Chap 86: "Muốn được em an ủi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Video được kết nối, Lan Ngọc xuất hiện trên màn hình. Cô mặc áo ngủ vải lanh, ngồi xổm ở trên sofa, bên chân là sách giáo khoa, phía sau cửa sổ sát đất là khung tranh ngân hà của Nam Đều.



Nàng nghĩ đến nhà cô có rất nhiều tiền.



Người cha không thể chịu đựng nổi kia, bạo hành cô, vứt bỏ cô, sau khi trở về lại không ngó ngàng gì tới mẹ con cô, mẹ cô cũng coi như là thiên kim tiểu thư.



Lần trước trò chuyện ở bệnh viện, nghe mẹ cô nói chuyện giỏi giang, hình như là người phụ nữ của công việc, bà ấy còn có trợ lý, chức vị hẳn là không thấp.



Chung cư Lan Ngọc đang ở chắc đều là trợ lý của mẹ cô một tay xử lý. Lúc trước Lan Ngọc sinh bệnh, Lâm Vỹ Dạ cố ý gọi điện thoại tìm bà ấy, nhưng bà ấy căn bản không tới, kêu trợ lý thanh toán tiền, làm thủ tục liền rời đi.



Người phụ nữ như vậy, sẽ quản chuyện tương lai của Lan Ngọc sao?



Nếu nói là quan tâm, thì sẽ không mặc kệ việc học thảm hại của cô?



Một tuần kia Lan Ngọc không đi học, chủ nhiệm lớp gấp đến độ muốn chết, nghe nói mỗi ngày đều gọi mẹ cô mười mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cũng chưa thể nghe được tiếng của bà ấy.



"Dạ Dạ!"



Lan Ngọc gọi hồi lâu, người đối diện vẫn không nhúc nhích, đôi mắt xuất thần mà nhìn phía sau cô. Nhưng cô nhìn hướng phía sau, rõ ràng không có gì cả.



Lan Ngọc nghĩ di động xảy ra vấn đề, cầm lấy quơ quơ.



Lâm Vỹ Dạ lấy lại tinh thần, nhìn đến bóng người cùng phòng ốc trên màn hình lay động điên đảo, lòng chợt lạnh, "Lan Ngọc, động đất sao?! Ngọc mau trốn xuống dưới bàn đi!"



Lan Ngọc nghe được tiếng của nàng, dừng động tác lại, cô dịch dịch di động, lộ mặt ra, nhìn đến bộ dạng của nàng giống hệt con thỏ nhỏ bị dọa sợ, bật cười.



Mắt đào hoa của cong lên, được màn đêm phía sau lưng làm nổi bật lên ánh sáng nơi đáy mắt, khóe miệng phác họa vòng cung, hình dáng nhu hòa.



Tim Lâm Vỹ Dạ đập chậm lại, dần dần khôi phục đều đặn, nàng vươn tay, rất muốn sờ sờ tóc của cô



"Dạ Dạ! Nam Đều không có động đất." - Cô dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất trấn an nàng



Nàng chạm tóc của cô trên màn hình, "Vâng.... Ngọc làm em sợ đấy!"



"Để ý Ngọc như vậy sao?"



"Đúng vậy, rất để ý!"



Rất để ý......



Muốn trao cho cô ấm áp, muốn làm cả thế giới này trở nên ấm áp đối với cô



Cô sờ sờ đôi mắt nàng trên màn hình, "Ngọc cũng rất để ý em."

--------

Cuối tuần, mẹ Lâm mang theo hai chị em cùng đi lớp phụ đạo.



Nàng từng bàn với ba mẹ, muốn học lớp nữ sinh. Vừa vặn, lớp phụ đạo có vị lão sư chỉ thu học sinh nữ.



Nam Thư rời đi trước, tới lớp hội họa.



Mẹ mang Lâm Vỹ Dạ đi đến phòng học vũ đạo mới, ở cửa bà dặn dò: "Mẹ nghe nói lão sư này không tồi,Dạ Dạ,nếu con thật sự quyết định học thì cứ yên tâm học đi, mẹ tin tưởng con, ba cũng tin tưởng con."



Người phụ nữ tươi cười một cách nhu hòa, khóe mắt có vài dấu vết do năm tháng lưu lại, nhưng không hiện vẻ mệt mỏi, lúc bà ấy cười, mặt mày trở nên sinh động, khí chất dịu dàng.



Trong trí nhớ Lâm Vỹ Dạ, mẹ Lâm vẫn luôn có dáng vẻ này, ngoại trừ thời điểm phát sinh vụ tai nạn xe cộ ở đời trước.



Nàng không hy vọng lại nhìn thấy dáng vẻ kia của ba mẹ.



Một đời này, bọn họ nhất định phải sống thật tốt, nàng kiên trì thực hiện ước mơ, đến nơi trong lòng hướng tới.



Mẹ Lâm rời đi để hủy lớp học vẽ cho nàng



Lâm Vỹ Dạ hít sâu mấy cái, đẩy cửa phòng học đi vào, nhìn đến bên trong, tâm tình đã bay xa của nàng liền bị kéo xuống đất.



Trong phòng học là nữ lão sư, cũng chỉ có học sinh nữ, cái này không phải vấn đề.



Lâm Vỹ Dạ đỡ trán.



Nàng quên mất......



Đồng phục tập múa ở đây đều giống nhau, áo nịt bụng.



"Lâm Vỹ Dạ đúng không? Lại đây thay quần áo đi" - Trần Thu Trang nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ, đánh giá trên dưới, định nói gì đó lại chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, "Cô đại khái cũng hiểu được tình huống của em, bất quá mặc kệ thế nào, em lâu rồi không có tập luyện đàng hoàng, mới đầu nhất định phải chăm chỉ!"



Nàng lễ phép cong môi, "Vâng ạ, cảm ơn lão sư."



Lâm Vỹ Dạ vừa thay quần áo, vừa đợi Lan Ngọc



Nàng đã nhắn tin cho cô



Hơn nữa, cho dù nàng không nói, chính cậu cũng sẽ tự tìm tới.



Lâm Vỹ Dạ thay quần áo xong, nhìn nhìn gương.



Như vậy...... Lan Ngọc khẳng định không chịu nổi.



Tiết thể dục nàng đem áo khoác cột ở trên eo, cô nói cái gì "siết chặt lộ ra dáng người của em, chỉ có Ngọc mới được xem", sinh khí thật lớn, còn xém đánh nhau với mấy học sinh khác.



Mà một thân quần áo này còn không cần siết......



Lâm Vỹ Dạ ngồi xuống ở phòng thay đồ. Nghĩ thầm đợi mãi cũng không phải biện pháp, còn lưu lại ấn tượng không tốt với lão sư.



Nàng mở cửa, cuối cùng đi ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt đầu tiên liền nhìn qua cửa sổ, quả nhiên thấy được Lan Ngọc dựa lưng trên tường.



Lan Ngọc cũng cùng lúc nhìn thấy nàng, biểu tình phảng phất như trời sập, mây đen đều kéo hết lên trên người cô



Lâm Vỹ Dạ cắn cắn môi, đặc biệt sợ Lan Ngọc giống như lần trước trong lớp thể dục.



Làm trò trước mặt nhiều người, vọt tới chỗ nàng phủ thêm một cái áo khoác.



Nàng thật cẩn thận đi tới vị trí lão sư chỉ.



Thu Trang nhìn thấy, nhíu nhíu mi, "Lâm Vỹ Dạ nhanh lên, em đi như bị áp giải vậy?"



Nàng ngượng ngùng le lưỡi, nhanh chóng chạy tới.



Luyện tập rất bài bản.



Giãn chân.



Đời trước mỗi ngày Lâm Vỹ Dạ đều sẽ làm mấy động tác cơ bản trong phòng, nhưng sau khi trọng sinh trở về, nàng muốn từ bỏ vũ đạo, thay đổi bi kịch.



Cho nên mấy tháng nay chưa luyện qua.



Sau khi nàng giãn chân, cảm nhận được gân cốt bị kéo duỗi.



Nàng thu mi lại, đang muốn hạ eo xuống, bị một bàn tay đẩy bả vai, từ phía sau ấn tới.



Thời Ôn chớp chớp mắt, cũng không cảm thấy đau.



Nhưng để Lan Ngọc thấy được.



Cửa phòng bị đập kịch liệt, phát ra một tiếng vang nặng nề.



Lòng Lâm Vỹ Dạ lộp bộp, nhìn qua cửa kính, Lan Ngọc không ở đó, người gõ cửa......



Thu Trang mở cửa, đáp án rõ ràng, gõ cửa chính là Lan Ngọc



Lâm Vỹ Dạ luống cuống tay chân bò dậy.



Thu Trang xoa eo, "Cô đứng kia lâu rồi, còn xem chưa đủ sao? Muốn học khiêu vũ? Vậy cô tìm lão sư khác đi, tôi không nhận học sinh nữa"



Lan Ngọc nghe thế, mặt mày căng thẳng buông lỏng vài phần.



Lâm Vỹ Dạ chậm rì rì chuyển người, thấy Lan Ngọc còn chưa nói cái gì "cuồng ngôn", lại chậm rãi đổi động tác, rối rắm xem có nên đi qua hay không.



Nên giải thích quan hệ của nàng và Lan Ngọc như thế nào, Trần lão sư nói cho mẹ Lâm thì làm sao bây giờ?



Thu Trang chuẩn bị đóng cửa, thấy Lan Ngọc một chân chống đỡ, bà dựng mi, "Chỗ này chỉ có học sinh tập múa, cô là người ngoài đừng đứng đây xem, làm bọn họ không thoải mái."



Lan Ngọc chớp mắt, môi mỏng nhẹ xốc muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không lên tiếng.



Cô nghiêng mặt, nhìn thấy nàng trước mắt, xoay người rời đi.



Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng thở ra.



Thật may không có nam sinh.



Thu Trang đóng cửa thật kỹ, xoay người liền thấy Lâm Vỹ Dạ cách mình có hai mét, "Em qua đây lúc nào?"



Bà lại nghe được mấy nữ sinh khác nghị luận sôi nổi, nói người mới nãy vừa đẹp vừa lạnh lùng, hiểu rõ quét mắt xem Lâm Vỹ Dạ "Muốn nhìn đến vậy sao? Con gái nên rụt rè một chút."



Lâm Vỹ Dạ:......?? Có ý gì vậy?



Thu Trang vỗ vỗ tay, "Được rồi, tiếp tục tiếp tục!"



Thời gian nghỉ ngơi, Lâm Vỹ Dạ rốt cuộc mở di động ra. Trước tiên gửi tin nhắn cho Lan Ngọc



【 Nhớ Ngọc】



Mấy giây sau đối phương nhắn lại



【......】



Lâm Vỹ Dạ bĩu bĩu môi.



【 Em cũng suy nghĩ kĩ càng chứ, đều là nữ sinh mà!】



Lan Ngọc đang ngồi trên sofa  của phòng cố vấn, trước mặt là tờ giấy trên bàn thủy tinh.



Cô nghĩ đến quần áo trên người nàng liền cảm thấy hít thở không thông.



Thật may đều là nữ sinh......



【Muốn được em an ủi!]



Lâm Vỹ Dạ cười khẽ.



【Được rồi, em sẽ an ủi tâm hồn bị thương của Ngọc thật tốt. 】



Lan Ngọc nhìn đến tin nhắn này, con ngươi tối sầm một chút, sâu thẳm không rõ.



Bên kia, Lâm Vỹ Dạ nghĩ nghĩ, cảm thấy cơm hộp mua cho Lan Ngọc có phần điểm tâm không tồi, cô thích ngọt, ăn vào tâm tình sẽ tốt lên, liền hỏi



【 Ngọc đang ở đâu? 】



Lan Ngọc cầm giấy trên bàn lên.



【 Phòng cố vấn. Ngọc muốn tham gia lớp phụ đạo, em cảm thấy nên chọn cái nào? 】



Nàng chờ cô trả lời, uống một ngụm nước, khi nhìn đến tin nhắn này, nàng vừa vặn nhớ đến Thu Trang. Nghĩ đến vừa nãy ở cửa, Thu Trang hiểu lầm Lan Ngọc muốn học múa.



Lâm Vỹ Dạ buông nước xuống, nhanh chóng trả lời: 【 Khiêu vũ! 】



Lan Ngọc nhìn thấy tin nhắn: "......"



【 Ngọc không có khả năng cảm nhận âm nhạc hay tiết tấu. 】



【 Một chút cũng không? 】



Lâm Vỹ Dạ bổ não ra bộ dáng khiêu vũ của Lan Ngọc



Khẳng định rất phong độ.



Đáng tiếc không có khả năng cảm nhạc...... Xem ra thật sự không thể học khiêu vũ.



Cũng đúng, ngày thường cô tập thể dục theo đài đều không vui mà làm cho có.



Một hồi lâu Lan Ngọc cũng chưa thấy tin nhắn trả lời, nghĩ thầm có phải nàng thấy thất vọng không.



Cô nhấp môi.



Không biết có phải thật sự không cảm được nhạc, chẳng qua cô có một bóng ma tâm lý, hơn nữa cô biết rõ mình không có khả năng nhảy, bình thường tập thể dục theo đài đều nhảy không được.



Ký ức xấu liền ùa về.



Trí nhớ của Lan Ngọc rất tốt, chuyện quá khứ cô không muốn nhớ, liền sẽ không nhớ tới.



Nhưng mà có khi, những ký ức đó vẫn sẽ tự vụt ra.



Là chuyện trước khi Lan Ngọc học đánh nhau, bởi vì trên người đều là vết thương, duỗi tay chân không được, khi tập thể dục theo đài làm cho lớp bị trừ điểm.



Cuối cùng bị lớp trưởng buộc nhảy hết một tiết.



Cảm giác nhục nhã đó.



Lan Ngọc nhàn nhạt từ trong hồi ức rút ra.



Di động vang lên.



【 Vậy học cờ vây đi, Ngọc thông minh như vậy, khẳng định có thể học rất nhanh, đến lúc đó dạy em nhé!】



Khóe miệng cô nhẹ cong lên, dựa sofa nói với người đối diện: "Cờ vây."



Người đàn ông đẩy đẩy mắt kính, "Được, cờ vây có lớp nâng cao, có lớp bình thường. Lớp nâng cao rất khó vào, lão sư sẽ tự kiểm tra năng lực, cô...."



"Không cần." - Lan Ngọc đạm thanh đánh gãy, "Lớp bình thường là được."



Nam nhân lộ nụ cười quy chuẩn, "Tốt, cô chờ một lát, tôi liền xử lý."



Khóa cờ vây buổi chiều có thể bắt đầu.



Vài lần trước khi đi học Lan Ngọc đều đứng bồi hồi ngoài phòng vũ đạo, cuối cùng một lần kia, Thu Trang nhịn không nổi nữa.



Bà cố gắng kiềm chế chính mình, "Cái cô này, cô thích cô gái nào bên trong sao? Chẳng qua tôi nói cho cô biết, bọn họ đều là học sinh, cô đây là khuyến khích yêu sớm, tôi có thể trực tiếp nói cho phụ huynh của bọn họ nghe."



Lan Ngọc không chút để ý quét bà liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Tôi trong lớp cờ vây, đang suy nghĩ nước cờ."



Rồi sau đó, tiếp tục đi qua đi lại trên sân vắng.



Thu Trang: "......"



Bà đóng cửa lại, nói với học sinh: "Mấy cô nương không cần nhìn tiếp đâu! Khỏi suy nghĩ lung tung, cô ta không có nhìn các em, là lớp cờ vây, suy nghĩ nước cờ!"



Không ít nữ sinh kích động.



"Lớp cờ vây, thật thông minh!"



"Lớn lên vừa đẹp lại thông minh, gần quan được ban lộc, có người yêu chưa nhỉ?"


"Suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Lo khiêu vũ đi."



"Ngẫm lại thì, chúng ta đều không xấu, mình cảm thấy có thể thử một chút!"



Thu Trang cao giọng, "Mỗi lần nhìn đến người khác đều lải nhải lẩm bẩm, các em là hoa si sao? Người kia kia còn không thèm liếc nhìn các em một cái, còn không chịu hiểu là người ta không có hứng thú? Các em ngồi ở trong phòng học, tâm tư lại bay đến đâu rồi?!"



Bà nói xong một hơi, nghẹn muốn đỏ mặt, tức giận đến phất tay như quạt gió, lại nhìn thấy vẻ mặt Lâm Vỹ Dạ cười nhộn nhạo.



Không nhìn ra, lại là bông hoa si lớn nhất.



"Lâm Vỹ Dạ, đến bên kia khởi động."



Lâm Vỹ Dạ mê màng, "A? Dạ."



Khi Lan Ngọc trở về liền nhìn thấy một mình Lâm Vỹ Dạ ở trong góc đứng tấn.



Nàng đứng gần cửa sổ, cũng nhìn thấy cô, tầm mắt hai người cách cửa kính đụng phải nhau.



Lâm Vỹ Dạ cong môi lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nhấp miệng nói: Không sao.



Tay Lan Ngọc đang nắm chặt được buông ra.



Thích khiêu vũ như vậy sao?



.... Vậy cứ nhảy thỏa thích đi.



"Ngọc nhớ em." - Cô thấp giọng nói.



Lâm Vỹ Dạ thông qua khẩu hình nhìn ra, nàng cúi đầu, trong mắt toàn là ý cười, một lát, nàng quay hướng Lan Ngọc, chầm chậm chu miệng lên, "chụt" một cái.



Chiếc hôn gió bay tới.



Lan Ngọc cứng đờ.



Đại não bị một ý tưởng cường thế xâm chiếm.

------

Vọt vào, khiêng nàng lên, đi.



Cổ họng cô lăn lộn, cố gắng áp xuống cổ xúc động kia.



Thu Trang đi tới hướng hai người bọn họ. Lan Ngọc thu mắt, khôi phục sắc mặt lãnh đạm, bình tĩnh mà rời đi.



Cô không quay trở lại, đi đến trên lầu, đứng trước lớp cờ vây.



Lan Ngọc chưa từng chơi cờ vây, là một tay mơ chính hiệu. Lúc cô đến, trong lớp đã ngồi rất nhiều người.



Lão sư là một lão nhân gia lớn tuổi. Nhìn đến Lan Ngọc, vỗ vỗ vai cô, "Đây là bạn học mới. Vừa tới đương nhiên còn hơi kém. Con qua vị trí bên kia, bạn học vừa tới không lâu, cũng xấp xỉ tuổi con."



Lan Ngọc cúi đầu nhìn vai, trên vai là một bàn tay già nua, cô lại ngẩng đầu, nhìn đến kính lão trên mặt của ông.



Cô nhấp môi, cuối cùng đi đến vị trí lão nhân gia chỉ.



Nhìn người ở trên, bước chân Lan Ngọc chậm lại, ngay sau đó đi đến như thường.



Nam sinh cũng nhận ra cô, không thể tin đẩy đẩy mắt kính, "Cô là cái tên thích tự ngược mình ngược người ở bar đúng không?"














Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro