Chương 65: Đẳng cấp cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi được nửa giờ, Phạm Hương nãy giờ vẫn đi phía trước bỗng nhiên ngừng lại. Bởi vì đêm qua trời mưa, công trường thi công khắp nơi đều là bùn đất, Lan Khuê chỉ chăm chăm nhìn đường dưới chân mình nên không chú ý động tĩnh của Phạm Hương, lúc dừng lại, đầu cô liền bị va vào sau lưng chị.

May mắn có Phạm Hương vươn tay đỡ, nếu không thật đúng là cái mông sẽ chạm đất rồi, ở nơi này, cái mông mà chạm đất, xác định là sẽ bị bẩn đến xấu hổ không còn cách nào gặp người.

"Đi đường cẩn thận một chút, mắt sao lại không chịu nhìn đường, may mắn có anh bên cạnh em, nếu không có chị, em phải làm sao bây giờ."Phạm Hương giúp đỡ Lan Khuê, một bên lắc đầu nói.

Lan Khuê nhìn thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của người trước mặt, thật muốn giơ tay đẩy anh một cái, xem đến lúc đó chị còn có thể đắc ý mà đứng lên không, chỉ là nghĩ lại dù sao vừa rồi chị cũng giúp cô, cho nên vẫn là bỏ đi.

"Được rồi, đại giáo sư Tiếu, may mắn có chị, tiểu nữ mới thoát được tay bay vạ gió, ngài hiện tại có thể mở miệng vàng miệng bạc nói cho em biết ngài dẫn em tới nơi này làm gì không?"

"Em không thấy nơi này nhìn quen mắt?" Phạm Hương nghiêng đầu nhìn Lan Khuê cười, cũng không nói rõ ràng nói này là chỗ nào.

Lan Khuê nhìn bốn phía một chút, cảm thấy nơi này đúng là có chút quen mắt, đặc biệt ở cáchđó không xa có một cái xe ủi, nhìn đến mấy chữ lớn viết ở trên xe...cô liền cảm thấy lạnh sống lưng.

"Hương, chị... tên khốn khiếp này, anh dẫn em tới đây làm gì? Chị không biết em rất sợ ma sao?"

Tuy rằng miệng rủa Phạm Hương, Lan Khuê cũng không tự chủ tiến lại gần chị hơn.

Tuy đã chết qua một lần, nhưng cô vẫn rất sợ người chết nha, đặc biệt bây giờ cô đây cũng là tồn tại của một linh hồn khác trong kiếp này nha, điều này chứng tỏ trên thế giới này quả thật có linh hồn tồn tại.

Lúc trước TV đưa tin chính là xác nạn nhân được phát hiện trong này, vậy có phải hay không hồn phách của người bị hại vẫn lưu lạc nơi này chưa siêu thoát được, bọn họ hiện tại đến đây, đừng vương phải cái gì không sạch sẽ về theo nhà mới được, phải biết là, oan hồn rất đáng sợ.

Phạm Hương vươn tay lặng lẽ vòng trên người Lan Khuê, khóe miệng thoáng xuất hiện một nụ cười đắc ý vì mưu kế thực hiện được. Cẩm nang bí quyết đã nói, muốn cùng với người con gái mình thích phát sinh tiếp xúc thân mật một cách tự nhiên thì mang cô ấy đến rạp chiếu phim xem phim kinh dị là biện pháp tốt nhất.

Nhìn xem, biện pháp hiện tại anh dùng so với mấy cái phim kinh dị kia còn có đẳng cấp cao hơn, không phải sao?

"Có cái gì phải sợ, có chị bên cạnh, có thể bảo vệ em."

"Không được, không được, Hương, em cứ nghĩ đến là vẫn sợ, chúng ta trở về đi, chị muốn điều tra có thể tìm đội trưởng Phạm hỗ trợ, bọn họ khẳng định rất tình nguyện cùng chị đợi ở đây, hơn nữa, chị chưa được sự đồng ý của cảnh sát đã tự tiện vào hiện trường vụ án, nếu bên cảnh sát biết, không phải sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết sao?"

Nếu đổi lại là bình thường, có lẽ Lan Khuê đã sớm vì câu muốn bảo vệ vừa nãy mà cảm động rồi, nhưng hiện tại trong lòng đều là sợ hãi, làm sao còn có tâm tư mà cảm động chứ.

"Đội trưởng Phạm? Để người ta theo chị làm gì, chị chỉ muốn mang em đi theo, hơn nữa em yên tâm, em không nói bọn họ sẽ không biết chúng ta đến đây, nếu bọn họ biết, có lẽ còn xếp thành hàng hoan nghênh anh ấy chứ, chị là chuyên gia mà bọn họ cầu cũng cầu không được ấy chứ."

"...Hương, lúc này có thể đừng khoe khoang không? Em không phải đang cùng chị nói giỡn, em thật sự sợ, nếu không anh cứ đến trước tìm đi, em ở đây chờ chị, được không?" Lan Khuê biết ý muốn khuyên Phạm Hương rời đi lúc này là không có khả năng rồi, cho nên cô chỉ có thể chọn cách cố gắng không đến gần địa điểm phát hiện xác chết vậy.

"Em xác định em muốn ở lại chỗ này, không qua bên đó cùng anh?"

Lan Khuê dùng sức gật đầu: "Ừhm, em xác định."

"Được rồi, đứng đây chờ chị, chị còn lo lắng nơi này là nơi có hài cốt, em sẽ sợ, nếu em đã không sợ, cứ đứng đây chờ chị đi, tôi tìm lại quanh đây một chút xem có phát hiện gì mới không."

"A ~~ Hương, Hương, chị chờ em đã, em nghĩ lại rồi, vẫn là em cùng chị tìm đi, nếu so sánh sự cẩn thận, có lẽ còn có thể phát hiện ra thứ gì đó mà người khác không biết."

Vừa dứt lời, Lan Khuê như tựa như con bạch tuộc ôm lấy cánh taychị, sợ chị sẽ bỏ cô lại một mình ở đây.

Bởi vì sợ hãi mà ngó nhìn xung quanh, Lan Khuê một chút cũng không phát hiện lúc hai bàn tay cô quấn lấy cánh tay chị thì khóe miệng chị nâng lên ý cười ngày càng sáng lạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro