau em sẽ mãi ở bên Ngọc vậy."



Nháy mắt Lan Ngọc liền trở nên nguy hiểm, câu lấy cằm của nàng "Ngọc nói cho em biết, sau khi em chết cũng nhất định phải nhớ rõ cho Ngọc, kiếp sau cũng phải nhớ rõ Ngọc. Ngọc muốn đời đời kiếp kiếp quấn lấy em."



Lâm Vỹ Dạ lẳng lặng đối diện với anh mắt của Lan Ngọc, khóe miệng cong lên một độ cong thật ôn nhu.



Lan Ngọc: "Có sợ không?"



Lâm Vỹ Dạ cười thành tiếng, "Cảm giác đã lâu không được nghe những lời nói như vậy rồi."



Lan Ngọc nhếch miệng, cọ môi nàng "Hửm?"



"Không sợ." - Trong mắt nàng lóe sáng, nâng mi nói: "Đời đời kiếp kiếp cùng Ngọc dây dưa ở bên nhau, cảm giác thật là kích thích."



Cô nghe nàng nói vậy, thân thể biến hoá trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Vỹ Dạ bối rối, bộ dáng ủy khuất, "Lan Ngọc, dừng lại được không......"



Cô dùng cằm cọ nàng, thanh âm ám ách lại ôn nhu, "Lại một lần nữa."



Lâm Vỹ Dạ liên tục lắc đầu.



Lan Ngọc mím môi, như hổ rình mồi mà nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng chịu đựng nói: "Thôi vậy."



Cô nằm ngửa ra, kéo lấy tay nàng, rầm rì nói: "Vậy em phải bồi thường Ngọc cho tốt."



Tay Lâm Vỹ Dạ nóng lên: "......"



"Dạ Dạ, tay em nhỏ quá." - Lan Ngọc ách giọng nói, hô hấp dần dần tăng thêm, lại nói: "Nhưng mà vẫn rất....."



Chữ cuối cùng cô nói rất nhẹ, dán vào lỗ tai của nàng, hô hấp nóng bỏng khiến nàng ngứa ngáy.



"Đừng nói chuyện." - Lâm Vỹ Dạ thật sự muốn đem mặt giấu đi.



Lan Ngọc hơi mở mắt, mắt đuôi nhẹ chọn, nói: "Vậy em hôn Ngọc"




Lâm Vỹ Dạ: "......"

------

Dạo gần đây Lan Ngọc thường xuyên nhắc tới chuyện tổ chức hôn lễ, cô muốn tới một đảo nhỏ để tổ chức, nhưng cô không muốn ngoài hai người bọn họ còn có người ngoài tham gia.



Lâm Vỹ Dạ bên này lại bị đám người Hari cảnh cáo, nếu tổ chưc hôn lễ mà không mời các cô ấy, vậy thì tuyệt giao.



"Chuyện kết hôn quan trọng như vậy! Hơn nữa nếu Lan Ngọc đã nói cưới cậu thì nhất định sẽ không buông tha cho cậu! Như thế đại biểu với việc tụi mình không được tham gia hôn lễ duy nhất trong cuộc đời cậu đấy!?"



"Nếu cô ta thật sự yêu cậu thì yêu cầu nhỏ như vậy sao có thể không đồng ý với cậu, cậu xem cô ta cũng quản nhiều chuyện quá rồi, quá bá đạo, này không phải yêu, mà là khống chế! Dạ Dạ, cậu phải tỉnh táo một chút!"



Lâm Vỹ Dạ đành phải nghiêm túc mà giúp Lan Ngọc giải thích: "Thật ra Lan Ngọc không có ý xấu, chính là cô ấy chỉ thích chuyện gì mà chỉ có mình với cô ấy thôi. Cô ấy cũng rất tôn trọng mình, chỉ là cô ấy tương đối hy vọng rất nhiều việc mình có thể cùng cô ấy cùng nhau hoàn thành, không cần có người khác tham dự, nhưng tuyệt đối không phải không thích các cậu, coi thường các cậu đâu mà."



Kết quả chính là nói thế nào cũng không ổn. Chẳng qua tâm tư của Lâm Vỹ Dạ cũng không đặt ở chuyện kết hôn, tuy rằng người khác cảm thấy kết hôn rất tốt đẹp, nhưng nàng lại cảm thấy không cần, nghi thức phức tạp như vậy không thích hợp với nàng và Lan Ngọc



Lâm Vỹ Dạ đem ý tưởng này nói cho Lan Ngọc, Lan Ngọc tỏ vẻ cô cũng cho rằng nàng nói đúng.



"Vậy sao Ngọc còn muốn tới đảo nhỏ tổ chức hôn lễ?"



Cánh tay Lan Ngọc lót ở sau đầu, chậm rì rì nói: "Chính là muốn vào lúc em mặc váy cưới làm một lần."



Lâm Vỹ Dạ: "......"



Ngữ khí Lan Ngọc tự nhiên, nghiêm túc nói: "Trên bờ cát làm một lần, trong biển làm một lần."



Lâm Vỹ Dạ muốn hết chỗ nói nổi, "Có cá mập thì làm sao?"



"Đi đến chỗ không cá mập là được." - Ánh mắt Lan Ngọc sáng lên, "Dạ Dạ, em đồng ý?"




"Không đồng ý!"


------

Buổi tối 7 giờ, Lâm Vỹ Dạ mở máy tính gọi video với học sinh. Sắp tới có cuộc thi múa cổ điển hai người, nữ sinh trong lớp đều tìm nàng để tham khảo ý kiến.



"Ban đầu là em độc vũ trước, còn một đoạn cũng không phải kỹ thuật quá cao, nhưng mà em phải chú ý hơi thở......"



"Đoạn giữa chính là trọng điểm, động tác này tương đối mềm, đến lúc đó em cùng bạn nhảy sửa một chút......"



Lan Ngọc tan làm trở về, liền nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ tắm rửa xong ngồi ở trên sofa cùng người khác gọi video, nghe thấy giọng nói của người bên kia là nữ mới giãn lông mày ra.



Nửa giờ sau, mặt Lan Ngọc suy sụp, cũng không thúc giục Lâm Vỹ Dạ, mà tự lấy đồ đi tắm rửa. Tắm rửa xong ra tới nàng vẫn còn chưa nói xong.



Cô nhìn vết thương do vừa rồi đi ra ngoài ăn tối không cẩn thận đụng vào vật sắc, ánh mắt ám ám xách theo hòm thuốc ngồi đối diện với nàng



Lâm Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc ngồi xuống, liếc cô một cái, vừa nhìn liền bị doạ sợ. Sau khi về nước nàng chưa từng thấy cô bị thương bao giờ.



"Sao lại như vậy?" - Nàng nhăn chặt mi.




Lan Ngọc không chút để ý liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ngọc tự xử lý được."



Lâm Vỹ Dạ nhìn màn hình máy tính, lại quay sang nhìn Lan Ngọc, "Thật sự?"




"Ừm."



Nàng thấy cô đã ở bắt đầu tự xử lí, động tác thoạt nhìn rất thuần thục, có lẽ ở nước ngoài đã học qua, liền cảm thấy yên tâm, lại đem ánh mắt quay trở lại màn hình máy tính.




Lan Ngọc thấy thế, môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhìn chằm chằm nàng một hồi cũng không được nàng để ý, mặt hoàn toàn đen lại. Nhanh chóng tiêu độc xử lý xong, cúi người gõ bàn vài cái.



Lâm Vỹ Dạ dời tầm mắt mắt, nhìn cánh tay của Lan Ngọc, nhẹ giọng hỏi: "Xong rồi sao?"



Lan Ngọc gật đầu, vươn tay nói: "Ngọc đau."



Sắc mặt Lâm Vỹ Dạ khẽ biến, lập tức nhìn về phía xem màn hình, thấy sắc mặt đối phương không có gì khác thường, nàng lại không dám thở phào nhẹ nhõm, nói với nữ sinh kia: "Chúng ta nói đến đây thôi, bây giờ cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi."



Tắt video, Lan Ngọc dựa vào sofa, lười nhác nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, "Biết bây giờ rất muộn sao?"



Nàng đi đến ngồi cạnh cô, mềm giọng nói: "Cuộc thi này rất quan trọng, học sinh này cũng rất thích khiêu vũ...."



Lan Ngọc giơ lên cánh tay, uể oải mà nói: "Chờ em rõ lâu mà em cũng chưa nói xong, nhìn Ngọc bị thương cũng không lo lắng giống như trước kia nữa, còn dám mặc kệ Ngọc"



Nàng đau lòng mà xoa xoa tóc đen của cô, "Thật xin lỗi, có đau hay không?"



"Đau, muốn cọ cọ." - Cô nói, đầu vùi vào cổ của nàng, lung tung mà cọ một trận.



Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc cọ đến ngứa ngáy, cười khúc khích không ngừng lại được.

-----

Cuối tuần, Lan Ngọc đến trung tâm phụ đạo tìm Lâm Vỹ Dạ. Đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, nhớ tới lần trước mình có mua điểm tâm ở đây, cuối cùng quyết định đi vào mua cho nàng một phần.



Trong lúc chờ đợi, cô ngồi ở bàn gần cửa sổ, dư quang nhìn thấy có một người đi tới, nâng lên mí mắt nhìn lại, hơi hơi mị mắt.




Người đàn ông cười cười, "Hẳn là cô đã tra được?"




Ánh mắt Lan Ngọc nhàn nhạt, không nói chuyện.




Người đàn ông tự nhiên ngồi đối diện với cô, "Xin lỗi, tôi cùng Huỳnh Lập là bạn tốt, nên mới giúp anh ta chuyện này. Nhưng mà cô cũng không đến mức trách tôi chứ, mẹ cô thật ra rất sốt ruột, vì bức các người kết hôn nên mới dùng đến chiêu này, hiệu quả cũng rất rõ ràng rồi."




"Cho nên anh còn muốn tôi cảm ơn anh?" - Lan Ngọc nhàn nhạt hỏi, không muốn lại nhìn thấy anh ta nữa, cúi đầu tiếp tục xem di động.



"Tôi cảm thấy cô muốn cảm ơn tôi." - Người đàn ông cảm thấy việc này rất cần thiết, "Thật ra, rất lâu trước kia tôi đã bắt đầu chú ý tới Lâm Vỹ Dạ, tôi lướt Weibo nhìn thấy cô ấy một cái liền nhớ tới cô ấy cùng tôi ở cùng một tiểu khu."



Người đàn ông nói, biểu tình đột nhiên nghiêm túc, nói: "Những người khác nói cô ấy gặp được cô là may mắn của cô ấy, nhưng tôi lại cảm thấy cô mới chính là người nên cảm thấy may mắn."



Lan Ngọc ngước mắt, đón lấy ánh mắt của anh ta.



Người đàn ông nhún nhún vai, "Chỉ là một loại cảm giác thôi, nhưng mà dù sao cũng rất hâm mộ tình cảm của hai người."



Biểu tính của Lan Ngọc không có biến hoá quá lớn, giọng nói không mặn không nhạt: "Vậy chúc anh sớm ngày tìm được chân ái."



Người đàn ông cười một cái, "Mong là như vậy."



Đột nhiên người đàn ông lại hỏi: "Cô thử đoán xem lúc trước tôi có muốn theo đuổi Lâm Vỹ Dạ không?"



Lan Ngọc nghiêng mắt, "Cho nên?"



Người đàn ông nghẹn họng, nghe được có người gọi tên mình, "Đồ của tôi xong rồi đồ, đi trước."



Lan Ngọc: "Đi thong thả."



Người đàn ông gật gật đầu, từ bên người cô đi qua, ánh mắt vừa vặn xẹt qua di động của Lan Ngọc, thân mình cứng đờ.



Trên màn hình, một dòng chữ to đập vào mắt

-------


Giải mã các loại tư thế trên giường.














Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro