Chương 55: Mối quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Hương bước vào nhà, lúc nhìn thấy Phạm Thành thì ánh mắt phút chốc bỗng trở nên lạnh lùng, sau đó giống như không thấy bọn họ mà lập tức vào phòng thay quần áo.

Nhìn thấy phản ứng của Phạm Hương, Lan Khuê không khỏi cảm thấy xấu hổ. Người đến dù sao cũng là khách, không chào đón thì cũng không cần biểu hiện quá rõ ràng như vậy chứ.

"Đội trưởng Phạm, mọi người ngồi chơi trước, tôi vào trong xem một chút." Nói xong, Lan Khuê bước vội vào phòng với ý định dạy dỗ Phạm Hương  một phen vì thái độ thiếu lễ phép giống như trẻ con của chị.

Phạm Hương bởi vì vận động mà trên người không ít mồ hôi, lúc Lan Khuê tiến vào, chị đang đứng ở cửa phòng tắm chuẩn bị cởi quần áo. Nghe thấy tiếng động, động tác hơi khựng lại một chút nhưng nhìn thấy người đến cũng không xấu hổ mà tiếp tục cởi.

"Hương..." Vừa đẩy cửa tiến vào đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ, Lan Khuê kinh hô một tiếng vội vàng đưa tay che lại đôi mắt của mình. Sau đó, dù xấu hổ không dám nhìn cơ thể tinh tráng của Phạm Hương nhưng lại không nhịn được tò mò hé mở hai ngón tay nhìn lén chị qua khe hở.

"Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, phụ nữ thời kỳ phát dục thích nhìn người có thân thể cường tráng là chuyện hết sức tự nhiên, em hiện tại đúng là đang ở thời kỳ tốt nhất để sinh đẻ, loại xúc động này cũng là bình thường thôi, chị sẽ không cười em."

Phạm Hương quay lại nhìn thoáng qua Lan Khuê, sau đó lại quay đầu tiếp tục động tác đang làm dở.

"A~~~ đừng cởi nữa mà, em còn ở đây sao chị có thể tự nhiên như chẳng có gì vậy chứ?"

Bị lời nói của Phạm Hương làm cho đỏ mặt, sau đó lại chứng kiến chị đem hai tay đặt ở lưng quần như chuẩn bị cởi, lúc này không kịp so đo chuyện giống đực giống cái lúc nãy, Lan Khuê hét lên một tiếng ngay lập tức giơ tay bưng kín mặt mình.

"Chị muốn đi tắm, không cởi thì tắm thế nào đây?"

"Em có chuyện cần nói, nói chuyện với em trước không được sao?" Nghe giọng nói của Phạm Hương ngày càng gần, Lan Khuê chỉ sợ mở mắt ra lại nhìn thấy thứ không nên nhìn nên chỉ biết che mặt rầu rĩ kháng nghị.

"Được, vậy em muốn nói với chị chuyện gì?" Phạm Hương buồn cười đưa tay kéo xuống đôi tay của Lan Khuê đang dùng sức che mặt, "Chị còn chưa cởi quần, em mở mắt ra đi."

Nghe vậy, Lan Khuê cẩn thận hé mở mắt một chút, xác nhận quả thật Phạm Hương còn mặc quần mới dám mở ra hết. Liếc mắt lên trên thấy đều đã ổn thõa thì cô lại thấy chút tiếc nuối.

"Hương, chuyện này... À... mấy vị cảnh sát còn chờ ở ngoài, đội trưởng Phạm nói ngày hôm qua có tìm chị, chị biết rõ hôm nay bọn họ tới đây là tìm chị sao lại coi như không thấy, không thèm chào hỏi lấy một tiếng vậy?" Nhất thời bị chuyện cởi quần áo của Phạm Hương làm cho bối rối đến không biết nói gì, Lan Khuê lúc này mới nhớ ra mục đích mình vào đây để làm gì.

"Chị còn đang nghỉ phép, trong thời gian nghỉ phép chị không muốn nghĩ gì liên quan đến công việc." Nghe Lan Khuê nói xong, Phạm Hương có chút không vui, thậm chí miệng cũng vểnh lên, nhìn qua có vẻ giống như một cô bạn nhỏ đang chịu uất ức khi không có được đồ chơi mình muốn.

"Vậy chị cũng nên cùng bọn họ nói chuyện rõ ràng, không thèm để ý tới người ta sẽ bất lợi cho các mối quan hệ của chị sau này."

"Hôm qua chị cũng đã nói, chị không phải là nhân viên của bọn họ, không tiếp nhận vụ án này, hơn nữa em cảm thấy mối quan hệ còn quan trọng hơn cả năng lực sao?"

"Ặc... Hai chuyện này coi như đều rất quan trọng đi." Lan Khuê vốn là bị những lời này của Phạm Hương làm cho sững lại một chút nhưng ngay lập tức nghĩ đến đáp án thích hợp, con người dù sao cũng sinh hoạt ở cùng một chỗ, các mối quan hệ tốt đẹp rất có lợi cho sự phát triển của bản thân không phải sao?

"Quá nhiều mối quan hệ sẽ làm phân tán tinh lực, nếu muốn làm thật tốt trong một lĩnh vực nào đó thì nhất định phải đầu tư một trăm phần trăm tinh lực, hao tâm tốn sức suy nghĩ đến làm thế nào để có mối quan hệ tốt với người xung quanh chính là lãng phí thời gian. Hơn nữa, tư tưởng đó đúng là quá giả dối và ích kỷ, duy trì quan hệ tốt đẹp với tất cả những người xung quanh chính là muốn có lợi cho mình. Phật đã nói, không làm mà lại có được chính là đạo lý này, chị không có gì cần nhờ cậy đến bọn họ, cho nên cũng không cần hao tâm tốn sức cùng bọn họ tạo mối quan hệ."

Lan Khuê không nghĩ tới Phạm Hương có thể nói ra một tràng dài những đạo lý như vậy nên nhất thời không khỏi sững sờ, cô vẫn nghĩ đến Phạm Hương là người có EQ thấp, sẽ không biết làm thế nào để giao tiếp với những người xung quanh, không nghĩ tới, chị không phải là không biết, mà là bởi vì rất biết, chị đã nhìn thấu suy nghĩ của con người nên mới tỏ ra xem thường như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro