Chap 76: "Dạ Dạ! Em trốn không thoát đâu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phía sau lạnh lẽo vừa mới truyền đến, phía trước nhiệt độ lại đột nhiên ập tới, Lan Ngọc cúi người tới gần, hai người thân thể kề sát. Cô nắm lấy tay nàng kéo qua đỉnh đầu, chế trụ trên ván cửa.



Vẻ mặt nàng hoảng loạn cùng co quắp lọt vào trong mắt cô. Nữ sinh mắt phiếm nước, môi hồng gắt gao nhấp, giống như một viên ngọc tinh xảo dễ vỡ, khiến cô cảm thấy chỉ cần mình dùng sức một chút nàng liền biến mất không một chút bóng dáng.



Lan Ngọc nắm lấy cằm của Lâm Vỹ Dạ, sắc mặt lạnh lẽo, cố gắng áp chế ngữ khí



"Em xem chúng ta là cái gì? Tuỳ tiện nói hôn là hôn?"



Lâm Vỹ Dạ có chút bối rối, không biết tại sao Lan Ngọc lại vì chuyện này mà tức giận.



Nàng còn tưởng rằng...cô sẽ vui vẻ...



"Em chỉ muốn giữ mặt mũi của Ngọc trước bạn Ngọc thôi."



Nàng nhẹ giọng nói, cô nhìn phấn môi khẽ đóng lại mở, giọng nói của nàng mềm mại dễ nghe, cổ họng căng chặt, ách thanh



"Lại hôn Ngọc một lần được không?"



Lâm Vỹ Dạ: "Hả?"



Nàng hơi quay mặt đi, đầu ngón tay cuộn tròn, cào cào ván cửa.



Cô bức nàng quay mặt đối diện với mình, nhìn nàng hoảng loạn, đáy mắt lại là một mảnh sóng ngầm kích động, thanh âm nghe không rõ biểu tình



"Dạ Dạ, em sợ Ngọc?"



Nàng sửng sốt, phủ nhận: "Không có!"



Lan Ngọc giống như không nghe được, vẫn tiếp tục nói



"Em sợ chọc giận Ngọc, sợ Ngọc làm ra những chuyện điên rồ, em cảm thấy Ngọc là người xấu."



Nàng lắc đầu: "Không phải."



Cô đứng dậy, đem tay nàng để ở trong tầm mắt của hai người. Trên cổ tay trắng nõn có vài vệt đỏ, Lan Ngọc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn



"Có đau không?"



Lâm Vỹ Dạ bị cái hôn này của Lan Ngọc làm cho lông tơ dựng thẳng, rụt rụt bả vai.



Cô thổi thổi vệt đỏ trên cổ tay nàng, lẩm bẩm



"Em sợ Ngọc là đúng, nếu em cùng nam sinh khác có cái gì, Ngọc sẽ nổi điên, sẽ làm ra những việc vô cùng đáng sợ. Dạ Dạ, em không thể tưởng tượng được đâu."



Nàng không biết nói gì với cô



Lan Ngọc hôn hôn cổ tay Lâm Vỹ Dạ vài cái, lại nâng mặt lên, nhắm thẳng đến môi của nàng, khi chỉ còn 2cm liền dừng lại



"Hối hận rồi? Hối hận đã trêu chọc đến Ngọc?"



Hô hấp của nàng không thông thuận, lắc đầu, nhẹ nhàng nói



"Không đâu, em không..."



Hai chữ "hối hận" còn chưa kịp nói ra, môi đã bị lấp kín.



Cô cũng không hôn sâu, chỉ là ở bên ngoài tằn trọc không ngừng, nói đúng hơn chính là cắn.



Khi nặng khi nhẹ, lúc nhẹ thì triền miên, chọc đến lỗ tai nhỏ cùng mặt của nàng đều hồng, lúc nặng thì khiến nàng đau đến nhăn mi lại, cảm thấy môi của mình nhất định bị cô cắn nát.



Không biết qua bao lâu, cô dừng lại, hỏi nàng



"Hối hận sao?"



Nàng hô hấp khó khăn, vô thố lắc đầu



"Không"



Cô lần thứ hai hôn lấy nàng



Lâm Vỹ Dạ chịu không nổi, hơi hơi đẩy Lan Ngọc



Cô rốt cuộc đứng dậy, trong mắt tràn ngập hình ảnh môi nàng sưng đỏ.



Lan Ngọc kìm lòng không đậu, lại nhẹ nhàng hôn một chút



"Đây chính là ấn ký của Ngọc...Dạ Dạ, em trốn không thoát đâu."



"Em có thể sợ Ngọc..." - Thanh âm của cô chợt lạnh: "Nhưng rất nhanh nó sẽ là thói quen thôi."



Nàng run lên, cảm giác không khoẻ trên môi càng thêm rõ ràng



"Ngọc đã nói, chuyện em không thích Ngọc sẽ không làm..."



Lan Ngọc xoa xoa vệt nước ở khoé miệng nàng, nói nhỏ



"Lần đầu tiên có thể nghe theo em, lần thứ hai thì không có gì là không thể cả."



"Dạ Dạ, là em hôn Ngọc trước."



Lâm Vỹ Dạ quay mặt đi, nhịn không được trả lời



"Đó là do bọn họ chơi trò chơi thua thôi."



"Ngọc nói rồi, em không cần cho bọn họ mặt mũi." - Cô cọ cọ cổ nàng, nhẹ nhàng hô hấp: "Em cũng không cần cho Ngọc mặt mũi. Dạ Dạ, em có tư cách làm như vậy."



Cho nên, đừng sợ cô...



"Lan Ngọc"



Nàng thất thần nhẹ gọi, lại suy nghĩ một chút, mọi chuyện rốt cuộc sai từ đâu?



Bởi vì phát hiện cô biết đánh nhau sao?



Đúng vậy, cô lừa nàng, cô biết đánh nhau, ra tay không một chút lưu tình, thấy máu cũng không sợ hãi, cô như vậy sẽ làm nàng cảm thấy cô không phải một người vô hại, cô như vậy sẽ khiến nàng cảm thấy chuyện cho nổ trường học kia càng thêm đúng lí hợp tình.



Chỉ là, nàng cho rằng mình ở bên cạnh cô, không để cô mất khống chế là tốt rồi.



"Ngọc đưa em về nhà."



Trầm thấp một tiếng.



Lâm Vỹ Dạ thu lại suy nghĩ, nhìn trời không biết lúc nào đã chuyển đen: "Vâng!"



Hai người một trước một sau ra khỏi nhà, thang máy cũng vừa lúc lên đến tầng 18. Người trong thang máy chuẩn bị ra, nàng đứng lùi vào một bên.



Đứa bé cầm trong tay quả bóng cao su, mẹ bé nhẹ nhàng dỗ dành vài câu, đem bóng cao su cầm lấy, sợ lại xảy ra chuyện giống lúc trước, đụng vào người ở phòng 1802 kia.



Người phụ nữ thấy đứng ngoài thang máy là một nữ sinh xa lạ, do dự nhìn vài lần. Nữ sinh cũng vừa lúc nhìn qua, hai người ánh mắt giao tiếp, lễ phép mỉm cười.



Lại để ý thấy môi nàng đỏ mọng hơi sưng, một chân người phụ nữ vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy nữ sinh kia đứng bên cạnh Lan Ngọc, bà bị doạ không nhẹ, thậm chí còn nhỏ giọng kêu lên, đứng ở cạnh cửa quên động đậy.



Thang máy chậm rãi khép lại, mắt thấy sẽ kẹp đến người phụ nữ cùng đứa bé, Lâm Vỹ Dạ không kịp nghĩ nhiều, vươn tay muốn cản thang máy lại.



Tay mới vừa duỗi ra được một nửa, một lực đạo cường nghạnh đem nàng kéo về, một tay khác thay nàng cản lại cửa thang máy.



Người phụ nữ bị một màn này làm choáng váng, bà vội vàng lôi kéo đứa bé ra ngoài, còn có chút phản ứng không kịp.



Vừa mới giúp bà chắn cửa chính là người kì quái ở phòng 1802? Người luôn sập cửa vào mặt bọn họ, gặp cũng không thèm nói một lời?



Suy nghĩ vừa chuyển qua, bà mới nhớ tới mình còn chưa nói cảm ơn. Bà vừa quay người lại, cửa thang máy cũng đã đóng, thân ảnh của hai người cũng biến mất.










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro