Trò chơi nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tít~ Tít~ Tít~ Âm thanh từ cái máy đang kêu lên, còn Jennie đứng không vững nữa rồi nhưng vẫn cố cúi sát người mình xuống nhìn cái màn hình trên tay Jisoo xem nhịp tim nó có tăng hay không. "Hể? Sao nhịp tim của nhóc thấp quá vậy? Có 76 à?" - Jennie cười cười nói khi từ nãy đến giờ cái máy đó hoàn toàn không đo được nhịp tim của Jisoo có sự thay đổi. "Ok! Ok! Đến lượt nhóc đó" - Jennie vừa nói, vừa cởi cái máy ra, đeo vào tay mình. Nhưng...Jennie đang lảng tránh. Câu trả lời của Jisoo, cô nghe rất rõ ràng, mà lại làm như thể mình chưa hề nghe thấy gì hết.

Jisoo nhìn Jennie một chút, có vẻ vì tửu lượng nó kém hơn cô nên nó hoàn toàn không nhận ra được, cô gái mà mình vừa mới lựa chọn cho câu hỏi "Thích" đó đang giả điếc, hoặc nếu không muốn nói...Jennie đang giả say

-Sao lần đó bà cô lại bảo vệ tôi?

Jennie hơi cau mày lại trước câu hỏi này của Jisoo, cố lục lại ký ức một chút xem mình đã bảo vệ nó lần nào thì mới nhớ ra mình đã dùng nguyên cơ thể để truyền hơi ấm sang cho Jisoo. Khẽ cười với chính mình một cái, nhàn nhạt nói "Không có gì, chỉ là đang muốn chứng minh mình giỏi hơn hai bà chị của nhóc thôi". Thế nhưng, lời nói của Jennie nghe ra trông rất bình tĩnh nhưng cái máy trên tay cô không hề bình tĩnh chút nào. Nó đã Tít~ liên hồi ngay khi cô vừa dứt lời. Jennie đứng hình, cô thật sự không hiểu vì sao mình là thần nhưng lại không khiển nổi nhịp tim của chính bản thân mình. Jisoo nghe thấy, nhìn thấy được thì chỉ nhếch môi lên, vô tư nói "Sao đây? Bà cô muốn cởi trước mặt tôi hay muốn uống tiếp rượu. Bên nhà tôi có chai rượu vang Pháp của chị TaeYeon* đấy"

Jisoo vừa dứt lời thì đây chính là phao cứu sinh của Jennie. Không chần chừ, cô hỏi ngay "Chị của nhóc để ở đâu". Và thế là Jisoo đã tận tình chỉ cho Jennie. Chưa đầy 10s, sau chai rượu đã nằm trên tay Jennie ngay cả khi cô chẳng cần bước vào nhà của họ. Cầm chai rượu lên, ngó nghiêng liên tục, vì phần nào Jennie vừa là bếp trưởng mà cũng vừa là một nhà phê bình rượu. Tất nhiên, chính nghề nghiệp này đã tạo nên một Jennie - Không biết tửu lượng là gì. Cô nhìn ngắm kỹ càng xong thì cũng hơi sợ mà hỏi ngược lại nó "Eh nhóc Kim Jisoo. Uống chai này không sao chứ? Chai này quý với mắc lắm đấy"

-Tự nhiên! Tự nhiên! Dù gì bà cô cũng mời chúng tôi một bữa mà - Jisoo vô tư đồng ý dù đây chẳng phải là đồ của nó. Jennie thở ra một tiếng, lầm bầm gì đấy trước khi mình khui ra và đổ vào miệng. "Royal DeMaria - Rượu vang tuyết (ice wine), được chế biến từ nhiều loại nho trồng thu hoạch lúc thời tiết phải dưới -8 độ C, đắt nhất trong tất cả các loại rượu khai vị. Năm 2006, một chai vang tuyết hiệu Royal DeMaria đã bán ở mức 30.000 USD. Mình không ngờ nhà họ nhìn như vậy mà cũng sành về rượu ghê. Mà thôi kệ, cơ hội hiếm có khó tìm được nếm rượu vang đắt và quý thì phải biết tận dụng"

Và thế là, cô đã uống ực một hơi, chỉ buông chai rượu ra khi thấy cơ thể mình không thể nào chứa nổi nữa. Thế nhưng, chắc Jennie đã quên hoặc không để ý, phía bên dưới chai rượu này có đề một dòng chữ: Nồng độ cồn: 15%. "Nhóc hỏi xong rồi thì đến lượt ta đây. Tại sao nhóc lại bị phong ấn hết phép thuật của mình?" - Jennie lại hỏi tiếp một câu y hệt trên bàn nhậu ban nãy. Tuy nhiên, lần này cô hỏi trong tâm thế của một người đang dần bị ma men điều khiển. Dù Jennie có ngàn chén không say thì với một người nốc gần chục chai bia, thêm gần 1/3 chai rượu với nồng độ 15% thì...ai cũng sẽ say như nhau thôi

-Ghẹo gái - Vẫn là cái ngữ khí lạnh lùng quen thuộc của Jisoo. Nhịp tim nó lại không tăng, không biết do nó thuộc tộc Băng hay nó đang trả lời thành thật với cô nữa. Jisoo đưa mắt nhìn cái máy trên tay mình khi thấy nó không thay đổi thì biết ra mình đã thắng, cởi nó ra, thì bỗng Jennie đứng đối diện cứ lắc lắc đầu mình liên hồi, thở dốc, hàng trăm câu nói dâng lên trong lòng cô lúc này

-Không...không ổn rồi. Mình không thể say được. Đây là cơ hội duy nhất để cạy miệng được Kim Jisoo. Tỉnh táo lại nào Kim Jennie. Bla...bla...bla...

Trong khi, Jennie cứ như thế thì Jisoo lại bình tĩnh mà buông câu hỏi của mình "Bà cô rất ghét tôi sao?". Trái với những lần trước thì Jennie lần này lại không thể trả lời ngay được. Chân cô vừa mất thăng bằng, bước loạng choạng ra sau, bàn tay phải nắm thật chặt vào cái bàn, miệng không ngừng thở. Cô vừa thở gấp, vừa nói không thành câu "Ờ...ờ". Và Jennie đang thật sự rất xui xẻo khi cái máy của cô lại phản chủ một lần nữa. "Đây, bà cô uống tiếp đi" - Jisoo đưa đến trước mặt Jennie chai rượu ngay khi nó biết cô thua. Jennie lại nốc vào, vì cô thật sự không muốn mình phải cởi đồ trước mặt Jisoo. Một trò chơi vốn dĩ phải có lợi cho Jennie lại đang đẩy cô vào tình thế nguy hiểm hơn bao giờ hết

-Nhóc...nhóc...thật sự thích ta sao? - Jennie tự đặt câu hỏi mà chẳng cần đeo thiết bị vào tay Jisoo. Thế nhưng...Jisoo đã im lặng. Nó không nói ra tên cô thêm một lần nào nữa. "Ha! Nhóc mà không chịu nói là nhóc thua đó nha" - Jennie đang nói với chất giọng của một đứa say rượu. Vì lần này cô đã say thật rồi. "Tôi cởi" - Nó thật bình thản thốt ra hai từ này giống như từ "Tôi uống", tuy nghĩa của hai từ này hoàn toàn khác rất xa nhau. Jisoo đã giữ đúng với quy ước ban đầu, nó đưa tay cởi nút áo sơ mi đầu tiên của mình ra, đang dời xuống nút thứ hai thì bỗng bị bàn tay Jennie giữ chặt lại. Đến bây giờ, Jisoo mới phát hiện Jennie đang đứng thật sát lại phía mình tự lúc nào

-Mình thua, mình cởi thì có gì đâu mà vui. Phải để người kia cởi ra cho mình thì mới tăng thêm phần hưng phấn chứ

Mặt Jisoo giờ cắt không ra chút máu vì câu này và vì Jennie đang chậm chầm cởi từng nút áo sơ mi của nó ra. Cô cứ lướt tay nhẹ nhàng đi hết nút này đến nút khác, trong khi Jisoo chỉ còn biết đứng im như một con ma nơ canh. Cô cởi hết hàng nút thì bỗng dựa hết cơ thể mình vào cơ thể nó, chỉ nhằm đẩy cái áo đó ra khỏi cơ thể của Jisoo. Bịch~~~ Cái áo tiếp đất thì Jennie cũng chịu lên tiếng, vì từ nãy đến giờ, cô không nói dù chỉ một lời. "Nhóc còn gì muốn hỏi nữa không? Nếu không thì chúng ta chơi trò khác"

-Không! - Âm thanh cực kỳ lạnh lẽo, khiến Jennie mím môi suy nghĩ, rồi xong cũng chịu nói tiếp "Oẳn tù tì đi. Ai thua sẽ cởi". Một trò chơi chả có gì mới, chỉ khác là lần trước uống bia, lần này phải cởi đồ mà thôi. Jisoo không phản đối, nó liền kéo búa bao với cô. Và đương nhiên, với một người còn không nhận thức được mình đang nói gì như Jennie thì bàn tay cô cứ ra đại trong vô thức. "Bà cô thua rồi. Bà cô tự cởi đi. Nếu để tôi làm thì tôi không đảm bảo an toàn cho bà cô đâu"

Jennie cười khì khì khi nghe Jisoo nói thế, thuận theo luật chơi mà cởi cái áo thun mình đang mặc ra. Tùy ý quăng bừa nó ra góc phòng rồi lại chơi tiếp với Jisoo. Lần này đến nó thua, đang tính mở khóa cái quần short jeans của mình thì Jennie đã nhanh hơn. Cô ngồi xổm xuống, tự mở, tự kéo khóa, tự tuột cái quần đó ra khỏi chân nó. Cô làm xong còn vui vẻ đứng dậy trước mặt nó, nở nụ cười thật tươi, mà lại không để ý rằng người đối diện mình, hai bàn tay đang nắm thật chặt lại với nhau

-Oẳn! Tù! Tì! - Cả hai cùng nói và y hệt như quy luật xoay vòng, đến lượt Jennie cởi xuống, Jisoo hoàn toàn không chạm vào cô giống như cô chạm vào nó. Khi thấy cái quần của mình yên vị trên đất thì Jennie hơi để tay lên vai Jisoo như muốn lấy đó làm điểm dựa để cô không khỏi ngã ra sàn vậy. Cô cúi thấp đầu, miệng thở để lấy oxi vì nồng độ cồn từ bia và rượu trong người Jennie đang phát huy hết tác dụng hơn bao giờ hết. Lấy chút cố gắng cuối cùng, gượng hỏi

-Kim...Ji...Soo...lúc...lúc...nãy...nhóc...nói...ghẹo...ghẹo...gái...thì...thì...chính xác...nhóc đã làm gì?

Một câu hỏi nói không hoàn chỉnh nhưng vẫn đủ để cho ai đó hiểu được đầy đủ ý nghĩa. Đứng im, hơi nhìn xuống cô gái bên dưới một chút, lạnh lùng buông ra hai từ ngay đúng khoảnh khắc Jennie đã không còn cầm cự được nổi nữa mà ngã ra sàn, bất tỉnh đi

-Cưỡng hiếp

Hai từ đó vang lên nghe ra sao thật băng giá đến lạ thường. Vì chúng được nói ra từ miệng một người không bị biến đổi cảm xúc dù chỉ một chút và hơn hết là ở giữa một căn phòng chỉ còn có một người say và...một người tỉnh táo. Còn Jennie, cô cứ nằm dài ở dưới cạnh giường mình như thế, một chút cũng không biết người kia vừa ngồi xuống cạnh mình, nhìn mình ngủ. "Bà cô kém quá! Tính về đểu cáng thì không ai qua được tộc Băng và vượt mặt được Kim Jisoo - tôi đây, đâu" - Một câu nói của Jisoo bao hàm rất nhiều ý nghĩa và ý nghĩa chính nhất trong câu vừa rồi của nó chính là: Jennie mới là người bị Jisoo chuốc rượu

Không biết Jisoo tỉnh rượu từ khi nào, chỉ biết là kế hoạch của Jennie đã tan tành. Không những không làm Jisoo say mà ngược lại mình mới là con mồi của nó. Nhìn cô đã xong thì nó mới chịu bế cô lên tay mình, dịu dàng đặt cô nằm xuống giường. Và người ta thường nói rằng, người say không biết mình làm gì là hoàn toàn có thật. Vì trong lúc cơ thể Jennie nằm xuống giường của cô thì bỗng Jennie đan hai bàn tay mình lại với nhau, để ở sau cổ Jisoo, kéo lấy nó. Jennie nằm xuống sát nệm bao nhiêu thì Jisoo cũng bị Jennie kéo sát về cơ thể mình bấy nhiêu

Bịch~~~ Toàn bộ cơ thể của Jisoo đã nằm hẳn lên người Jennie dưới lực kéo của một vị thần đối với một người bình thường. Jisoo hoảng hốt, ngồi ngay dậy thì bị Jennie kéo xuống một lần nữa. Nhưng lần này cô đã ôm chặt cứng nó lại, như thể muốn cả hai hòa thành làm một vậy. Jennie cứ không ngừng siết vòng tay, buộc Jisoo phải cất tiếng "Bà cô buông ra mau. Tôi đếm từ 1 đến 3, nếu bà cô không bỏ ra thì đừng trách sao tôi ác với bà cô đó"

Jisoo cảnh cáo Jennie nhưng hình như giữa lời của nó và rượu trong người thì Jennie đang bị điều khiển bởi rượu nhiều hơn. Cô không đáp lại làm sự giận dữ trong lòng nó đang bộc phát. Tức giận dùng sức, kéo bàn tay cô ra khỏi cổ của mình, hầm hầm đi lại cái bàn, và Jisoo đã nốc hết số rượu còn lại ở trong chai. Nó uống ực ực không màng đến hậu quả, uống đến khi cạn thì mới quăng mạnh chai rượu xuống sàn, khiến chai rượu đắt tiền vỡ không còn một mảnh. Âm thanh Xoảng~~~ chói tai vang lên thì Jisoo cũng xoay người về hướng cũ, lấy tay quẹt một đường lên môi mình để lau đi vết rượu vang còn vương lại, nhìn chằm chằm vào cô gái cứ lăn qua lăn lại trên giường đầy khó chịu, mà tự nói

-Là bà cô tự lựa chọn. Đừng trách tôi

Dứt câu nói đó thì Jisoo cũng trở lại nơi ban đầu. Nó chống hai tay mình lên nhìn cô, nhưng thực ra thứ mà Jisoo đang nhìn chỉ là môi của Jennie mà thôi. Đang say mê cái thứ đó thì Jisoo lại một lần nữa bị Jennie kéo xuống, vì chắc mũi cô phần nào cũng ngửi được có mùi hương của một người nào đó đang ở phía trên mình. Nhưng Jisoo lần này lại không hề phản kháng lại, chỉ nằm đó, đưa mặt mình sang hướng cô, hôn nhẹ lên tai cô một cái. Jennie không phản ứng, Jisoo thấy thế và lưỡi của nó đã đưa ra chuẩn bị liếm một đường lên vành tai của Jennie, thì...

-Đừng...đừng...bỏ...lại...con. Mẹ...mẹ ơi...Con...con...cô đơn và mất phương hướng...rồi...Mẹ ơi~

Bên tai Jisoo nghe rất rõ câu này thì lập tức nó dừng ngay mọi hành động của mình lại. Lặng cả người đi, vì giờ đây âm thanh truyền đến tai nó chính là tiếng khóc của Jennie. Hơi ngồi dậy một chút thì thấy quả thực cô đang khóc thật. Jennie không phải đang cởi đồ trước mặt người cô thề sẽ quyết chiến sau này mà cô đang khóc trước mặt người mà cô chỉ xem nó là "Đứa trẻ do Jennie nuôi lớn". Nhìn thấy cảnh này đủ khiến bất kỳ ai cũng đau lòng, Jisoo cũng không ngoại lệ. Ánh mắt của nó nhìn cô đã thay đổi. Không còn ăn tươi nuốt sống nữa mà vô cùng trìu mến, dịu dàng. Ôn nhu lấy tay lau hết hai hàng nước mắt cứ tuôn ra của Jennie, tình cảm nói

-Ngoan~ Jennie~ Ngoan~ Ngủ đi nha. Mẹ sẽ không đi đâu hết. Mẹ sẽ ôm con vào lòng, chịu không?

Jennie nở nụ cười như một đứa trẻ mới lớn và Jisoo cũng mỉm cười một cái. Nó nằm xuống cạnh cô, dùng vòng tay mình để ôm cô lại cũng như không ngừng vỗ về để Jennie thôi không khóc nữa. Và chắc đây cũng là hành động cuối cùng mà Jisoo có thể làm cho Jennie trước khi rượu trong người nó phát tác giống như cô.

*Hiện tại*

Bụp~~~ Jennie ấn nút tắt từ cái remote, ngồi thẫn thờ trên sofa, mặt cắt không còn chút máu. Và chắc có lẽ đầu cô đang quá đau, do không thể tin vào những thứ mình vừa thấy được trên tivi nên tai Jennie không còn hoạt động tốt, nghe không được cuộc trò chuyện diễn ra ở trước cửa ngôi nhà nằm đối diện một con đường

-À, chị TaeYeon* nghỉ ngơi ở bên trong đấy. Bị cảm do nằm ở dưới sàn quá nóng, cộng thêm say rượu nữa

-Ồ, cảm ơn cưng! Ta chỉ vô hỏi xem chị của cưng có cầm nhầm điện thoại của ta không thôi

-Tự nhiên! Ra về nhớ khóa cửa là được

-Kh...khoan...Cưng và...và...em...gái...

-Xin lỗi, tôi bị trễ lịch trình rồi

Ting! Ting! Ting! (Âm thanh ấn còi xe liên tục làm cắt ngang cuộc trò chuyện trên. Cô gái đang ngồi trong xe cũng hơi quay đầu ra phía sau, nói lớn). Jisoo! Nhanh lên em. Chỉ còn 5ph thôi

-Tôi xin phép!

Nói rồi, nó đi lướt qua người đang đứng trước sân nhà mình lúc này, lên xe và rời khỏi. Bỏ lại vị khách đó, cùng cánh cửa nhà đã được mở sẵn. Người đứng trước cửa thở ra một tiếng xong cũng bước vào, cẩn thận đóng cửa lại như một lễ nghi thường thấy. "Eh! Băng! Cô có lấy nhầm điện thoại của tôi không? Tôi đang cầm điện thoại của cô" - Người đó vừa đi, vừa nói vang vọng khắp ngôi nhà vì hình như người mà mình muốn gặp vẫn chưa thấy đâu. Cuối cùng, hơi đẩy cánh cửa chỉ được khép hờ ra thì thấy nguyên căn phòng đã bị đóng băng tứ phía, người nằm trên giường thở không ra hơi, nhưng mỗi hơi thở yếu ớt của cô là một lần một luồng tuyết được nhả ra bên ngoài. Người đứng bên ngoài vẻ mặt đang cực kỳ lo lắng, vận dụng chút phép của mình để mình khỏi bị sốc nhiệt xong mới dám bước vào trong. Chầm chậm đi lại phía của người đó, để tay lên trán như một thói quen mỗi khi người ở đây muốn đo nhiệt độ của người bị sốt, nhưng chính người đó vừa nhận ra sự sai lầm của mình

-Aishhhhh! Mình ngốc thật! Nghĩ sao lại đi đo nhiệt độ của thành viên tộc Băng kia chứ - Tự chửi bản thân mình xong xuôi, rồi cũng tự nói tiếp "Eh Băng! Xem như hôm nay cô có phúc rồi đấy. Để tôi sang nhà lấy ít nguyên liệu, nấu cháo rồi đem sang đây cho cô". Thế nhưng...lời nói chỉ là lời nói. Căn bản người đó hoàn toàn không thể rời khỏi được đây. Vì cánh cửa ấy đã bị đóng kín lại, cùng hành động hiện tại của người vốn nằm trên giường nãy giờ với người bước vào phòng riêng của mình, đủ khiến cho vị khách đó không thể quay về nhà của mình được nữa

Trong cùng lúc đó thì Jennie vẫn cứ bất động như thế, gần 15ph cô mới hoàn hồn lại đôi chút, lầm bầm "Mình...mình...trách nhầm Kim Jisoo rồi sao?". Không biết Jennie ngồi coi trúng đoạn nào mà lại tự nhận lỗi về mình. Sau đó thì ngã ra ghế sofa, đập đầu liên tục xuống ghế mà nói đầy tự trách "Kim Jennie ơi là Kim Jennie! Mày điên quá rồi. Mày đường đường đã 2900 tuổi mà nông cạn chẳng khác gì một đứa con nít lên ba vậy. Mất mặt quá đi! Tại sao...tại sao...mày lại xông xông vô cởi đồ của người ta trong khi người ta lại lịch thiệp nghĩ cho mày, không động vào mày cơ chứuuuuuuuu???"

Jennie đang nghĩ tốt cho Jisoo, vì không biết đoạn clip lúc nãy có chiếu lại được cảnh cần cô chú ý đến hơn là cái cảnh hai người chơi trò "Nói thật hay cởi đồ" hay không. Cô nói khi đầu mình vẫn còn vùi vào mấy cái gối đặt trên sofa, tự nói một hồi thì ngồi bật dậy như mấy bà điên, tự mình nói tiếp luôn "Không được rồi! Phải qua xin lỗi thôi. Mình vừa tát vào mặt của một thần tượng nổi tiếng, không khéo bị mấy con "Dàn hậu cung" kia băm xác ra thì khổ". Và với cái ý nghĩ đó, Jennie đã dịch chuyển tức thời từ sofa nhà mình, sang sofa nhà Jisoo

-Oops! Lạnh! - Cô hơi khó chịu nói, nhưng sau đó rất nhanh chóng đứng dậy, hơi ngập ngừng đi xung quanh chẳng khác nào mấy tên ăn trộm. "Nhóc!", "Nhóc! Kim Jisoo", "Nhóc có ở nhà không?" bla...bla...bla... Cô kêu lên hai ba tiếng như một dấu hiệu để Jisoo biết: Jennie đang tìm nó. Nhưng Jennie đang thật sự rất tự nhiên, đi vòng quanh trong nhà tộc Băng chẳng khác nào nhà của mình vậy

Két~~~ Cô tùy ý mở ra một cách cửa, vì nghĩ chắc đây là phòng riêng của Jisoo, nhưng...đó lại là phòng của TaeYeon*. Bịch~~~ Jennie ngã ngay ra sàn nhà, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi với cảnh tượng mà mình đang nhìn thấy và tai mình nghe được. Jennie đang sợ hãi đến tột độ, xoay người đứng dậy, tuôn bỏ chạy ra khỏi nơi đây thì...chân Jennie đã khựng lại

Jennie vẫn còn đang quá bàng hoàng một phần vì hình ảnh lúc nãy, một phần vì không hiểu tại sao cơ thể mình đang trở nên đông cứng đi. Và khi cô đã hiểu thì dùng hết phần can đảm còn lại cuối cùng trong người mình, lê bước chân đến đứng trước cánh cửa kia. Vì cô biết chắc một điều: Hai người bên trong sẽ hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của mình. Jennie đứng đó, vừa nhìn không sót một cảnh và trong đầu cũng nhớ lại không sót một câu nói, hình ảnh nào từ đoạn clip cô xem

-Ghẹo gái

-Cưỡng hiếp

-Bà cô kém quá! Tính về đểu cáng thì không ai qua được tộc Băng và vượt mặt được Kim Jisoo - tôi đây, đâu

-Là bà cô tự lựa chọn. Đừng trách tôi

Cuối cùng, chính là hình ảnh Jisoo hôn nhẹ lên tai Jennie thật khác với những gì cô đang nhìn trong sự chết lặng đi.

Thứ mà Jennie xem lại trong quá khứ là Jisoo hôn lên tai mình, còn thứ mà cô đang nhìn thấy tận mắt ở hiện tại là: TaeYeon* đang hôn lên cổ Tiffany*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo